Quyển 1 - Chương 75: Thương lượng (1)

Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Hoa thức dậy từ rất sớm, rửa mặt xong liền chạy về hướng bờ biển. Hắn đã lâu rồi không tập luyện gì, lại về nhà một chuyến cũng vất vả nên đi ra ngoài vận động gân cốt một chút. Hít một hơi gió biển, chậm rãi chạy bộ trên bờ cát trắng, những giọt mồ hôi trên trán vừa lăn xuống mặt đã bị ngọn gió biển thổi khô mất.


- A!A!A!
Ba tiếng thật lớn vang dội đến tận chân trời. Không phải ai khác, tiếng thét đó là của Lục Thiếu Hoa. Sau khi thét xong, cảm thấy cả đầu choáng vù vù, ngã vào bãi cát, hít từng ngụm không khí lớn, ánh mắt nhìn bầu trời xanh thẳm…


Nằm trên bờ cát một lúc, hơi thở cũng đã điều hòa, Lục Thiếu Hoa mới đứng dậy quay về nhà. Trên đường về, mỗi người dân trong thôn gặp hắn đều vui vẻ chào hỏi trước. Hắn không quen lắm với chuyện này. So với bọn họ hắn chỉ là hàng con cháu, lẽ ra hắn nên chào hỏi họ trước mới phải. Nhưng giờ mọi thứ lại đảo ngược như vậy khiến trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, nói chung hắn thấy chuyện đó rất kỳ lạ.


Về đến cửa nhà, nhìn chiếc Mercedes-Benz 500 đậu yên ở đó, Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, cười mà vẻ mặt đầy đau khổ. Cái xe hơi này đã khiến hắn bị chất vấn hai lần. Lần đầu tiên là Lục Gia Thành, còn lần thứ hai chính là tối hôm qua, khi Lục Thiếu Hoa khiến Lục Gia Diệu phải đi hỏi Trần Quốc Bang xem đã có chuyện gì. Lục Gia Diệu thực sự đã chạy đến tận lầu ba, kêu Trần Quốc Bang ra để hỏi cho rõ ràng. Còn Trần Quốc Bang thì cũng trả lời như lúc ở Thâm Quyến, rằng Lục Thiếu Hoa đi buôn bán ở Nhật Bản, lời đến mười triệu. Lục Gia Diệu không thể tin được chuyện này. Nhưng nghĩ đến Lục Thiếu Hoa trong cả hơn một năm nay, hắn sẽ không gây ra chuyện gì nghiêm trọng. Hơn nữa, trong mắt ông hiện giờ, mười triệu cũng không cần phải tính toán gì. Chỉ cần thời gian vài năm, Lục Gia Diệu cũng có thể kiếm được mười triệu.


Biết được Lục Thiếu Hoa có mười triệu, phản ứng của Lục Gia Diệu cũng chính xác như hắn đã đoán trước. Muốn hắn gởi tiền vào ngân hàng đương nhiên Lục Thiếu Hoa không đồng ý. Hắn dựa vào lý lẽ tiền sinh ra tiền mà nói đến lúc Lục Gia Diệu thông suốt mới thôi. Cuối cùng Lục Gia Diệu mới miễn cưỡng đi xuống.


- Ôi!
Thở dài một hơi, Lục Thiếu Hoa mới mở cửa lớn, lúc vào nhà thì cũng đã hơn tám giờ sáng, mọi người đang ngồi trong phòng khách xem TV tán gẫu. Lục Thiếu Hoa chỉ đơn giản nói leo theo họ vài câu rồi đi thẳng vào phòng tắm, dội nước nóng lên người.


available on google playdownload on app store


- Tiểu Hoa, ăn sáng nhanh lên, sáng sớm không ăn gì mà đã chạy ra ngoài rồi.
Lục Thiếu Hoa mới từ phòng tắm bước ra, bà nội hắn đã nói giọng đầy trách móc.
- Ha ha, bà nội ơi, con không đói bụng mà.
Lục Thiếu Hoa cười ngây ngô trả lời.


- Không đói bụng cũng phải ăn một chút chứ. Bà với ông nội con phải tới vườn vải làm việc.
Hiện giờ Lục Gia Diệu tập trung vào chuyện thu mua hoa quả, hơn mười mẫu cây vải trong nhà đều giao cho ông bà nội Lục Thiếu Hoa quản lý lấy. Khi nào rảnh rỗi, Lục Gia Diệu mới tới phụ giúp.
- Dạ, con ăn liền đây.


Khi Lục Thiếu Hoa ăn sáng xong trở lại phòng khách, Lục Gia Diệu và Dương Kiến Long thì từ sớm đã không thấy tung tích rồi, phòng khách chỉ còn lại Trần Quốc Bang và Đỗ Hiểu Phong. Vỗ vào cái bụng đang no căng cứng, hắn bèn nói với Trần Quốc Bang:
- Anh Hai, anh chuẩn bị đi, chúng ta tới Ủy ban nhân dân huyện.
- Ừ.


Trần Quốc Bang biết Lục Thiếu Hoa đi Ủy ban nhân dân huyện là có việc tìm Lục Xương, không phải nói chuyện chơi, gật đầu đi vào phòng thay quần áo.


Lúc Lục Thiếu Hoa tắm cũng đã thay quần áo xong, nên ngồi trên ghế sô pha tán gẫu với mấy người Đỗ Hiểu Phong, đợi sau khi Trần Quốc Bang xuống, hắn mới nói với Trần Lệ sẽ đi đến Ủy Ban nhân dân huyện.


Từ thôn Lục Thiếu Hoa đến huyện xa khoảng ba km, đi bằng chiếc xe Mercedes-Benz không lâu sau đã đến Ủy ban nhân dân huyện. Khi xe chạy đến phòng lớn của Ủy ban nhân dân huyện, từ công nhân viên cho tới người đến ủy ban có việc đều không kìm được, đều dừng lại xem ai bước xuống xe. Tình cảnh như vậy Lục Thiếu Hoa đã dự kiến trước rồi nên hắn cũng không ngạc nhiên lắm, xuống xe, định thần lại, hắn đi thẳng về phía tòa nhà công vụ, Trần Quốc Bang đương nhiên cũng lập tức theo sau.


Đã có kinh nghiệm lần trước rồi, Lục Thiếu Hoa theo đường cũ đi vào văn phòng ở gian thứ nhất trên lầu hai.
- Cốc, cốc cốc
- Mời vào!
Nghe thấy Lục Xương trả lời, Lục Thiếu Hoa đẩy cửa đi vào văn phòng. Văn phòng cũng giống như khi hắn tới lần trước, sạch sẽ, đơn giản.
- Chú!


Lục Xương đang cúi đầu nhìn đống văn kiện, nghe tiếng chào mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Lục Thiếu Hoa liền lộ ra vẻ mặt tươi cười mà bình thường rất ít thấy.
- Về rồi sao?
- Ha ha… Cháu mới từ Nhật Bản về Hong Kong, có mua chút quà, sẵn tiện ghé về nhà một chuyến.


Lục Thiếu Hoa khoát tay áo, không khách sáo chút nào ngồi xuống ghế.
- À, còn biết mua quà nữa.
Lục Xương khẽ mỉm cười, tựa như khen ngợi hành động này của Lục Thiếu Hoa.
- Quốc Bang, cháu cũng ngồi đi, đứng đó làm gì.


Thật ra Lục Xương đã sớm thấy Trần Quốc Bang cũng đến, chỉ vì từ lúc đầu nói chuyện với Lục Thiếu Hoa đến giờ không có chỗ trống cho Trần Quốc Bang xen vào chào hỏi.


Nghe Lục Xương nói vậy, Trần Quốc Bang cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục Thiếu Hoa. Nếu là bình thường ở nhà, Trần Quốc Bang sẽ không gò bó như bây giờ, dù sao thì đây là văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, chủ nhân không kêu anh ta ngồi, anh ta cũng sẽ ngại ngùng mà không ngồi xuống đâu.


Chờ Trần Quốc Bang ngồi xuống xong, Lục Xương mới để văn kiện sang một bên, chăm chú nhìn Lục Thiếu Hoa, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Tiểu Hoa, cháu vốn vô sự không đăng tam bảo điện, nói đi, cháu tìm chú có việc gì?
- Ôi trời, không có việc gì không thể đến thăm chú sao?


Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười khổ, trong lòng thầm khen Lục Xương quá thông minh.
- Thằng quỷ nhỏ nhà ngươi, chú còn không biết cháu có thói quen suy nghĩ cẩn thận hay sao? Nói đi, chuyện gì?


Đã hơn một năm nay, mỗi lần Lục Thiếu Hoa tìm Lục Xương đều có việc cả, cho nên Lục Xương mới có thể khẳng định như thế. Lần này,Lục Thiếu Hoa nói thuận tiện mang quà về nhà một chuyến chỉ là cái cớ thôi, chắc chắn mục đích chính là có việc muốn thương lượng với anh ta.


- Ha ha… Chú thật là sáng suốt.
Lục Thiếu Hoa lúc nãy thua một vố, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:


- Cháu trở về lần này chính xác là có chút chuyện. Chú cũng biết đó, giờ trong nhà có cái cửa hàng hoa quả, buôn bán lời được cũng không ít. Nếu như chúng ta mở thêm mấy cửa hàng nữa, thì tiền lời đó ngày càng nhiều hơn.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa ngừng lại không nói nữa.


Lục Xương gật đầu cho thấy Lục Thiếu Hoa nói chuyện hợp lý.
- Cháu nói tiếp đi, chú đang nghe đây.
- Dạ. Lần này cháu đi Nhật Bản cũng kiếm được một số tiền nhỏ nên muốn quay về mở vài cửa hàng nữa.


Lục Thiếu Hoa đối diện với Lục Xương không hề che giấu, nói rõ mục đích của hắn. Sau lần nói chuyện khá lâu kia, thần kinh của Lục Xương cũng đã sớm được tôi rèn đặc biệt cứng cỏi, cho dù Lục Thiếu Hoa có chọc đến trời, Lục Xương cũng không cảm thấy kinh sợ.


Lục Xương nhíu mày. Nghe Lục Thiếu Hoa nói buôn bán có chút ít tiền lời, làm anh ta rất ngạc nhiên. Tuy tò mò nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, trước mắt, chuyện mở thêm chi nhánh quan trọng hơn. Cửa hàng hoa quả rốt cuộc lời được bao nhiêu tiền anh ta nắm rất rõ, nhưng Lục Thiếu Hoa đột nhiên nói mở thêm mấy cửa hàng chi nhánh, khiến anh ta không thể không suy nghĩ. Mở cửa hàng chi nhánh, hay dở gì cũng phải do số lượng người xung quanh và số người tiêu dùng quyết định. Nói một cách đơn giản, địa điểm rất quan trọng.


- Cháu định mở mấy cửa hàng chi nhánh? Mở ở nơi nào?
- Trước tiên mở năm cái đã. Còn việc mở ở nơi nào, cháu cảm thấy hay là mở tại Thâm Quyến đi.


Chuyện này Lục Thiếu Hoa ở Hong Kong cũng đã có kế hoạch rồi. Thâm Quyến lớn như vậy, mở mười cửa hàng chi nhánh cũng không ảnh hưởng gì nhau. Có điều hiện giờ Thâm Quyến cũng chưa đạt được đến cỡ đó, có nơi người ta còn không dám tiêu xài, cho nên trước mắt hắn chỉ mở vài cái ở những nơi tốt hơn thôi.


Lục Xương lại tự hỏi, ý tưởng của anh ta cũng không khác biệt lắm với suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa. Mở năm chi nhánh cũng không ảnh hưởng gì đến nhau, chỉ cần chọn địa điểm xa một chút là được thôi. Anh ta đang tính xem tái đầu tư năm cửa hàng thì cần bao nhiêu tiền. Thuê mặt bằng, trang hoàng lại, mua một ít đồ dùng cần thiết và công nhân ăn ở…Tính đi tính lại, đầu tư một cửa hàng mặt tiền từ đầu cũng gần đến mấy ngàn tệ, nếu mở thêm năm cửa hàng cũng phải trên vạn tệ. Số tiền này đối với nhà họ mà nói cũng không cần phải tính nhiều.


- Chú ủng hộ, nhưng còn điều này, vấn đề nhân công và vận chuyển, cháu định xử lý như thế nào?
Lục Thiếu Hoa trong lòng gật đầu, thầm nghĩ :“Sinh viên đại học quả nhiên suy nghĩ chu đáo, lập tức nhìn thấy mấu chốt của vấn đề.”


Nhân sự cháu đã giải quyết xong, để anh Hiểu Phong tìm bạn bè đến giúp đỡ là được rồi. Còn về vấn đề vận chuyển, cháu định sẽ mua hai, ba chiếc xe tải lớn, chẳng những tiết kiệm chi phí, mà còn thuận tiện hơn nhiều.
- Mình mua luôn ba chiếc sao?


Lục Xương biết mua một chiếc xe tải lớn cũng cần đến vài mươi vạn tệ, mà Lục Thiếu Hoa mở miệng đòi mua một lúc ba chiếc. Ba chiếc không phải là số tiền nhỏ dễ có, khoảng hơn triệu tệ đó nha.
- Đúng vậy, mua ba chiếc trước, đến lúc không đủ thì mình mua thêm vài chiếc nữa.


Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, vốn không hiểu rõ hàm ý của Lục Xương, chỉ cho rằng Lục Xương sợ ba chiếc không đủ.
Lục Xương càng nghe càng phiền não, nhìn Lục Thiếu Hoa đầy hoài nghi, nghĩ đầu óc hắn đã bị bệnh rồi.


- Ôi chao, Tiểu Hoa ơi, cháu có biết mua ba chiếc xe tải mất bao nhiêu tiền không? Trên một triệu tệ đó. Bây giờ rõ ràng là chưa kiếm được tiền lời nữa, ngay lập tức phải đầu tư nhiều như vậy, đến lúc đó thiếu tiền thì phải làm sao?


Ý của Lục Xương rất rõ ràng, tuy rằng tiền trong nhà kiếm được cũng không ít, nhưng lập tức mất đi trên một triệu tệ, nghĩ đến cũng thấy sợ. Nói cho cùng, chuyện này nên từng bước mà làm thôi.






Truyện liên quan