Quyển 1 - Chương 28: Chiến hữu

Sau chuyến hoa quả buôn bán thành công cho Dương Kiến Long, cuộc sống lại trở lại như bình thường. Vải và một số loại hoa quả khác được đưa vào danh sách bán lẻ, chuyện này góp phần làm cho việc kinh doanh trở lên hot hơn nhiều. LụcLục Gia Thành thì về nhà rồi, chỉ còn bốn người Lục Thiếu Hoa nên công việc rõ ràng bận hơn rất nhiều.


Trên đường về Thâm Quyến, Trần Quốc Bang tranh thủ thời gian rảnh rỗi gửi thư cho một số chiến hữu, trong thư chỉ nhắc đến một chuyện chính là mời bọn họ qua đây giúp đỡ.Thư gửi đi rồi, Trần Quốc Bang mới lo lắng không yên, vì địa chỉ ghi trên thư là do hắn dựa theo trí nhớ để ghi, chỉ sợ ghi sai thì các chiến hữu sẽ không nhận được.


- Anh, anh đừng lo, nếu không gửi được thì thôi vậy.
Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ Trần Quốc Bang, thấy Trần Quốc Bang lo lắng như vậy thì hắn không nỡ, an ủi nói.
- Ài, anh có thể không lo được sao, thư đã gửi đi một tuần rồi, tới giờ vẫn chẳng có tin tức gì cả.


Trần Quốc Bang sao không biết Lục Thiếu Hoa đang muốn an ủi anh ta. Tuy hắn và Lục Thiếu Hoa chỉ tiếp xúc với nhau có vài ngày ngắn ngủi nhưng anh ta biết tương lai Lục Thiếu Hoa sẽ rất sáng sủa. Một mặt anh ta lo Lục Thiếu Hoa hiện giờ đang thiếu người, rất cần những chiến hữu kia của anh ta, mặt khác anh ta muốn để những chiến hữu mồ côi kia của mình đều tập hợp ở đây, sau này cùng với Lục Thiếu Hoa xây dựng cơ đồ.


- Anh Hai, cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Lục Thiếu Hoa căn bản không biết mục đích kia của Trần Quốc Bang, hắn cho rằng Trần Quốc Bang chỉ đơn thuần là muốn giúp mình…


Ngày ngày cứ thế lặng lẽ trôi, đã sắp nửa tháng trôi qua kể từ ngày Trần Quốc Bang gửi thư đi, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có tin tức gì. Trần Quốc Bang đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa rồi, tuy nhiên đúng vào giữa trưa hôm này, ở đầu cửa của cửa hàng bỗng nhiên xuất hiện hai người đàn ông cao khoảng một mét tám, làn da ngăm đen đang nhìn trước ngó sau có vẻ như đang muốn tìm gì đó.


available on google playdownload on app store


Vì những người đến mua hoa quả khá ít, nên Lục Thiếu Hoa để Lục Xương và Trần Quốc Bang đi nghỉ ngơi, trong cửa hàng chỉ còn có hai người là hắn và Lục Gia Huy, Lục Thiếu Hoa thấy hai người đàn ông đó đang ngó nghiêng xung quanh, tò mò hỏi:
- Hai vị đại ca, các anh đang tìm gì thế?


Bị Lục Thiếu Hoa hỏi như vậy thì hai người đàn ông có chút ngại ngùng, sờ sờ đầu, mấp máy miệng không biết nói gì, dù sao cũng đã đứng ở trước cửa cửa hàng người ta chăm chăm nhìn nãy giờ, làm phiền chuyện làm ăn của người ta, là người thì ai cũng cảm thấy có chút băn khoăn và xấu hổ.


Lục Thiếu Hoa cũng nhận thấy được sự ngượng ngùng của họ, nghĩ rằng họ muốn hỏi đường, ngại không dám hỏi, nên hắn cười hì hì nói:


- Hai vị đại ca, hai vị muốn hỏi đường phải không, tôi khá quen thuộc nơi này, hai vị có địa chỉ không, đưa tôi để tôi chỉ đường cho hai vị là được rồi.
- Không, không phải, chúng tôi không phải muốn hỏi đường, chúng tôi tới là muốn tìm người.


Người đàn ông hơi gầy gầy lên tiếng nói.
- Thì ra là muốn tìm người ạ?
Lục Thiếu Hoa có chút khó hiểu, nếu muốn tìm người thì không cần phải nhìn ngó xung quanh như thế chứ.
- Đúng, chúng tôi muốn tìm một người tên là “Trần Quốc Bang”.
Vẫn là người đàn ông hơi gầy gầy kia nói.


- Ha ha ha, thì ra là muốn tìm anh Quốc Bang, mời vào, mời vào!
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa bước sang một bên mở cửa. Vừa mở cửa xong cũng chẳng buồn để ý tới hai ngươi kia liền vội vàng chạy thẳng vào phòng gọi Trần Quốc Bang ra.


- Ha ha ha, Cẩu tử, Hầu tử, các cậu cuối cùng cũng tới rồi. Tôi phải đợi tới hơn nửa tháng rồi đó, cứ nghĩ rắng các cậu không nhận được thư.
Trần Quốc Bang vừa bước ra liền thấy hai người đó, anh ta lập tức nở nụ cười rạng rỡ, chạy qua ôm lấy ôm để.


- Anh, mấy ngày trước em cũng mới nhận được thư của anh thôi, mà không, vừa nhận được thư là em vội vàng lao thẳng tới Thâm Quyến đó.
Người đàn có vẻ hơi gầy kia nói.
- Tôi lại cứ tưởng các cậu không nhận được thư, nhận được là tốt rồi, nhận được là tốt rồi.


Quốc Bang cười ha ha nói, trong lòng anh ta vô cùng phấn khởi, thấy hai chiến hữu bao ngày xa cách nay lại được gặp lại thì trong lòng vui mừng khôn tả. Chỉ có điều Trần Quốc Bang cười một lúc thì cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh ta biết Cẩu tử và Hầu tử sống ở hai nơi khác nhau, tại sao lại xuất hiện ở đây cùng một lúc thế này.


- Sao các cậu lại đến cùng nhau thế này?
- Anh, anh nhắc đến mới nhớ, thế giới này quả thật trùng hợp quá đi, chúng em gặp nhau ở bến xe đó, em vừa xuống xe thì tên tiểu tử này cũng xuống, kết quả là đụng phải nhau, thế là tụi em tới cùng nhau thôi.


Lúc này người đàn ông có vẻ khỏe mạnh hơn chút kia mới chịu lên tiếng.
- Ha ha ha!
Lục Thiếu Hoa đứng một bên cũng bị ba người bọn họ làm cho “mông lung” rồi, hắn “mông lung” không phải vì hai người họ là bạn của Trần Quốc Bang mà vì hắn không sao phân biệt được ai là Cẩu tử, ai là Hầu tử.


Nhưng hắn cũng không phải “mông lung” quá lâu, Lục Quốc Bang liền giới thiệu với hắn, người có dáng vẻ hơi gầy kia chính là Hầu Tử, tên thật là Lý Tiểu Phi, còn người có vẻ hơi mập chút kia chính là Cẩu tử, tên thật Trương Hải Hâm.


Sau khi giới thiệu xong tên của hai người, Trần Quốc Bang liền giới thiệu với Lục Thiếu Hoa bản lĩnh của từng người, người tên Lí Tiểu Phi đó ở trong quân đội được coi là một người toàn tài, vì y thân thủ nhanh nhẹn nên tinh thông tất cả các loại như ám sát, tấn công hay bắn tỉa. Biệt danh “Hầu tử” cũng từ đó mà được đặt. còn Trương Hải Hâm là một cao thủ trong việc truy lùng tung tích, rất giỏi trong việc nắm bắt vết tích, mũi thính hơn cả mũi chó nên biệt danh “Cẩu tử” cũng được đặt là vì thế.


Được nghe bản lĩnh của Trương Hải Hâm và Lí Tiểu Phi xong thì Lục Thiếu Hoa vui như mở cờ trong bụng, hắn đang nghĩ, đây đều là những nhân tài, bất kể là việc truy tìm tung tích hay khả năng toàn tài thì đối với tương lai của Lục Thiếu Hoa đều có sự hữu dụng rất lớn.


- Hì hì, hai người đều là chiến hữu của anh Quốc Bang nên đều lớn hơn tôi, thế thì tôi cũng gọi hai vị là anh thôi.
Lục Thiếu Hoa tuy trong lòng rất vui nhưng chút lễ nghĩa này dù sao cũng hiểu, hơn nữa việc gọi bọn họ là “anh” cũng kéo xích lại khoảng cách giữa hai bên, thế thì hà tất gì mà không làm chứ!


- Được, được lắm, thế chúng tôi sẽ gọi cậu là Thiếu Hoa nhé!


Quả nhiên, lời của Lục Thiếu Hoa đã phát huy tác dụng tới đỉnh điểm, mới đó khoảng cách giữa hai bên đã được kéo lại rất gần rồi. Trương Hải Hâm và Lí Tiểu Phi trong lòng đều nghĩ, tuy Lục Thiếu Hoa nhìn bề ngoài chỉ là một đứa trẻ nhưng bọn họ là ai chứ? Họ là những người lính xuất ngũ ưu tú nhất của cả nước, sao có thể không nhìn ra nét khác người của Lục Thiếu Hoa. Nhưng họ thấy Lục Thiếu Hoa sống phóng khoáng như vậy thì họ cũng mở rộng lòng mình, thẳng thắn nói.


- Vâng, nên như anh Quốc Bang, gọi Thiếu Hoa là được rồi, ha ha!
Lục Thiếu Hoa thấy hai người gọi hắn là Thiếu Hoa thì trong lòng biết mối quan hệ giữa hắn và hai người đã được xích gần lại, nhưng đang nói chuyện thì hình như hắn nghĩ ra điều gì đó liền hỏi hai người đó:


- Anh Hải Hâm, anh Tiểu Phi, hai người chắc chưa ăn gì ạ?
- Tút tút!
Bụng hai người dậy phản ứng đáp lại câu hỏi của Lục Thiếu Hoa, còn Trương Hải Hâm và Lí Tiểu Phi thì xoa xoa bụng, đỏ bừng mặt, không hề nói gì.
- Ha ha, đi nào, mọi người đi uống mừng nào.


Lục Thiếu Hoa biết họ vẫn chưa ăn gì, để trách hai người họ xấu hổ, hắn liền đổi chữ “ăn cơm” thành “chúc mừng”, thật ra cũng chỉ là một nghĩa mà thôi, ăn cơm thôi mà.


- Đúng, đúng. Mấy anh em chúng ta lâu rồi không tụ tập rồi, nên đi uống chúc mừng một chút chứ, tiếc là Hắc Lang và Lão Chuột không có đây.
Trần Quốc Bang đứng một bên than thở nói.
- Đúng, đúng đó!
Trương Hải Hâm và Lí Tiểu Phi liền phụ họa nói.






Truyện liên quan