Quyển 1 - Chương 100: Hỏa thiêu
Giữa bộn bề cuộc sống, mỗi con người luân chuyển theo thời gian với công việc của mình, đến cả trời trăng vẫn chăm chỉ thay phiên nhau túc trực trên bầu trời. Ấy vậy mà một con người trăm công nghìn việc luôn bận rộn đến quên cả nghỉ ngơi như Nghiêm Trạch lại chỉ nằm im một chỗ suốt năm ngày liền không chịu tỉnh dậy. Cả thân thể cao lớn đó nằm trên giường với vô số những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể, đặc biệt là vết thương lớn ở trán và chân trái khiến cho hắn đã phải rơi vào trạng thái này nhiều ngày như vậy. Càng là khiến cho Nghiêm gia như rắn mất đầu, vừa mất đi Nghiêm Giác Siêu, Nghiêm Trạch cũng đã rơi vào trạng thái như thế này. Ngay cả tang lễ cũng chẳng có người chuẩn bị càng khiến cho giới hắc bang trở nên rối rắm. Nhìn vào Nghiêm Trạch đã mất hết sinh khí nằm đó cứ như thể hắn đang phiêu bạt nơi nào đó không muốn tỉnh dậy nữa rồi.
Hắc Báo, Hắc Miêu thức trắng túc trực bên cạnh Nghiêm Trạch đã năm ngày, đỏ mắt chờ giây phút hắn tỉnh lại. Ngày hôm đó khó khăn lắm mới tìm được Nghiêm Trạch quá sức vì lặn lội dưới mực nước sâu lạnh đêm đó kèm theo vết thương vì bị va đập và chân trái bị thương nặng không thể cử động được nữa, việc tìm kiếm Tư Mạn với dòng chảy siết đó đã vượt quá giới hạn của hắn. Lúc đưa được Nghiêm Trạch lên, chân hắn đã bị hoại tử cũng là lúc chiếc xe chở Tư Mạn mà Nghiêm Trạch tìm kiếm cũng được phát hiện ra, chỉ là bên trong cánh cửa xe bị vỡ toang không có người ở đó nữa rồi.
“Báo cáo.” Một cảnh vệ chạy vào bên trong gấp vội nói: “Đã tìm ra thi thể Bối tiểu thư.”
“Thi....thi thể....”
Khi nghe tin không tìm thấy Tư Mạn, Hắc Miêu đã mơ tưởng rằng sẽ có một phép màu nào đó cứu lấy cô, vậy mà bây giờ người ta lại nói đến thi thể như chứng nhận cô đã ch.ết. Hắc Báo mặt càng tái xanh, gương mặt đơ cứng hằng ngày lộ rõ đau lòng, hai bàn tay cấu lấy nhau không thể mở lời.
“Vâng.” Cảnh vệ ái ngại nói: “Thi thể của tiểu thư trôi đi khá xa dạt vào bãi cát phía Tây nên bây giờ mới tìm được, đến bây giờ thì cơ thể đã bị phân hủy kèm theo nhiều vết thương lớn cho nên không thể nhận dạng. Nhưng may ra chúng tôi nhận ra được trang phục mà tiểu thư đã mang cho nên....”
“Đủ rồi....” Hắc Miêu lấy tay đỡ trán, khóe mắt đỏ gay cố gắng nén đau thương: “Bây giờ cô ấy....đâu rồi?”
“Thưa đã được đưa về nhà lạnh.”
“Gọi Sam đến trông Chủ thượng. Tôi....đi thăm cô ấy.”
Hắc Báo, Hắc Miêu rời khỏi phòng cũng là lúc Sam đến. Bế trên tay đứa trẻ đáng thương vẫn chưa được gặp mặt cha mẹ. Trải qua mới vài ngày mà Sam đã già đi hơn chục tuổi, một mình tự tay chăm sóc đứa trẻ đó chưa từng rời nửa bước, ông dùng hết tất cả những gì mình đang có để yêu thương lấy đứa trẻ tội nghiệp đó, ngay cả cái tên vẫn chưa được đặt chỉ chờ Nghiêm Trạch tỉnh dậy để cho nó một cái tên. Nhìn đứa trẻ ngủ ngon trên tay rồi lại nhìn Nghiêm Trạch an yên nằm đó như một bức tượng không có linh hồn, ông lại ngậm một tiếng thở dài.
Tại sao mọi thứ đã qua mà lòng ông lại nặng đến thế này?
Nhẹ nhàng đặt đứa trẻ bên cạnh Nghiêm Trạch, để hơi ấm người cha truyền đến sinh linh bé bỏng, trong thâm tâm mới bớt đi tiếng thở than. Ít ra đứa trẻ cũng sẽ an toàn khi còn ở bên Nghiêm Trạch. Nó cũng chính là chìa khóa duy nhất bây giờ có thể khiến Nghiêm Trạch lại trở về là Chủ thượng tối cao.
Xuất hiện bên trong nhà lạnh. Hắc Báo, Hắc Miêu gần như ngã quỵ trước thi thể đã phân hủy bốc mùi với gương mặt biến dạng. Họ chỉ nhận ra bộ trang phục và chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị được đeo trên tay đó, đau đớn trên gương mặt kia càng một sâu sắc.
“Sao lại thành ra như vậy? Cô cứ trốn đi không được sao? Cô giỏi lắm mà, tại sao lại không trốn được Chủ thượng để ra nông nỗi này? Nếu ngài ấy tỉnh dậy, nhìn thấy cô với bộ dạng này là vì ngài ấy gây ra thì ngài ấy sẽ đau đớn đến thế nào đây? Sao cô lại tàn nhẫn đến vậy hả” Buông lời trách móc, những dồn nén trong lòng cuối cùng chảy thành dòng lệ dài tuôn trên gò má Hắc Miêu. Hắn đã khóc thật sự bên cạnh thi thể lạnh lẽo ấy.
“Không được, tôi không tin lại có thể là cô ấy. Tôi muốn làm xét nghiệm!” Hắc Báo cứng rắn nói. Trong ánh mắt lộ rõ vẻ cương quyết không chấp nhận sự thật.
“Thôi đi! Các người còn không chịu để Nghiêm Trạch yên hay sao? Định để cậu ấy đau khổ đến thế nào?” Bỗng dưng Kyle từ đâu xuất hiện, hùng dũng bước đến. Chạy trốn khỏi Nghiêm Trạch từ sau khi nói cho Tư Mạn nghe chuyện của Nghiêm gia đến bây giờ mới xuất hiện, xem ra hắn vẫn luôn theo dõi mọi động tĩnh ở phủ này.
“Ngài muốn gì?”
“Đừng có hiểu lầm ta. Mọi thứ ta làm đều là vì tốt cho Nghiêm Trạch.” Kyle tỏ vẻ vô tội nói: “Chuyện đến ngày hôm nay ta nhận trách nhiệm, nhưng cái ch.ết của Bối Tư Mạn là do Nghiêm Trạch gây ra. Bây giờ cậu ấy đã qua nguy hiểm nhưng không chịu tỉnh lại vì quá bi thương. Nếu tỉnh lại nhìn thấy cái xác này nằm đây, méo mó biến dạng như thế này vì chính cậu ấy rượt đuổi khiến cho Bối Tư Mạn gặp phải tai nạn đó thì Nghiêm Trạch sẽ đau như thế nào, sẽ sống cuộc đời này tiếp theo như thế nào các người có nghĩ đến không? Nên các người nên hỏa thiêu sớm đi để Nghiêm Trạch không phải nhìn thấy cảnh này mới có thể giúp cậu ấy bớt đau khổ.”
“Cảm ơn ngài Nghị sĩ đã nhắc nhở nhưng tôi cần sự chắc chắn. Làm một vài xét nghiệm cũng không mất quá nhiều thời gian. Lúc đó hỏa thiêu cũng không muộn.” Hắc Báo cương quyết nói.
“Muộn đấy. Bây giờ Nghiêm gia loạn một thì bên ngoài loạn mười. Lão gia và Tạ Bân vừa qua đời thì Nghiêm Trạch cũng nằm xuống, chỉ còn hai người làm rường cột chống đỡ xoay chuyển một đống hỗn loạn từ cái bẫy tài chính do Bối Tư Mạn gây ra và những chuyện khác. Bây giờ lại muốn ôm thêm chuyện xét nghiệm. Ngươi chính là đang tự làm khó bản thân.”
Kyle vừa dứt lời thì một đống cảnh vệ lại đi vào đi ra báo cáo như chứng thực lời nói của Kyle là có căn cứ. Bây giờ Hắc Báo, Hắc Miêu đang dùng mọi sức lực mà bản thân có để giữ bánh răng cho chiếc xe của Nghiêm gia tiếp tục dịch chuyển trên thương trường nhộn nhịp không kém phần tãn nhẫn, nếu bây giờ bánh răng dừng lại thì có thể Nghiêm gia sẽ sụp đổ.
Đương lúc Hắc Báo, Hắc Miêu vừa quay đầu phải giải quyết mớ hỗn độn kia với đám người Nghiêm gia đang bu quanh thì một cái gạt tay của Kyle đã đưa thẳng thi thể phân hủy đó vào lò hỏa thiêu. Nhấn nút.
“Ngài nghị sĩ! Mau dừng tay lại!!!”
Dường như đã quá muộn. Thi thể kia bị ngọn lửa như miệng quỷ ôm trọn lấy, nuốt chửng lấy thể xác đã không còn nguyên vẹn đó. Cũng chính là nuốt chửng đi sự tồn tại của Tư Mạn trên thế gian này. Khép lại cuộc đời con người đã gieo lên mầm sống cho thủ phủ của Nghiêm gia.