Chương 47: Người tới là khách

Dùng thân phận cũng không thể chèn ép đối phương, còn bị nói đến á khẩu không trả lời được, Tần Tuyết không chống đỡ được, chỉ có thể bỏ qua đề tài này. Nhưng đối với nữ giới mà nói, để đối phó một người vĩnh viễn có rất nhiều cách.


Ba người không nói gì với y nữa, mẹ con Tần phu nhân kéo công chúa Barbara vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, những đề tài chung của nữ giới.


Lộ Lê không chen vào, cũng không có hứng thú, nhưng lại xem TV rất chăm chú. Ngành công nghiệp giải trí ở thời đại tinh tế phát triển rất mạnh, vận dụng các loại công nghệ cao, như dựng bối cảnh như ngoài đời thật, các hiệu ứng và các ứng dụng để trợ giúp diễn viên dễ hiểu và dễ nhập vai vào nhân vật.


Đời trước của y cũng có hiệu ứng 3D, khi xem cũng rất đã mắt, mà phim điện ảnh ở thời đại tinh tế sử dụng nhiều kỹ xảo rất tinh tế, trình độ diễn viên ở các thời giống nhau, vậy chỉ có thể dành công phu ở những mặt khác, như kỹ thuật quay. Tuy Lộ Lê không hiểu lắm nhưng cũng có thể nhìn ra được bộ phim này có cốt truyện và kỹ thuật diễn của diễn viên đều không bình thường, đặc biệt là nam chính, kỹ thuật diễn bỏ xa nam phụ vài con phố.


“Nhạc Hiểu, cậu đã xem bộ phim điện ảnh này chưa?” Lộ Lê ngẩng đầu phát hiện Nhạc Hiểu cũng xem đến mê mẩn, khi cậu ta quan sát nhân vật, đôi mắt tỏa ra ánh sáng làm y nghĩ đến một loại bệnh, bệnh hoa si.


“Khi phim mới ra rạp thì tôi đã xem qua một lần, tôi biết nam chính trong bộ phim này, là Đế Giang Thiên, là ảnh đế truyền kỳ, trong mười năm hoạt động, Đế Giang Thiên đã có được hai mươi mấy giải thưởng lớn lớn bé bé, trong đó, bảy lần đoạt giải nam chính xuất sắc nhất, sáu lần liên tục là ảnh đế.” Nhạc Hiểu giới thiệu về ảnh đế truyền kỳ này có thể nói là hạ bút thành văn.


available on google playdownload on app store


“Không phải có bảy lần sao?” Lộ Lê chú ý vào mấy chi tiết nhỏ.


“Đó là bởi vì ảnh đế đã nghỉ hai năm trước khi đoạt giải nam chính xuất sắc nhất lần thứ bảy, sau đó thì lui về sau màn, rất nhiều người đều cho rằng ảnh đế từ đây sẽ tránh bóng, không ngờ năm nay lại lặng yên không một tiếng động nhận bộ phim điện ảnh này.”


Nói đến đây, Nhạc Hiểu lại vui vẻ, cậu ta là fan trung thành của ảnh đế, cho dù ảnh đế yên lặng mấy năm, cậu ta vẫn chú ý tin tức về ảnh đế, bởi vậy khi biết ảnh đế tái xuất, cậu ta cố gắng làm người đầu tiên đến rạp để xem bộ phim điện ảnh này. Không ngờ đã vài năm nhưng kỹ thuật diễn của ảnh đế không chỉ không kém đi, thậm chí còn tốt hơn, nam phụ phối hợp diễn với cậu ta là người mới, kỹ thuật diễn không tồi so với những người mới dựa vào khuôn mặt để nổi tiếng, nhưng cùng khung hình với ảnh đế thì không khác gì hạt bụi.


Lộ Lê lại lần nữa lau mắt mà nhìn Nhạc Hiểu, không ngờ cậu ta là quân nhân mà cũng chạy theo các ngôi sao, lại còn là một nam diễn viên, nhưng ánh mắt cậu ta không tồi.


Nhàm chán nên y thảo luận với Nhạc Hiểu về dàn diễn viên trong bộ điện ảnh, nam phụ tên Chester, nhưng Nhạc Hiểu không thích hắn, bởi vì Chester từ khi nổi tiếng thì có không ít tai tiếng với các minh tinh, sinh hoạt cá nhân không tốt lắm, mở ra cho Lộ Lê một thế giới mới, quân nhân hóng chuyện như vậy, lần đầu tiên y gặp được.


Hai người nói hứng thú bừng bừng, rốt cuộc khiến Tần phu nhân chú ý, thấy Lộ Lê không chút để ý khi bị bỏ qua, trong lòng tức khắc cảm thấy không thoải mái, mà một khi không thoải mái thì muốn gây phiền toái cho y.


“Ai da, bình trà xa quá, có thể phiền chị dâu rót trà giúp em không, mẫu thân và công chúa đều hơi khát.” Mẫu thân vừa chạm vào một chút xong, Tần Tuyết lập tức hiểu ý cười nói với Lộ Lê.


Tục ngữ nói đánh ai chứ không đánh người cười, Tần Tuyết học rất nhuần nhuyễn. Lộ Lê nhìn bình trà không biết đã đặt trước mặt y từ khi nào, thì ra là vậy, trong lòng hiểu rõ, y vẫn không động đậy.


“Ngài ấy là thượng tướng phu nhân, là dâu trưởng Tần gia, những chuyện thế này sao có thể để phu nhân làm, tôi làm là được.” Nhạc Hiểu không nói hai lời rót trà cho mọi người.


“Công chúa là thân thích với Tần gia, lấy thân phận của chị dâu, rót trà cho công chúa cũng sẽ không bôi nhọ thân phận của anh, không phải anh khinh thường công chúa đấy chứ?” Tần Tuyết sao có thể cứ như vậy buông tha Lộ Lê.


Lộ Lê liếc nhìn Barbara ngạo mạn nâng cằm, cười như không cười nói: “Đây là lần đầu tiên anh nghe nói giữa thân thích với nhau còn có thân phận khác.”


Lại bị nói lại, Tần Tuyết rốt cuộc cũng nổi giận, sắp phát tác thì đột nhiên đảo mắt, làm bộ làm tịch nói: “Ai da, ăn hết bánh rồi, có thể phiền chị dâu vào phòng bếp lấy giúp chút điểm tâm không, công chúa thích ăn bánh ngọt, nhớ lấy nhiều một chút, một mình Nhạc Hiểu chỉ sợ không bưng hết, hay anh cũng hỗ trợ đi, anh vừa nói, giữa thân thích không có thân phận khác.”


“Chuyện nhỏ lấy bánh này không đáng để phu nhân tự mình đi, một mình tôi đi lấy là được, mọi người cũng chẳng ăn hết bao nhiêu.” Nhạc Hiểu lập tức trừng mắt nhìn Tần Tuyết một cái.


“Anh chỉ có hai tay, tôi, công chúa, mẫu thân đều muốn ăn, sao có thể lấy hết được.” Tần Tuyết hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt đắc ý dào dạt.
“Cô…” Nhạc Hiểu vừa mở miệng đã bị Lộ Lê ngăn lại.


Lộ Lê cười nói: “Người tới là khách, chủ nhà thì phải chiêu đãi khách khứa, đi lấy đi, bảo người hầu giúp cậu.”
Nhạc Hiểu lập tức hớn hở, “Vâng, thưa phu nhân.”


Ba người Tần Tuyết kinh ngạc, họ đã tưởng Lộ Lê chuẩn bị đi lấy, đã chuẩn bị hạ thể diện của y, nào biết y ngoài miệng nói vậy, căn bản không làm theo.


Barbara tức đến xanh mặt, người tới là khách, còn không phải là nói nàng ta chỉ là khách sao, mà y là chủ nhà, không ngờ người này có thủ đoạn như vậy, Tần phu nhân và Tần Tuyết đều không làm gì được.


Không chờ Nhạc Hiểu và người hầu bưng bánh ngọt lên, Barbara bỗng đứng lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lộ Lê, kiên nhẫn rốt cuộc cũng khô kiệt.


Từ khi nàng ta hiểu chuyện, nàng ta đã biết đời này nàng sẽ chỉ gả cho người đàn ông mạnh nhất đế quốc, mà đó chính là Tần Vũ, nàng đợi mười năm, cưỡng chế đuổi đi vô số người trêи Vinh Diệu tinh dám mơ ước Tần Vũ, lại không ngờ phòng được người ở Vinh Diệu tinh chứ không thể phòng được người trêи tinh cầu khác.


Tần Vũ kết hôn với người này, khi nàng ta biết, chuyện đã lan truyền đến mức ồn ào huyên náo, nàng không phải người biết sớm nhất, mà lại biết sau rất nhiều người, khi đó nàng ta như nổi điên muốn tới Tần gia tìm con hồ ly tinh câu dẫn Tần Vũ.


Nàng ta không nói dối Tần Tuyết và Tần phu nhân, nàng ta không lập tức tới Tần gia là bởi nàng xác thực bị Vương Hậu nhốt lại, Vương Hậu sợ nàng chọc giận Tần Vũ, cho nên nhốt nàng trong vương cung, muốn cho nàng một thời gian để bình tĩnh lại, sự thật chứng minh là có hiệu quả, nàng không xúc động như lúc đầu nữa.


Nhưng một công chúa luôn cao cao tại thượng chưa bao giờ biết nén giận, đã quen khi có bất mãn là sẽ phát hết bất mãn ra thì dù nhẫn mấy cũng được bao lâu. Phát hiện Lộ Lê rất lợi hại, nàng ta rốt cuộc không nhịn được.
“Ngươi là thứ gì mà cũng dám…”


“Công chúa.” Khi nàng ta vừa mở miệng thì Tần phu nhân kịp phản ứng, thanh âm bén nhọn dọa Tần Tuyết nhảy dựng, ngắt lời Barbara.
Tần Tuyết khó hiểu sao mẫu thân lại ngăn Barbara, không phải mẫu thân muốn bắt nạt Lộ Lê sao.


Tần phu nhân đương nhiên không phải che chở Lộ Lê, bà chỉ là đột nhiên nhớ lại cảnh cáo của Tần nguyên soái.


“Thật đúng là một công chúa tôn quý, phu nhân không chỉ là dâu trưởng Tần gia, còn là phu nhân của thượng tướng, cô dám mắng phu nhân là thứ gì, đừng tưởng rằng cô là công chúa thì có thể tùy ý nhục mạ người khác, nếu thượng tướng biết cô lăng nhục phu nhân, tôi tin thượng tướng nhất định sẽ lấy lại công bằng cho phu nhân.” Nhạc Hiểu tức giận chỉ thiếu điều vén tay áo lên chuẩn bị cãi nhau ba trăm hiệp.


Nhìn dáng vẻ này của Nhạc Hiểu, Lộ Lê không chỉ có không còn thấy tức, ngược lại có chút vui vẻ, cảm giác được người che chở thật không tồi.
Tần phu nhân nghe Nhạc Hiểu nói vậy rốt cuộc có chút luống cuống.


“Mẫu thân đừng bị hù dọa, nói cho anh cả thì sao, chẳng lẽ anh cả sẽ vì anh ta mà chất vấn Barbara sao.” Tần Tuyết không để bụng, tuy cô sợ anh cả, nhưng không cho rằng anh cả sẽ vì một người đàn ông mà trách cứ cô.


Tần phu nhân nghe thế thì cảm thấy cũng đúng, con trai cả tuy không coi ai ra gì, nhưng Barbara nói sao cũng là công chúa, sau lưng là vương thất, nó cũng không thể không thèm nể mặt vương thất, nghĩ vậy, bà lập tức có thêm tự tin.


Barbara ngược lại có chút lo lắng, nàng ta không lo Nhạc Hiểu sẽ báo cáo với Tần Vũ, mà lo sau khi Tần Vũ biết chuyện thì có thể sẽ càng ghét nàng hơn hay không, nàng không muốn ấn tượng của mình trong mắt Tần Vũ càng ngày càng kém.


Lộ Lê thấy hết vẻ đứng ngồi không yên của Barbara, y có hơi ngạc nhiên, y còn tưởng rằng Barbara ngạo mạn như vậy thì hẳn sẽ không để ý lời Nhạc Hiểu, xem ra lực ảnh hưởng của Tần Vũ với nàng ta vẫn lớn lắm.
Chỉ trong chốc lát, Barbara không ngồi thêm được, bánh cũng không ăn đã rời đi luôn.


Tần Tuyết khuyên vài câu cũng không thay đổi được gì, đành phải tiễn bạn thân đi, trở lại phòng khách thì thấy thấy Lộ Lê và Nhạc Hiểu đang vừa nói vừa cười, cô đã hiểu tại sao mẫu thân không đấu lại Lộ Lê, cô tức giận đi đến trước mặt Lộ Lê.


Màn hình đột nhiên bị che, Lộ Lê giương mắt nhìn cô.


“Đừng tưởng rằng có anh cả che chở thì anh có thể kê cao gối mà ngủ, sớm muộn gì cũng có ngày anh cả sẽ chán ghét anh.” Tần Tuyết mới mười chín tuổi, chưa thể hoàn mỹ che dấu cảm xúc, hoặc là nói cô được chân truyền từ Tần phu nhân, chỉ mấy ngày đã lộ gương mặt thật.


“Anh sẽ chờ.” Lộ Lê cười cười, vẫn chưa tức giận.
Tần Tuyết hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt đầu nói nhỏ với Tần phu nhân.


Lộ Lê và Nhạc Hiểu lại tiếp tục xem phim, đang xem dở thì màn hình đột nhiên đen thui, hai người quay đầu thấy Tần Tuyết đang đắc ý dào dạt là biết cô làm. Ấu trĩ, quả nhiên là chuyện chỉ có con gái mười chín tuổi mới làm.


“Tiểu thư Tần Tuyết, cô không xem thì để người khác xem.” Nhạc Hiểu bất mãn trừng cô.
“Ngại quá, tôi cảm thấy quá ồn.” Tần Tuyết gợi lên khóe miệng.


Lộ Lê đè vai Nhạc Hiểu lại muốn đại chiến ba trăm hiệp, nhìn cô một cái, rộng lượng mà nói: “Chúng ta lên lầu xem, ở trêи sẽ an tĩnh hơn, sẽ không có tạp âm.”


Nhạc Hiểu nhìn đến vẻ mắt đắc ý của Tần Tuyết nháy mắt biến mất, lập tức vui vẻ, khiêu khích liếc cô một cái mới nói: “Phu nhân nói đúng, đỡ phải có người bên tai ríu rít không ngừng, rõ ràng là tạp âm lớn nhất còn không biết xấu hổ mà nói người khác, là tôi thì đỏ mặt từ lâu rồi.”


“Anh dám!” Tạp âm Tần Tuyết tức muốn hộc máu.
Lộ Lê giả ý trách cứ Nhạc Hiểu, bảo y bớt tranh cãi rồi mới đi lên, không để ý tới Tần Tuyết dậm chân ở phòng khách.
“Mẫu thân ơi, bọn họ thật quá đáng, dám nói con là tạp âm!” Tần Tuyết lập tức cầu an ủi.


Tần phu nhân lập tức mắng Lộ Lê vài câu cho thoải mái.






Truyện liên quan