Chương 10: Khôi phục ký ức
Lộ Lê trở lại biệt thự khi Mặt Trời đã xuống núi, không trung dần dần bị đêm tối bao phủ.
Người hầu thấy y tới giờ cơm cũng không trở về nên không chuẩn bị bữa tối, thấy bóng dáng y mới vội vội vàng vàng chạy tới phòng bếp phân phó.
“Ngài đã đi đâu, đừng tưởng rằng ngài là phu nhân thì có thể ở bên ngoài tùy tiện gây chuyện sinh sự, thượng tướng là người kỷ luật nghiêm minh, dù ngài có là phu nhân thì phạm lỗi cũng phải tự chịu trách nhiệm.” An Minh thấy bộ dáng y chật vật trở về, thần sắc lạnh lùng cảnh cáo.
Lộ Lê không liếc gã lấy một cái, đi thẳng về phòng rồi nhốt mình bên trong không ra.
Bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi, người hầu đi lên gõ cửa mời y xuống nhưng không được đáp lại. An Minh khi biết chuyện này, trong lòng cười lạnh, không ăn thì không ăn, tốt nhất đói ch.ết y đi.
Tần Vũ sau khi trở về, An Minh lập tức đến trước mặt hắn cáo trạng Lộ Lê.
“Thượng tướng, phu nhân hôm nay ra ngoài cả ngày, tối muộn mới trở về, không biết ở bên ngoài làm cái gì cả ngày mà khi trở về quần áo bất chỉnh, cơm cũng không ăn, nhốt mình trong phòng, không biết có phải chọc giận người nào hay không.” An Minh mách lẻo, mặt ngoài lại vẻ mặt lo lắng.
Tần Vũ nhăn mày, cởi áo khoác rồi lên lầu. Cửa không khóa, vừa chạm đã mở. Lộ Lê nằm trêи giường, quần áo không bất chỉnh như An Minh nói, nằm đưa lưng về phía cửa.
“Sao em không xuống ăn?” Tần Vũ đi đến mép giường.
Lộ Lê xoay người, con ngươi đen nhánh hơi tỏa sáng khi mất trí nhớ giờ phút này như bị phủ lên một lớp sương mù. Khi người đàn ông nói chuyện, y lại rũ mắt, thở ra một hơi.
“Không có gì, hôm nay ra ngoài cả ngày, hơi mệt.”
“Mệt cũng phải ăn, anh bảo đầu bếp nấu chút đồ thanh đạm.” Tần Vũ nói xong liền đi ra ngoài.
Lộ Lê nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, cảm xúc trong mắt ngày càng phức tạp. Y đã khôi phục ký ức, ký ức ba năm của y, cho nên y không biết phải đối mặt với Tần Vũ thế nào.
Đúng là ban đầu y tiếp cận Tần Vũ với mục đích khác, nhưng qua hơn một năm ở chung, cộng thêm hai tháng mất trí nhớ, tình cảm của y với người đàn ông này không còn đơn giản, nhiều hơn một phần chân tâm mà chính y cũng không hay.
Y sống hai mươi mấy năm, Tần Vũ là người thứ hai đối tốt với y mà không mang bất cứ mục đích gì. Biết chân tâm không dễ có được, khi y ý thức được mình sẽ chà đạp tình cảm của Tần Vũ, làm tổn thương trái tim người đàn ông này, y do dự.
Y đã giãy giụa thật lâu, nhưng trách nhiệm với quốc gia vẫn nặng hơn. Tần Vũ sẽ gặp được người tốt hơn y, Trương tướng quân là cha nuôi, ân tình không phải hai ba câu là có thể phủi sạch.
Nếu kế hoạch thất bại, Liên Bang sẽ đắc tội đế quốc Vinh Diệu, lãnh đạo của Liên Bang sẽ đẩy trách nhiệm lên Trương tướng quân, không cẩn thận Liên Bang cũng gặp nguy, y thà tự nhận lửa giận của đế quốc Vinh Quang, chứ không thể vì lỗi của mình mà hại cha nuôi, hại cả Liên Bang.
Vì báo đáp ân tình, y hành động. Chỉ là không ngờ sự tình không được thuận lợi, không lấy được đồ, y lại té xỉu trong phòng hội nghị.
Phòng họp cạnh phòng tư liệu, bên trong có rất nhiều văn kiện quan trọng, không chỉ kỹ thuật mà còn các loại cơ mật quân sự, người không phận sự miễn vào. Lộ Lê là phu nhân thượng tướng, muốn vào không phải không có cơ hội, cho nên y bí quá hoá liều.
Mất trí nhớ tự nhiên cái gì y cũng không biết, nhưng sau khi khôi phục, y rất bất ngờ với thái độ của Tần Vũ. Vô duyên vô cớ xuất hiện trong phòng hội nghị, thậm chí té xỉu, là người thì đều sẽ tò mò hắn làm cái gì, nhưng Tần Vũ cũng không hỏi cái gì.
Tâm tình của Lộ Lê hiện giờ rất phức tạp. Mấy tháng này, y càng ý thức được Tần Vũ thật sự dùng chân tình đối đãi với mình.
Đêm đó Tần Vũ bảo đầu bếp làm một chén canh suông, trêи rắc hành thái, đặc biệt thơm, đặc biệt kϊƈɦ thích vị giác, Lộ Lê vốn không muốn ăn, nhưng vẫn cố uống hết.
Tần Vũ không giống mấy ngày hôm trước xử lý công sự trong thư phòng đến khuya, Lộ Lê vừa đặt lưng chuẩn bị ngủ, hắn đã trở lại.
Từ phòng tắm bước ra, Tần Vũ chỉ quấn một cái khăn tắm quanh nửa người dưới, lộ ra cơ thể tinh tráng to lớn, vân da rõ ràng. Cơ bắp phân bố đều đặn, hoàn mỹ đến cực điểm, ẩn chứa sức mạnh bạo phát. Lộ Lê thử chạm, cứng như khối sắt, Tần Vũ không cần cơ giáp, tay không cũng có thể đánh bại đối thủ.
Người đàn ông này chính là kẻ mạnh trời sinh, hắn không cần làm gì, chỉ cần đứng đó cũng có thể cảm giác được khí thế cường đại trêи người hắn.
Vừa tắm xong, hắn khác hoàn toàn ngày thường. Mái tóc ngày thường được vuốt gọn ra sau, làm lộ hoàn toàn khuôn mặt đao tước rìu đục anh tuấn, giờ lại ướt dầm dề, rối tung xõa trước trán, đường nét cứng rắn được nhu hoà, khí thế như lắng đọng, có chút lười biếng, khuôn mặt này có chút biểu cảm thì càng tốt.
Tần Vũ đứng trước giường kéo khăn lông xuống, đôi chân dài cùng dáng người hoàn mỹ cứ như vậy hiện ra trước mắt.
Lộ Lê hoàn hồn, gương mặt chậm rãi nổi lên hai chấm đỏ ửng, dù đã nhìn hơn nửa năm, y vẫn không quen nhìn đối phương lộ ra trọn vẹn như vậy.
Tần Vũ vừa lên giường, một cái giường lớn đã bị chiếm hai phần ba.