Quyển 1 - Chương 92: Cứu vớt
Em đã yêu một người không nên yêu.
Đã thương một người không thể thương.
Nếu như chúng ta không gặp nhau, đi qua nhau như những người xa lạ thì chắc em đã không đau như vậy phải không anh.
Nói cho em nghe cách chúng ta đến, em sẽ cho anh thấy cách mà chúng ta rời bỏ nhau.
Khi không còn bên cạnh, có thể sẽ ổn hơn chứ? Em sợ rằng sẽ không ngăn được mà khóc vì nhớ anh. Lúc đó chúng ta có thể gặp nhau hay không chính em cũng không có câu trả lời bởi vì hơn cả sự sợ hãi là nỗi đau đớn đến tột cùng.
Liệu em có thể nói yêu anh thêm một lần nữa được không? Lời nói nhẹ nhàng mà em từng nói ra sao lại trở nên khó khăn như vậy? Em sẽ không khóc nữa, nước mắt của em đã vì anh mà cạn khô.
Dù cho cơn đau dày vò em cũng chẳng thể ngăn được trái tim này tiếp tục dõi theo anh. Chỉ một lần thôi, một lần nữa thôi hãy để em nắm lấy tay anh, nghe tiếng nhịp tim từng vì anh mà thao thức dần dần ngừng đập...’
Lời bài hát trôi miên man trong không gian rồi chợt hóa thành phù du. Dẫu có vận đổi sao dời, tình ta vẫn chẳng hề đổi thay.
“Tư Mạn! Tư Mạn! Mau tỉnh lại, không được ngủ, mau tỉnh dậy cho anh!!! Anh không cho phép, không ai được mang em đi có nghe không!!!”
Giọng nói lạnh lẽo trầm trầm quen thuộc vang lên thật gần bên tai cô. Tựa hồ như đang kề sát bên cạnh. Thật gần....Xung quanh là những tạp âm hỗn độn rơi vào tai cô. Bóng đen bám víu vào cô nhưng cô lại nghe được rất nhiều âm thanh khác nhau. Cả cơ thể nặng trịch không thể cử động. Thật mỏi mệt. Cô chỉ cảm giác được bàn tay mình đang nắm chặt một bàn tay to lớn nào đó tựa như sợi dây giữ cô lại không để cô đi.
“Chủ thượng! Xin ngài bình tĩnh, ngài như thế này chúng tôi thật sự không đủ can đảm....”
“Không cứu được Tư Mạn các người cũng không cần sống nữa!!!”
“Hắc Báo! Mau giữ Chủ thượng lại.”
Ầm ầm!
Tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên, tất cả như bị ai đó ném xuống vỡ nát. Bao nhiêu phẫn nộ, bao nhiêu túng quẫn đều bị ném vỡ như thế.
“Tư Mạn, không được. Anh xin lỗi, là lỗi của anh. Em đừng như vậy Tư Mạn.”
Tư Mạn không biết mình đang ở đâu, không rõ bản thân bây giờ là ai. Cô chỉ nhìn thấy xung quanh là bốn bức tường đen đặc bọc lấy cô nhỏ bé. Nơi nào đó lạnh lẽo đang đợi cô tới. Thứ đau đớn nào đó đang dần dần giết ch.ết cô.
Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa duy nhất đang mở tựa như chờ cô đến. Chỉ là cánh cửa vừa mở rộng lại xuất hiện hai người. Trong khói mù, trong hư vô cô nhìn thấy bóng dáng cha mẹ hiện hữu trong tiềm thức mơ hồ. Họ mỉm cười nhìn cô, vẫn là nụ cười yêu thương dành cho cô.
“Có phải bố mẹ đến đón con không?” Cô nghẹn ngào muốn chạy vào vòng tay họ để thỏa nỗi nhớ mong nhưng không cô không thể chạm đến họ, không cách nào chạm đến.
Họ nắm lấy tay nhau, vẫy tay chào cô như một lời từ biệt.
Trong cổ họng nghẹn ứ không thể phát ra được tiếng nói, cô muốn gọi cũng chẳng thể gọi, muốn chạy lại càng không thể chạy, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng họ bị ánh sương hòa tan mà biến mất. Cô chỉ muốn nói rằng hãy đưa cô theo với, cuộc sống đau khổ này cô không chịu nổi.
Khi cô gục xuống mà khóc bất chợt nghe thấy âm thanh lạ thường nào đó. Cô nhìn thấy trước mặt mình là một bóng hình nhỏ bé. Nắng ban mai không biết từ đâu ra rọi xuống bóng lưng soi tỏ bóng một đứa trẻ. Hài nhi không rõ mặt quay lưng với cô, bật ra tiếng cười khúc khích đáng yêu.
Đầu não cô nổ ong lên một tiếng, bỗng chốc nhớ ra mình là ai cũng nhớ được bản thân còn có một đứa con nhỏ chưa chào đời.
“Là con sao? Bánh bao nhỏ?”
Tiếng đứa trẻ cười im bặt, bóng đứa trẻ cũng khuất sau tia nắng vàng rực. Cô kinh hãi chạy với theo:
“Bánh bao nhỏ, con đừng đi, đừng đi. Mẹ xin lỗi, xin lỗi!!!”
---------------
Trong căn phòng sặc mùi thuốc khử trùng, những chiếc máy đang hoạt động với nhiệm vụ của mình. Bóng dáng Tư Mạn an yên nằm trên giường trắng muốt, sắc mặt bợt bạt của cô khiến cho ai nhìn thấy cũng đau lòng. Càng đau lòng hơn khi Nghiêm Trạch nằm bên cạnh cô, một tay nắm chặt bàn tay cô, một tay xoa núi bụng lớn an tâm ngủ. Sắc mặt không dấu mệt mỏi.
Hắn đã túc trực bên giường bệnh của cô suốt một tuần, không ai có thể khuyên nhủ hắn, chỉ có thể bất lực nhìn hắn tự mình chăm sóc cô.
Ngày hôm đó, sau một trận cãi vã lớn, Tư Mạn đột nhiên trở nên khó chịu. Cô không chịu ăn uống, không nói không cười, cô còn chẳng thèm uống lấy một ngụm nước. Mặc cho bao nhiêu lời khuyên nhủ, cô đều không nghe lấy. Cơ thể chịu không được mà chỉ sau hai ngày liền kiệt sức mà khó thở, sau đó lâm vào hôn mê sâu khiến cho ai nấy kinh hồn. Cũng càng kinh hoảng hơn khi nhìn thấy Nghiêm Trạch mất bình tĩnh đến mức đánh người. Hắn đã đánh bầm dập những gã cảnh vệ can ngăn hắn, khiến cho một vài bác sĩ phải bó bột. Bởi vì cơn cuồng loạn này mà càng khiến cho họ thêm phần sợ hãi. Cuối cùng vẫn có thể giữ lại tính mạng cả mẹ và con, khiến cho cô ổn định mà sống tiếp điều đó là may mắn biết bao. Chỉ có những người trải qua mới hiểu được.
“Em muốn ép anh đến vậy?” Nghiêm Trạch đột nhiên cất giọng.
Tư Mạn nằm gọn trong lòng ngực hắn chậm rãi mở mắt nhìn lên trần nhà, trong đôi mắt chẳng hề có cảm xúc. Sự trống rỗng vô hồn như khiến trái tim người khác nguội lạnh. Cô không đáp lời, cũng chẳng buồn nhúc nhích mặc kệ Nghiêm Trạch đang hỏi cô.
Bàn tay Nghiêm Trạch càng siết chặt lấy cô, trong đầu là những lời nói cảnh báo của Hắc Miêu vang vọng không ít lần nhắc nhở bệnh tâm lý của Tư Mạn. Xem chừng cô đã đi vào ngưỡng cửa làm liều, mặc kệ đến sinh mạng của bản thân mình và đứa nhỏ. Chính những ngày qua là bằng chứng quan trọng nhất về sự bùng phát của bệnh trầm cảm đã khiến cho cường bạo trong bản thân Nghiêm Trạch dùng để thị uy với cô sụp đổ. Có trời mới biết được nhìn cô nằm im bất động trên giường đã khiến hắn phát điên ra sao.
“Nếu có thể khỏe mạnh, anh sẽ đưa em đi thăm họ.”
Họ mà Nghiêm Trạch nói đến phải chăng là Bối gia?
Dường như lời nói này có công hiệu với cô. Ánh mắt đang vô hồn linh động dịch chuyển nhìn vao mắt hắn. Hắn sẽ cho cô ra ngoài, đi thăm những con người đã mồ yên mả đẹp kia sao?
Nhận thấy nghi hoặc trong mắt cô, hắn nhẹ nhàng vuốt lại lọn tóc dài đen mượt của cô mà đáp: “Nghiêm Trạch này đã nói, tuyệt đối không nói xuông.”
Sao Tư Mạn lại không rõ điều này được chứ, cô rất hiểu hắn là con người như thế nào. Hắn nói được ắt hẳn sẽ được. Vì vậy mà cô đang là kẻ đuối nước như vớ được cọc, ít ra chính điều này khiến cho nguồn sống trong cô trỗi dậy như trước. Nếu có thể đi thăm họ tìm cơ hội gặp được Lex, có lẽ anh sẽ đưa cô đi, rời khỏi chốn giam cầm của Nghiêm Trạch. Giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng này.
Tháng thứ bảy của thai kỳ, Tư Mạn cũng đã có chút khởi sắc. Sau một trận cuồng phong gần như lấy đi sinh mạng của mẹ con Tư Mạn, mọi thứ đã dần trở nên ổn thỏa. Chỉ là Nghiêm phủ đã lâu không còn nghe thấy tiếng người nói cười, đâu đâu cũng là một mảng tĩnh lặng như ch.ết, sắc mặt ai nấy đều trầm lạnh khó hiểu chính vì chủ của họ Nghiêm Trạch đã càng lúc càng giống ác quỷ hiện hình. Sức đàn áp bằng hơi thở và ánh mắt đã đạt đến ngưỡng không cách nào chống lại. Thật sự đối diện với hắn là một quá trình đầy cam go.
Còn Tư Mạn thì vẫn giữ một thái độ duy nhất.
U uất.
Không nói quá hai câu một ngày, không đổi sắc quá hai biểu cảm trong một tuần. Cô như thể cái xác không hồn. Một Tư Mạn vô tư, tùy tiện, bất cần ngày trước dường như đã ch.ết. Bây giờ ngoài đứa trẻ trong bụng ra, cô cái gì cũng không quan tâm, đến cả Nghiêm Trạch ngày ngày bón cho cô từng thìa đó cô càng xem như không khí mà không nhìn hắn dù chỉ là một cái liếc mắt. Điều này nghiễm nhiên trở thành lý do khiến Nghiêm Trạch càng lúc càng hung bạo với người khác.
Tư Mạn chỉ một lần mở miệng nói chuyện với hắn chính là lúc hắn gọi cô chuẩn bị lên xe đi Canada thăm Bối gia đã xanh cỏ bên đó.
“Nếu có thể quên, tôi hị vọng sẽ quên anh, quên hết cảm giác đã từng yêu anh, quên đi tất cả nỗi đau anh đã gây ra cho tôi. Lúc đó cho dù phải trả giá tôi cũng cam lòng.”
Lời nói gọn gàng nhỏ nhẹ đó như sát muối vào trái tim đang rỉ máu. Hắn rất muốn quát vào mặt cô ép buộc cô đời đời kiếp kiếp nhớ đến hắn, không được quên dù chỉ là một cái nắm tay mà hắn đã trao cho cô nhưng hắn lại vì cứu vãn tâm bệnh trong cô mà nín nhịn. Quyết cho cô một lần được toại nguyện trước khi bệnh tình trở nặng thêm. Loại suy nghĩ tiêu cực đó cần phải được loại bỏ.
Chỉ là Nghiêm Trạch không biết được rằng, chuyến đi này chính là một cột móc đánh dấu cho sự li biệt khiến hắn đau đớn đến mãi về sau.