Quyển 2 - Chương 6
“Tôi không có lý do để trả lời chất vấn của anh.” Tư Mạn bình thản đáp, tay vẫn không ngừng gỡ Nghiêm Luật đang ôm khư khư lấy chân mình kia, trong mắt có một chút thán phục: “Tên nhóc này cũng nhanh nhẹn đấy.”
Câu này như chứng minh cô xuất hiện ở đây là bị Nghiêm Luật đem ra ánh sáng. Vốn dĩ ẩn mình trong số đám người hỗn loạn lại không ngờ được tên nhóc kia tầm mắt phóng đại, tứ chi nhanh nhẹn. Vừa thấy bóng cô đã tóm gọn không cho cô thoát.
Đám Hắc Báo, Hắc Miêu, Kyle và Kate nhìn nhau với hàng ngàn câu hỏi trong thâm tâm. Không để Hắc Báo kịp hỏi cung, Kyle đã nhanh hơn một bước đi tới, khai súng nhắm về phía Tư Mạn nói:
“Người không phận sự xuất hiện ở đây. Miễn sống!”
Đoàng!!!
Không thể nào ngờ được Kyle lại dám có hành vi này ngay trước mặt chúng nhân. Hắc Báo, Hắc Miêu người vung tay, kẻ vung cước hướng về phía Kyle hòng đoạt súng và khống chế hắn. Thế nhưng súng đạn vô tình lại nhanh hơn hành vi đối kháng từ bên ngoài cho nên chưa kịp đoạt súng thì đường đạn kia đã đi rồi.
Đến khi chúng nhân quay đầu đã phát hiện ra đường đạn kia đã cắm vào tường lủng một lỗ lớn. Còn Tư Mạn và Nghiêm Luật vừa ở đây đã biến đâu mất. Nhìn theo cuối đường mới rõ bóng Tư Mạn đang bế Nghiêm Luật trên tay vội vàng tháo chạy:
“Hỏng! Mau đuổi theo!!!” Hắc Báo hô lớn. Người của Nghiêm gia lập tức đuổi theo nhưng lại phân vân không biết có nên dùng súng để ngăn cô lại hay không.
“Ngài nghị sĩ. Hãy nhớ ngày hôm nay. Thời khắc ngài chĩa súng về Bối Tư Mạn cũng chính là đoạn tuyệt tình nghĩa hai mươi năm với Chủ thượng!” Đây không phải là lời cảnh cáo mà là lời khẳng định thay cho Nghiêm Trạch. Nghiêm Trạch vất vả tìm kiếm Tư Mạn từng ấy thời gian, vậy mà Kyle không nể nang lại ra tay giết hại trắng trợn. Nếu Nghiêm Trạch biết đương nhiên sẽ không tha.
Kyle bực dọc ném khẩu súng, hầm hổ nhìn bóng người Nghiêm gia vừa bận rộn mở mật thất vừa đuổi theo Tư Mạn đã biến mất kia. Trong lòng cảm giác thua cuộc. Giây phút hắn nhìn thấy Tư Mạn còn sống, sự ích kỉ của hắn lại lần nữa nổi lên khiến hắn không đủ bình tĩnh mà khai súng.
“Ngày hôm đó, người mà tôi gây tai nạn là một người khác. Người này mới đúng là Bối Tư Mạn. Nhưng mà cô ta....hình như không nhớ gì đến việc trước đây mình là ai.” Lúc này bỗng nhiên Kate cất tiếng nói: “Cô ta tỏ vẻ không hề quen biết Nghiêm gia, ngay cả con trai cũng không nhận. Rất có thể cô ta đã mất trí nhớ.”
Quan sát Tư Mạn hồi lâu và đây là kết luận mà Kate có được. Bản năng của phụ nữ chính là yêu thương con mình bất chấp thời gian xa rời. Thế nhưng Kate chỉ thấy Tư Mạn lạnh nhạt với Nghiêm Luật như chứng thực cho việc cô không hề nhớ đến chính mình đã sinh ra đứa trẻ đó.
“Vô duyên vô cớ tại sao rời khỏi Nghiêm gia cô ta lại mất trí?” Kyle nghi hoặc nói.
Kate suy nghĩ một chút liền nghĩ đến điều gì đó: “Có thể cô ta bị chấn thương não, nhưng hành vi của cô ta rất linh hoạt, giống với Ephemera trước kia nên khả năng chấn thương não là rất thấp. Cũng có thể vì ngay sau khi sinh đã lập tức rời đi. Ngày trước từng học y khoa, tôi có nghe nói đến chứng mất trí sau sinh. Thời gian để phụ nữ sau sinh lấy lại được trạng thái cân bằng hormone là khoảng nửa năm cho đến 1 năm. Nhưng cô ta sinh xong đã đi ngay, còn bị trầm cảm trong quá trình mang thai. Có thể hậu quả về sự thật mà cô ta nghe được đã trở thành cú sốc, khiến cho cô ta bị ảnh hưởng tâm lý nặng. Từ đãng trí mà phát triển thành mất trí. Quên đi thứ mà bản thân muốn quên.”
Đó chẳng qua là một vài suy luận của Kate, không ai đối chứng, cũng chẳng ai khẳng định được nguyên do khiến Tư Mạn không còn biết bản thân mình là ai và cô đã ở đâu suốt năm năm. Thế nhưng một điều mà Kate và Kyle dám chắc chính là người mà Tư Mạn muốn quên nhất ắt hẳn là Nghiêm Trạch.
Ở diễn biến khác, trận rượt đuổi giữa Tư Mạn và người của Nghiêm gia đang trở nên gay cấn. Vừa lúc nãy khi bị Kyle nhắm bắn, Tư Mạn cũng chẳng hiểu lý do mà ôm Nghiêm Luật tháo chạy tránh khỏi đường đạn kia. Cô và nó không quen không biết, sao lại để tâm sợ nó trúng đạn chứ?
Trái ngược với Tư Mạn đang hết hơi vì cái của nợ Nghiêm Luật đang ôm chặt lấy cổ như đỉa đói không cho cô cơ hội điểm huyệt vui vẻ cùng mẹ tháo chạy, nhìn đám người rượt đuổi phía sau mà không dám dùng súng càng cảm thấy thú vị:
“Mama chạy nhanh quá. Giỏi quá! Nhanh lên sắp bị đuổi kịp rồi!!!”
Vượt qua bao nhiêu đám người đang nổ súng ngoài kia, nào là vệ sĩ nguyên thủ quốc gia, nào là người Đinh gia chen lấn xô đẩy, nào là một vài anh cảnh phục FBI chế ngự cục diện. Giữa trận hỗn độn, Tư Mạn đành dùng hết ngón nghề mà bản thân đã mất công tôi luyện ra vượt qua từng bức tường người hỗn độn ngoài kia. Mỗi đợt phát hiện có đường đạn đều lập tức ôm lấy Nghiêm Luật mà bảo vệ.
Hệt như bản năng.
“Tên nhóc ch.ết tiết.....Sao lại nặng vậy chứ?” Tư Mạn thở không ra hơi, bực bội nói.
“Luật không nặng. Luật sinh thiếu tháng, sinh ra chỉ có hai phẩy tám kilogam. Sư phụ nói không có Mama, Luật phải ở trong lồng kính, ßú❤ sữa người ta. Papa một tuần không ngủ dỗ Luật khóc vì nhớ mama....”
Nghe giọng nói non nớt pha chút tủi thân lại có chỗ hiểu chuyện của Nghiêm Luật, Tư Mạn lại thấy đứa trẻ này thật đáng thương. Lại thầm trách người mẹ nào tàn nhẫn nỡ bỏ đứa trẻ đáng yêu như thế này?
Vừa chạy vừa suy nghĩ, đương nhiên sẽ mất tập trung. Đương lúc trước mặt bỗng xuất hiện một cái hố lại không hề phát hiện ra, đến khi bước hụt chân mới biết rằng phen này bị chôn sống rồi.
“A A A.” Biết rằng bị rơi tự do. Nghiêm Luật hoảng sợ la lên. Tư Mạn nhanh chóng ôm chặt Nghiêm Luật, quấn trong lòng tránh khi rơi xuống đứa trẻ sẽ bị tổn thương. Vuốt lưng vỗ về thì thầm, chẳng hiểu sao lại nói:
“Đừng sợ, có ta ở đây. Ta sẽ bảo vệ con.”
“Không xong rồi. Thiếu chủ và phu nhân rơi xuống mật thất rồi!!!”
Nghe người Nghiêm gia hô lớn Tư Mạn mới biết rằng đây chính là một trong những lối vào của mật thất chỉ là không rõ ngoài cô và đứa trẻ còn có vị phu nhân nào rơi cùng đâu?
Phát hiện ra cái hố mà họ rơi xuống không quá lớn nhưng lại khá sâu, Tư Mạn liền dùng chân và tay cào vào lớp tường giảm tốc độ rơi. Càng cào tay cô càng ứa ra vết máu dài, đế giày bị cô ma sát vào bờ tường nhấp nhô phiến đá đang muốn rách toạc ra, không ngừng khiến cho da thịt cô bị tổn thương. Rơi một chút mới nhận ra mặt hố này rất sâu, có lẽ vì vậy mà đám người Nghiêm gia chậm trễ không thể tiếp cận được những người bị rơi xuống mất thật bằng con đường này. Thế nhưng dù sâu như thế nào cũng buộc phải có điểm dừng. Nghe thấy tiếng sóng vỗ bên dưới. Tư Mạn biết điểm dừng đến rồi.
“Tiểu Bánh Bao! Nín thở.”
Tư Mạn gấp giọng nhắc nhở Nghiêm Luật, cô vừa nói xong thì cả hai lập tức rơi tõm xuống mặt nước bên dưới. Dòng nước lạnh hòa vào thân thể khiến cho cả hai lạnh buốt. Nghiêm Luật ở dưới nước vô cùng ngoan ngoãn ôm chặt lấy Tư Mạn không buông tay, miệng vẫn phồng lên vì nín thở mà không vùng vẫy. Nghiêm Luật hợp tác như vậy mới có thể giúp Tư Mạn nhanh chóng ngoi lên mặt nước, tìm bờ leo lên.
Lúc này mới nhìn rõ, khu vực họ đang đứng là một nơi nhìn giống hang động cổ xưa, bên dưới là dòng nước đổ ra đại dương. Phía trên hang động còn nhỏ giọt mà có mùi ẩm ướt, từ đằng xa là những cái hang cao lớn và một chút ánh sáng lọt qua vài kẽ hở do giữa từng tảng đá rọi xuống. Cách họ tầm mười mét là một con đường khá tối, có lẽ là con đường dẫn vào vương quốc dưới lòng đất mà người đời vẫn đồn đãi.
“Mama biết tên Luật này. Mama vừa mới gọi Luật này.” Lên được bờ, Nghiêm Luật đã vui vẻ reo lên vừa nhìn Tư Mạn đang vắt áo quần cho mình vừa nói.
“Ta biết tên nhóc hồi nào?”
“Tiểu Bánh Bao. Lúc nãy Mama gọi Luật là tiểu Bánh Bao, Papa nói đây là tên Mama đặt cho Luật đấy.”
Tư Mạn sợ tên nhóc kia cảm lạnh, vội vàng giúp tên nhóc vắt nước trên quần áo, lại buồn cười đáp:
“Đứa trẻ con nào ta cũng đều gọi là tiểu Bánh Bao cả. Nhóc không thấy trẻ con rất giống bánh bao sao?”
“Không giống. Không giống!” Nghiêm Luật hét lớn, không phục vì Tư Mạn không chịu nhận: “Tiểu Bánh Bao là tên của Luật, mama chỉ được gọi Luật là tiểu Bánh Bao, không được gọi ai khác.”
Giọng điệu cương quyết lại có tính chiếm hữu khiến cho Tư Mạn cảm giác quen thuộc khó tả. Hình như cô đã nhìn thấy ngữ điệu này ở đâu đó rồi.
Đúng lúc này có bước chân từ đằng xa đi tới, là tiếng của khá nhiều người vì tiếng nói lớn của Nghiêm Luật mà bị đánh động đang hướng về phía họ.
“Im miệng! Mau lùi ra.” Tư Mạn bịt chặt miệng Nghiêm Luật kéo về phía sau che chắn. Nơi này ngoài hang động và nước biển ra không có lấy một chỗ để trú ẩn, nếu có người đuổi đánh chỉ e còn nước bơi đi tìm nơi khác trốn.
“Là ai ở đằng kia!” Giọng nói của đàn ông lớn tuổi vang lên, phía sau một bức tường chậm rãi xuất hiện một nhóm người, đa phần là đàn ông mặc ple nghiêm chỉnh, dáng vẻ ai nấy đều ngập ngạo khí, chấn uy một vùng. Mỗi bước chân của họ đều rất cẩn thận, tựa như quyền quý cao sang lại cẩn trọng, dò xét nhìn hai người Tư Mạn đang ướt sũng đứng đằng kia.
Từ đám người đó xuất hiện một hình bóng mà bất cứ ai nhìn thấy đều hoảng hốt rời mắt không dám nhìn lâu. Bóng người cao lớn nổi bật, anh tuấn nhưng lạnh lẽo. Nghiêm nghị lại không kém phần cao ngạo.
“Papa!!!” Nghiêm Luật nhìn thấy người đó mừng rỡ reo lên, rời tay khỏi Tư Mạn, hệt như chú sóc nhỏ lao thẳng tới ôm chầm lấy.
Mặc kệ cho Nghiêm Luật đang ôm lấy mình. Ánh mắt Nghiêm Trạch vừa chạm đến bóng hình đó, dáng người mảnh khảnh đứng ở bên kia chỉ cách hắn mấy mét đó, đôi mắt thanh u rung động kịch liệt, mục quang xuyên suốt như muốn nuốt chửng cô. Là cô, người mà hắn đã phạm sai lầm, để cô rời đi suốt ngần ấy năm.
Là Tư Mạn của hắn.
Cảnh tượng ngày hôm nay hắn đã mong chờ bao lâu rồi? Khuôn miệng mấp máy như muốn nói gì đó. Thế nhưng trái ngược với ánh mắt của Nghiêm Trạch là sự hờ hững không hề có chút quen thuộc nào của Tư Mạn. Cô chỉ đơn giản lướt mắt qua hắn rồi linh động rời đi tựa như một người xa lạ không hề quen biết khiến cho ánh mắt của hắn đột nhiên lạnh đi. Mi tâm nhíu chặt.
“Cô là ai? Sao lại xuống được đây?” Không hề phát hiện ra biểu hiện của Nghiêm Trạch, một nguyên thủ đi cùng hắn lên tiếng.
“Tôi chỉ là người qua đường thôi. Đang đi thì bị rơi xuống đây, nghe nói mật thất ở tòa thành này rất khó đi, nếu như cùng rơi xuống, chi bằng cho tôi nhập hội đi chung đi.”
Thấy ngữ điệu vô tư của Tư Mạn, đám nguyên thủ lại sợ cô là gián điệp nào đó muốn đến ám toán đương nhiên sẽ không vội đồng ý mà rút súng ra chĩa về cô đe dọa:
“Tưởng chúng tôi sẽ tin kẻ lạ mặt như cô sao? Nói đi, cô thuộc tổ chức nào? Mục đích đến đây là gì tôi sẽ tha cho.”
Súng vừa dương lên, Tư Mạn còn chưa kịp đáp lời thì đã bị Nghiêm Trạch một cước đá văng ra. Khẩu súng cô độc rơi tõm xuống biển trước ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân.
Đôi mắt Nghiêm Trạch lạnh lẽo vạn phần, sát khí quanh thân đủ khiến người ta kinh hãi tột độ. Hắn gầm giọng:
“Không bất kỳ kẻ nào được phép chĩa súng về phía người đàn bà của Nghiêm Trạch này.”