Quyển 1 - Chương 6: Bà nội
Lục Thiếu Hoa rất là cao hứng. Hắn không nghĩ tất cả sách giáo khoa của chú út hắn vẫn còn được giữ lại. Dựa vào những quyển sách giáo khoa này, hắn có thể tự học để làm phong phú thêm vốn tri thức của mình. Tiểu học thì không cần phải nói. Nhắm mắt lại cũng có thể đạt 100 điểm trong kỳ thi. Còn về phần ba năm cấp III, hắn tin rằng tuy bài luận văn không thể đạt điểm tuyệt đối nhưng vẫn có thể có kết quả tốt. Đối với kiến thức của bậc cấp 2, hắn chỉ cần ôn tập một lần là hoàn toàn không có vấn đề gì. Hắn cũng cảm thấy vui mừng khi có cả sách trung học và đại học ở đây.
Khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản vào năm 1989 ngày càng gần. Thời gian đối với hắn cũng không còn nhiều nữa. Hắn chỉ có hai năm để chuẩn bị một nguồn tài chính dồi dào để có thể có đủ năng lực tiến vào lãnh địa của Nhật Bản. Khối lượng tài chính này được xem như là chiến binh dẫn đường trong vòng tuần hoàn tiền tệ của khủng hoảng chứng khoán năm 89. Tài chính càng mạnh thì vòng tuần hoàn tiền tệ càng nhiều. Lợi nhuận thị trường chứng khoán không giống như nguyên lý một cộng một bằng hai. Chờ khủng hoảng chứng khoán qua đi, hắn sẽ có một nguồn tài chính chân chính để xây dựng ”đế quốc kinh tế” của riêng mình.
Buổi sáng ngày hôm sau
- Ông nội, bà nội!
Lục Thiếu Hoa về nhà sớm, chuẩn bị gặp bà nội lấy chìa khóa và mang tất cả các sách giáo khoa của chú út đi để tự học từ từ.
- Tiểu Hoa mau đến đây dùng chút điểm tâm.
Ông bà nội của Lục Thiếu Hoa đang dùng điểm tâm sáng. Bà nội nhìn thấy Thiếu Hoa đến liền nhanh chóng mở miệng kêu lên.
- Cháu không ăn. Bà nội ăn đi.
Lục Thiếu Hoa nói xong liền tìm chiếc ghế dựa để ngồi. Thực sự thời gian trước, mối quan hệ giữa hắn và bà nội không tốt, giống như hai người xa lạ. Mỗi lần chạm mặt, bà còn không thèm gọi hắn một tiếng, nói chuyện lại càng không. Sau nhiều năm bôn ba bên ngoài, hắn cũng đã thông hiểu nhiều đạo lý nên mới có sự hòa hợp lại với bà nội. Đều là người một nhà, mặc cho ai đúng ai sai thì cũng là bề trên của hắn, hơn nữa lại là bà nội.
- Vậy thì ngồi đó nhé. Tối hôm qua chú út của cháu có nói chuyện. Cháu đợi bà nội ăn sáng xong sẽ lấy chìa khóa cho cháu nha.
“Có lẽ lịch sử đã có sự thay đổi nho nhỏ!” Trong đầu Lục Thiếu Hoa đột nhiên xuất hiện một câu. Tiếp theo lại xuất hiện thêm câu nữa: “Hy vọng thị trường chứng khoán không xuống và thời gian không thay đổi.”
Cạnh bức tường trên gác là một cái tủ cũ nát được làm bằng gỗ, xem ra vẻ bề ngoài cũng có chút niên đại. Lục Thiếu Hoa cẩn thận dùng chìa khóa mở cái tủ ra. Khi cái tủ được mở liền đột ngột xuất hiện mười mấy con gián bay ra làm hắn nhảy dựng.
- Tiểu Cường ch.ết tiệt! Nếu sách của tao bị cắn hỏng, ngày mai tao sẽ mua thuốc diệt côn trùng Hắc Miêu Thần xịt hết chúng mày.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa đột nhiên nhớ đến câu quảng cáo: “Hắc Miêu Thần Trung Quốc - Diệt muỗi thật kinh người”.
Tuy mắng chỉ là mắng chứ căn bản hắn không để chuyện đó trong lòng. Hắn chỉ để ý những quyển sách bên trong cái tủ, tự ý thức chúng là bảo bối. Cái tủ được chia làm hai phần. Tầng trên gồm một ít quần áo cũ nát, còn tầng dưới gồm có hai bao tải to.
- Chắc là sách nằm trong hai bao tải to này.
Hai mắt Lục Thiếu Hoa tỏa sáng nhìn hai cái bao tải, mơ hồ không rõ.
- Ôi mẹ ơi! ch.ết cái mông con rồi!
Lục Thiếu Hoa cứ tưởng nhẹ nên dùng sức lôi cái bao đi. Bàn tay trơn quá khiến hắn ngã ngược ra đằng sau, mông và đất thân mật tiếp xúc gây nên một cơn đau nhói.
Đứng lên xoa cái mông, hai tay hắn lại cầm lấy miệng bao. Tuy nhiên lúc này hắn thông minh hơn, cả người ngồi dưới đất, hai chân giẫm lên hai phía của ngăn tủ, dùng sức kéo ra ngoài. Nhưng mặc kệ hắn dùng sức đến cỡ nào, cái bao tải vẫn không hề nhúc nhích.
Hô...!
Lục Thiếu Hoa hô to, cật lực kéo cái bao ra ngoài. Trong lúc kéo, hắn không để ý tấm ván chính giữa tầng một và tầng hai bị lay động. Rõ ràng là chỉ cần gỡ tấm ván ra là có thể được rồi. Nhưng Lục Thiếu Hoa lúc này chỉ biết liều mạng kéo cái miệng bao.
- Hừ, mình không tin là không thể kéo nó ra ngoài.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa dùng lực toàn thân mạnh mẽ kéo. Một tiếng ”rắc” vang lên, tấm vách ngăn sụp xuống dưới, những bộ quần áo ở tầng trên rớt xuống, phủ lên hai bao tải. Lục Thiếu Hoa biết không thể kéo ra ngoài là do vướng tấm vách này.
Nhìn hai bao tải sách bị đống quần áo phủ lên, Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ phải xếp hết đống quần áo cũ nát này sang một bên. Đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay đau nhói, đưa tay ra thì mới biết có một vết cắt khiến một tia máu tươi chảy ra.
- Ai, thật là uống nước lạnh mà còn tắc răng, dọn dẹp đống quần áo này mà còn bị thương.
Tuy rằng vết cắt ở lòng bàn tay có một chút đau nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến sự hứng thú của hắn. Hắn không chùi sạch máu mà tiếp tục xếp đống quần áo kia.
Nghe được tiếng “rắc” từ trên gác vọng xuống, bà nội Lục Thiếu Hoa ngẩn người, vội vã leo lên gác để kiểm tra. Nhưng khi vừa mới lên đến nơi, bà cảm thấy bất ngờ. Vốn không gian của căn gác không lớn, Lục Thiếu Hoa lại xếp đống quần áo sang một bên khiến cho nơi đó trở nên hỗn độn.
- Tiểu Hoa à, có chuyện gì vậy?
Lục Thiếu Hoa xấu hổ, cười nói:
- Bà nội, vừa rồi cái bao tải này bị tấm vách ngăn tủ chặn cứng. Cháu cố gắng kéo ra làm cho nó sụp xuống, cho nên mới biến thành như vậy.
- Vậy à? Cháu không bị đè đó chứ?
Lục Thiếu Hoa lắc đầu tỏ vẻ không có. Sau đó hắn chỉ vào cái ngăn tủ kia, ý nói:
- Cháu làm hỏng ngăn tủ rồi.
Lúc này, bà nội hắn mới thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu có chút trách cứ:
- Cháu không bị đè là tốt rồi. Ngăn tủ hỏng rồi thì bỏ thôi. Nó cũng cũ lắm rồi. Nếu không vì ông nội của cháu nhớ ân tình cũ, bà nội đã đem nó đi làm củi nấu cơm từ lâu.
Nói xong, bà bắt đầu xếp gọn quần áo lại.
Lục Thiếu Hoa có chút cảm động. Nhớ lúc hắn chín tuổi, bởi vì làm hỏng một cái bình nước mà hắn bị bà nội đánh cho một trận. Vậy mà bây giờ khi hắn làm hỏng cả một ngăn tủ thì bà nội lại không quở mắng, ngược lại còn quan tâm hắn có bị thương hay không. Tuy cảm động thì cảm động nhưng hắn cũng vội vàng phụ bà nội xếp đống quần áo.
Lúc này, Lục Thiếu Hoa mới phát hiện đống quần áo cũ nằm đầy trên sàn nhà lại nhiều đến vậy. Vừa rồi, hắn chỉ lo thu dọn mà không để ý. Đến thời điểm này cũng vẫn còn nhiều. Kỳ thật hắn chỉ để tâm đến đống sách giáo khoa, chỉ nghĩ là chỉ có vài bộ quần áo, chứ không nghĩ lại nhiều đến vậy.
Sau khi thu dọn xong đống quần áo cũng đã mất cả nửa giờ. Cuối cùng thì cũng nhìn thấy được hai bao tải. Lục Thiếu Hoa lại kích động lên. Những quyển sách này đối với hắn như là của quý. Trước tiên là tự học để có được kiến thức. Sau đó là đến trường để đăng ký. Rồi từ đó tạo ra cái “đế quốc kinh tế” của hắn. Hắn không muốn lãng phí thời gian quá nhiều ở trường học. Như vậy thật là có lỗi đối với sự tái sinh của hắn.