Quyển 1 - Chương 46: Người môi giới chứng khoán (2)
Lục Thiếu Hoa dẫn y đến quán nước cạnh sở giao dịch chứng khoán, kiếm một bàn rồi ngồi xuống.
- Anh Lưu muốn dùng gì?
- Cám ơn, anh uống gì cũng được.
Lưu Minh Chương vẫn rất khiêm nhường, nhưng đôi mắt y cứ chằm chằm nhìn vào mặt Lục Thiếu Hoa dường như muốn nhìn xuyên suốt con người hắn. Nhưng cuối cùng y đã phải thất vọng, bởi từ đầu đến cuối vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa không hề có gì thay đổi, vẫn cứ điềm tĩnh như vậy.
Đợi đến khi người phục vụ đem nước đến và đi khỏi, Lục Thiếu Hoa liền uống một ngụm nước trước, đôi mắt nhìn trực diện Lưu Minh Chương, ánh mắt trở nên sắc lạnh:
- Anh là người Nhật Bản phải không?
- Ồ, không phải, chẳng qua anh có đi Nhật Bản du học, cho nên có thói quen hơi giống người Nhật.
Lưu Minh Chương không biết vì sao Lục Thiếu Hoa lại hỏi về vấn đề này, nhưng trong khoảnh khắc mà y và Lục Thiếu Hoa nhìn trực diện, Lục Thiếu Hoa dường như nhìn thấu tâm can gã.
- Hơ hơ, em cứ nghĩ anh là người Nhật Bản chứ, anh không phải căng thẳng thế, em cũng không chuyện gì cả, chỉ là có chút hiếu kỳ về anh mà thôi.
Lục Thiếu Hoa cười hơ hơ, thực sự hắn thấy y trông rất giống người Nhật nên tò mò.
- Ha ha, anh cũng thấy rất ngạc nhiên, vì sao sở giao dịch chứng khoán có nhiều người như vậy mà em lại tìm anh, anh nghĩ không phải chỉ đơn giản là để hỏi anh có phải người Nhật không.
Lục Thiếu Hoa thông minh, Lưu Minh Chương cũng không ngốc, từ khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn, y đã có ý phòng bị, y tin vào cái nhìn của mình, người trước mắt trông như một đứa trẻ kia chắc chắn không hề đơn giản.
- Hơ hơ, anh thật thông minh, em rất thích kết bạn với những người thông minh, chúng ta khỏi phải rào trước đón sau nữa. Bây giờ em cần một người môi giới chứng khoán. Mà anh lại ở sở giao dịch chứng khoán, nên em nghĩ anh chắc hẳn là một người môi giới chứng khoán.
Lục Thiếu Hoa không còn cười hơ hơ nữa, nét mặt trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Lục Minh Chương không chớp mắt.
- Không sai, anh đúng là người môi giới chứng khoán, nhưng…
Lưu Minh Chương có chút hoài nghi, một đứa trẻ như Lục Thiếu Hoa mà cần một người môi giới chứng khoán thì quả là khó tin. Do vậy, y nói đến đó thì không nói nữa, rõ ràng đang đợi Lục Thiếu Hoa giải thích.
- Vì sao em cần một người môi giới chứng khoán, có lẽ bây giờ anh không cần phải biết. Đến lúc thích hợp em sẽ cho anh biết. Bây giờ việc anh cần làm là “giúp đỡ” hay “từ chối”.
Giọng điệu của Lục Thiếu Hoa rất cứng rắn, dường như mang vẻ bất cần. Nếu không phải xem trọng Lưu Minh Chương du học ở Nhật Bản, thì hắn đã chẳng để ý đến một tay môi giới trẻ như vậy.
Lưu Minh Chương trầm tư, trong lòng có chút đắn đo, trong đầu hoài nghi liệu đây có phải là một âm mưu. Lưu Minh Chương cảm thấy nếu đây là một âm mưu thì cũng không có gì lạ, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng còn quá nhỏ, nhưng biểu hiện điềm đạm của Lục Thiếu Hoa lại khiến hắn thấy đây không phải trò lừa bịp.
Suy nghĩ hồi lâu, Lưu Minh Chương quyết định đồng ý với Lục Thiếu Hoa. Bởi y không có lối thoát, giống như tất cả mọi người y cũng phải sinh tồn. Hôm nay y đến sở giao dịch chứng khoán để tìm một chân môi giới, nhưng mới trở về Hong Kong chưa lâu, nên y cũng không hiểu rõ cách làm ăn ở Hong Kong, do vậy tìm không được việc. Vậy mà bây giờ Lục Thiếu Hoa ngỏ ý muốn mời hắn, thì quả là một cơ hội hiếm có.
Nhìn thấy những nép nhăn trên mặt y đã giãn ra, Lục Thiếu Hoa hiểu rằng y đã quyết định xong,
- Anh đã quyết định xong chưa?
- Quyết định xong rồi, nhưng anh cũng nói trước là anh không hiểu lắm về cách làm ăn ở Hong Kong.
Lưu Minh Chương là một người thành thật, hắn không muốn lừa người thuê mình.
- Ồ, không rành Hong Kong, thế còn Nhật Bản thì sao?
Lúc hỏi câu này, hắn thấy mình có chút ngu ngốc, nhưng hắn vẫn muốn biết chính xác một chút.
- Anh tốt nghiệp xong thì ở Nhật Bản làm môi giới mấy năm, nhưng cũng không dám nói chắc là hiểu hết về cách làm ở Nhật Bản.
Lưu Minh Chương có vẻ hào hứng khi nói đến chuyện ở Nhật Bản, còn nói về Hong Kong thì có vẻ dè dặt. Hắn có vẻ hiểu rõ về Nhật Bản, không dám nói là một trăm phần trăm, nhưng chắc cũng đã am tường.
- Hiểu về Nhật Bản là tốt rồi. Chẳng hay anh có yêu cầu gì về đãi ngộ không?
- Anh muốn hỏi em một chuyện, có phải em muốn đi Nhật Bản chơi cổ phiếu không?
Lưu Minh Chương cũng không hiểu ngày hôm nay là ngày gì, mà từ khi gặp Lục Thiếu Hoa thì bất ngờ liên tiếp. Có vẻ như Lục Thiếu Hoa thực sự muốn tìm một tay môi giới chứng khoán, nhưng có lẽ không phải là ở Hong Kong, mà là ở Nhật Bản.
- Đúng vậy, đúng là phải đi Nhật Bản, nếu không em chẳng hỏi anh có hiểu về phương thức làm ăn của Nhật Bản làm gì.
Lục Thiếu Hoa gật đầu.
- Nếu như đi Nhật Bản, thì đãi ngộ có thể sẽ cao hơn một chút, một tháng có lẽ gần 2000 Đô La Mỹ.
Có lẽ cái giá này đã được suy đi tính lại, vì khi y nói ra 2000 đô, mắt y đảo liên hồi, có lẽ đang suy tính.
- Được, cái giá này cũng tương đối hợp lý, bây giờ chúng ta sẽ làm hợp đồng.
Lục Thiếu Hoa cũng không rõ vễ giá môi giới chứng khoán, nhưng 2000 đô đối với hắn chẳng đáng là bao, chỉ cần thao tác thành công trong “ngày thứ hai đen tối” thì 200 ngàn Đô cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
- Đúng, phải làm hợp đồng.
Bây giờ Lưu Minh Chương cũng đã yên tâm, có hợp đồng rồi thì y sẽ không sợ Lục Thiếu Hoa lừa nữa. Có hợp đồng thì nếu có vấn đề gì xảy ra hắn có thể nhờ đến pháp luật.
- Được, thế thì đi thôi, sau khi ký hợp đồng, em sẽ trả tháng lương đầu tiên cho anh, còn tháng sau có mời anh nữa không thì đến lúc đó sẽ nói sau.
Ý của Lục Thiếu Hoa rõ ràng là xem biểu hiện của Lưu Minh Chương, nếu làm tốt thì tháng sau sẽ ký tiếp, nếu không thì sau một tháng hợp đồng sẽ hết hiệu lực.
- Được, đi thôi…
Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương tìm nơi công chứng, viết hợp đồng, sau khi cả hai cùng ký thì hợp đồng chính thức có hiệu lực. Đến cửa phòng công chứng, Lục Thiếu Hoa viết địa chỉ biệt thư rồi đưa cho Lưu Minh Chương, dặn y trước ngày 14 phải đến biệt thự tìm hắn, sau đó đến ngân hàng đổi tiền để trả tháng lương đầu tiên cho y.
- Không thành vấn đề, trước ngày 14 anh sẽ đến đó tìm anh.
Lưu Minh Chương tay cầm hợp đồng, bỏ 2000 Đô vào túi, cười hứa với Lục Thiếu Hoa.
- À, em cần hỏi anh một chuyện, anh có thị thực xuất ngoại không?
Dường như đến lúc này Lục Thiếu Hoa mới nhớ ra, từ khi biết Lưu Minh Chương từng du học ở Nhật, hắn đã cho rằng y có thị thực.
- Ha ha, thị thực vẫn chưa quá hạn, vẫn có thể dùng được.
- Thế thì tốt, hy vọng anh sẽ đến biệt thự trước ngày 14.
Dường như Lục Thiếu Hoa vẫn không yên tâm nên dặn thêm lần nữa.
- Được, em yên tâm đi.