Quyển 1 - Chương 53: Ngày thứ Hai đen tối (4)
Ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa ra khỏi giường sớm. Sau khi rửa mặt xong xuôi, hắn đánh thức Trần Quốc Bang và Lưu Minh Chương. Sau đó cả ba bắt đầu hành trình trở về. Họ rời khỏi chân núi Phú Sĩ là khi đồng hồ điểm 10 giờ hơn. Họ ngồi xe trở về khách sạn vừa vặn vào giờ ăn trưa. Có lẽ do buổi sáng phải leo núi, cả ba người họ đều ăn ngon miệng lạ và nhiều gấp đôi bình thường.
-Ôi chao, No quá!
Lục Thiếu Hoa xoa xoa cái bụng căng phồng kêu lên.
-Ha ha ha, tôi cũng ăn no quá.
Trần Quốc Bang cũng sờ bụng phụ họa.
-Tôi cũng vậy.
-Ôi chao, chúng ta phải ăn bằng 2 bữa mất rồi. Bây giờ chắc phải về phòng nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm rửa ngủ nghỉ, không chừng dậy không nổi để ăn bữa tối nữa cũng nên.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu nhận định. Quả thật hắn nói đúng, sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một tiếng, tắm gội sấy tóc nữa khoảng gần một tiếng, thời gian ngủ thực sự cũng không nhiều, nhiều lắm là ngủ tới hai giờ chiều,, vậy là đến bữa tối cũng chỉ có khoảng bốn, năm giờ để ngủ, e rằng không dậy nổi…
Quả nhiên như đúng lời Lục Thiếu Hoa, sáng sớm hôm sau khi hắn thức dậy cũng đã điểm 6 giờ hơn một chút. Có lẽ là do leo núi mệt mỏi mà hắn đã ngủ trọn mười mấy tiếng đồng hồ. Cảm giác thoải mái đẫy giấc, hắn thong thả mặc quần áo. Sau khi tắm rửa, đánh răng, hắn đánh thức Trần Quốc Bang. Hôm nay chính là ngày then chốt, hắn phải đến sở giao dịch chứng khoán sớm để xem xét tình hình có biến động gì chăng.
- Anh Hai à! Anh nhanh lên một chút, chúng ta phải đi bây giờ đấy.
Lục Thiếu Hoa nhìn thời gian từng giây, từng giây trôi qua, mà Trần Quốc Bang còn tha thẩn không chút vội vã.
- Gấp gáp vậy làm gì chứ? Bây giờ mới chỉ hơn 6 giờ một chút, đi chơi cũng không đi sớm vậy đâu.
Trần Quốc Bang thấy thật kỳ quái, sao Lục Thiếu Hoa mới sớm thế đã rời giường, cũng không biết hắn định làm gì nữa đây?
-Ôi trời! Dù sao anh cũng nhanh một chút đi. Để em đi kêu anh Lưu.
Lục Thiếu Hoa không biết làm sao đành mang bộ mặt thiểu não đi kêu Lưu Minh Chương dậy.
Lục Thiếu Hoa vưa mới đập cửa phòng Lưu Minh Chương thì đã thấy y ra mở cửa, nhìn dáng vẻ của y giống như là đã sớm rời khỏi giường rồi.
-Lưu tiên sinh đã dậy rồi à?
-Ừ, được một lúc rồi. Hôm nay là thứ Hai, thị trường chứng khoán sẽ mở lúc 8 giờ.
Lưu Minh Chương nói, mặt tràn đầy lo lắng.
-Ha ha! Yên tâm đi, em tin tưởng người chiến thắng sẽ là chúng ta.
-Chỉ mong được vậy…
Lúc Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang đi vào sở giao dịch chứng khoán cũng chỉ mới 7 giờ 50 phút, thị trường chứng khoán vẫn còn chưa mở, nhưng cửa chính đã mở, đại sảnh đã đông những người chơi cổ phiếu rồi.
Trần Quốc Bang hơi mông lung, y nghĩ Lục Thiếu Phong dậy sớm vậy chắc hẳn là muốn ra ngoài chơi, nhưng y không hề nghĩ đến địa điểm đến lại là sàn giao dịch chứng khoán này, không hiểu tại sao hắn lại muốn tới nơi này. Anh ta cũng muốn hỏi Lục Thiếu Hoa, nhưng trong này đông người ầm ĩ vô cùng, vậy là anh ta chỉ còn có thể nén lại nghi vấn trong lòng mà đi theo Lục Thiếu Hoa và Minh Chương.
Đi vào lầu hai, phòng 88 cho thượng khách, Lục Thiếu Hoa ngồi ở phía trên, vẻ mặt nghiêm túc. Không đợi Trần Quốc Bang mở lời, nói:
-Anh Hai, em biết anh bây giờ đang thắc mắc nhiều lắm, nhưng hiện tại chưa phải là lúc giải thích, đợi lát nữa anh sẽ biết.
-Ừ.
Trần Quốc Bang dù sao cũng là người xuất thân từ bộ đội ra. Tố chất của anh ta tốt hơn người bình thường rất nhiều. Anh ta gật đầu mà thần sắc không chút thay đổi. Kỳ thật khi bước chân vào gian phòng thượng khách số 88 này, lại nhìn thấy những quyển sách tài chính mà Lục Thiếu Hoa đã đọc ở Thâm Quyến, anh ta cũng đoán được Lục Thiếu Hoa muốn chơi cổ phiếu.
- Mau… thị trường mở cửa rồi.
Lưu Minh Chương lúc này trong lòng hồi hộp, y biết rằng nếu hôm nay giá cổ phiếu còn lên, vậy Lục Thiếu Hoa ch.ết chắc, thế nên y trò chuyện đứt quãng, trán còn toát mồ hôi lạnh, tay chân nắm chặt, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đúng 8 giờ sáng, phiên giao dịch chứng khoán bắt đầu.
Lục Thiếu Hoa cũng đứng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình. Những con số trên màn hình không ngừng chuyển động, thế nhưng mọi con số đều bắt đầu là dấu ‘-‘. Lục Thiếu Hoa thấy vậy lại ngồi trở lại.
-Hạ, hạ, đúng là hạ thật rồi.
Lưu Minh Chương dường như rất kích động, quay đầu nhìn Lục Thiếu Hoa hô to.
Ngồi phía trên, Lục Thiếu Hoa thản nhiên gật đầu, xem chừng đáp lời Lưu Minh Chương, kỳ thực trong lòng cũng thở dài đánh thượt. Lịch sử không có gì thay đổi, ngày 19, thị trường chứng khoán toàn thế giới tụt giảm theo thị trường chứng khoán New York, cũng vì thế mà thị trường chứng khoán ở Nhật cũng bị ảnh hưởng mà hạ theo.
- Lại hạ rồi, lại hạ rồi.
Lưu Minh Chương phấn khích kêu to.
- Tốt lắm! Ngồi xuống đi. Nếu tôi đoán không nhầm, cuối ngay hôm nay, chỉ số sẽ giảm từ 600 đến 620 điểm.
Lục Thiếu Hoa khẳng định. Nếu lịch sử tái diễn, chắc hẳn cổ phiếu sẽ hạ xuống 620 điểm.
- Giảm 600 đến 620 điểm? Không thể nào.
Lưu Minh Chương căn bản không tin được lời Lục Thiếu Hoa nói, cho dù có là một người có thâm niên nghiên cứu thị trường chứng khoán đến cỡ nào, khả năng giảm những 20 điểm như Lục Thiếu Hoa nói là không thể. Trong lòng y coi những lời Lục Thiếu Hoa nói chỉ là nói đùa..
- Không sai.
Lục Thiếu Hoa gật đầu. Trong lòng thầm nhủ “Nếu lịch sử lặp lại”.
- Rốt cuộc các người còn giấu tôi điều gì?
Nhìn vẻ mặt kích động của Lưu Minh Chương, Trần Quốc Bang không kìm nổi lòng, bật hỏi.
- Hay là anh Lưu giải thích cho anh Hai của em đi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhắm mắt. Hắn biết lịch sử ít khi có thay đổi, anh ta cũng không có ý gạt Trần Quốc Bang thêm lần nữa.
- Ha ha ha! Anh Quốc Bang à, nói đến việc này thì phải kể đến buổi chiều ngày hôm kia…
Lưu Minh Chương đắc ý nói. Hôm kia y và Lục Thiếu Hoa đã lén chạy tới sở giao dịch chứng khoán.
- Cái gì? Các người không phải ra ngoài đi dạo mà là chạy tới sở giao dịch chứng khoán.
Trần Quốc Bang có vẻ tức giận, nét mặt sa sầm.
Tuy nhiên, dường như Lưu Minh Chương không nhận ra sự thay đổi sắc mặt của Trần Quốc Bang, y vẫn đắc chí kể đã dùng 100 vạn đô la Mỹ đầu tư và đặt cọc 5% cho 2000 vạn Mỹ Kim.
Trong khi Lưu Minh Chương và Trần Quốc Bang đang trao đổi, trong đầu Lục Thiếu Hoa lại đang tưởng tượng quang cảnh tại đại sảnh khi này.
-Có lẽ bây giờ đại sảnh mấy người hôm trước rất vui vẻ thì hôm nay phải khóc thảm thương rồi…
Thời gian trôi qua, giá cổ phiếu tiếp tục hạ, một số ít nhà đầu tư và một số ít đại cổ đông xem tình hình có vẻ không ổn, đã bắt đầu bán tháo cổ phiếu, khiến thiên hạ đã loạn lại càng loạn.
Thời gian thấm thoắt, đã nhiều giờ trôi qua, thị trường chứng khoán cũng sắp đến lúc đóng phiên dao dịch buổi sáng. Lúc này Lưu Minh Chương mới đem hết thảy mọi chuyện nói cho Trần Quốc Bang nghe. Trần Quốc Bang đối với thị trường chứng khoán cũng không mấy rành rọt, nên thỉnh thoảng lại thắc mắc một vài điểm. Mỗi lần Trần Quốc Bang nêu vấn đề, Lưu Minh Chương đều tỉ mỉ giải đáp cho tới khi nào vỡ lẽ, hơn một giờ đồng hồ đã trôi qua.
Lúc ấy, kim đồng hồ vừa chỉ 10:00, thị trường chứng khoán rốt cục cũng kết thúc phiên giao dịch buổi sáng. Lục Thiếu Hoa không thèm nhìn màn hình, liếc qua một cái, hắn nói:
- Đi thôi, tìm một chỗ tử tế chúc mừng nào.
- Đúng, đương nhiên là nên chúc mừng rồi.
Lưu Minh Chương phụ họa.