Chương 14: Bị ức hiếp
Cái bóng nhỏ nhắn kia dần dần khuất lặng sau khúc cua.
Một phút hai phút ba phút...nhiều phút sau kể từ khi cô bé chạy đi anh vẫn ngồi ngây ngốc, thờ thẩn. Bất giác anh đưa đôi tay lên chạm vào má mình tự mỉm cười với chính mình.
-"Thích" anh vừa nói vừa cười như một đứa trẻ được cho kẹo vậy. Bỗng dưng có người gọi đến, sau khi nói chuyện với một ai đó qua điện thoại anh lại đạp chân ga và cho xe rời đi.
----------------------------------
Hôm nay là một ngày mát mẻ, trong lúc đang lái xe đến bản doanh anh chợt thấy bên đường có một đám đông đứng vây quanh. Nheo mắt nhìn kĩ lại một lần nữa anh chợt thấy một bóng dáng thân quen đang bị dồn vào chính giữa vòng tròn.
-"Không phải là nhóc con của mình sao" Anh nghi vấn trong đầu, cái dáng ngốc nghếch nhưng đáng yêu khiến tim anh lỡ một nhịp kia chính là cô chứ không sai vào đâu được. Anh tự giật mình với suy nghĩ của bản thân cái gì mà nhóc con của mình anh đúng thật là.
Tấp xe vào lề, anh bước xuống và đi về phía đám đông
-"Con nhỏ này đã bảo là mày không được đi buổi ngoại khóa này rồi mà" một đứa con gái trông có vẻ là chị cả trong đàn lên tiếng
-"Đây là trường tổ chức mà, ở đó có rất nhiều hoa đẹp, mấy cậu là ai mà không cho tôi đi chứ" Hai tay kéo lấy dây ba lô nhỏ giọng lên tiếng phản bác, về đoạn cuối của câu nói mấy người là ai thì cô chỉ lẩm bẩm trong miệng. Cô biết chứ biết bọn họ là một băng nhóm chuyên đi bắt nạt bạn bè ăn hϊế͙p͙ những kẻ yếu bé hơn mình hay chống đối và đắc tội với họ. Nhưng cô có làm ảnh hưởng họ đâu
-"Mày mới nói gì đó con kia thử nói lại xem" một đứa khác trong đám lên tiếng. Cái miệng của cô ta nói còn cái tay của cô ta thì đưa đến bên hai bím tóc to đùng của cô nhóc mà phá rối làm cho nó bù xù khiến cho cô trông đã xấu xí lại càng thêm xấu xí.
Nhìn thấy hình tượng của cô bây giờ cả bọn cùng nhau cười ồ lên
-"Thế nào chúng mày nhìn xem nó đẹp không"
-"Đẹp rất đẹp hahha..."
-"Nào để xem trong cặp mày có gì, nghe đồn mày chăm lắm, giỏi lắm, giỏi nên cả anh Hùng của tao còn tỏ tình tặng quà cho mày, nói cho mày biết tốt nhất là đừng động vào đồ của tao nếu không thì mày không yên đâu" bà chị đầu đàn lớn giọng uy hϊế͙p͙. Tay của bả thì giựt lấy cái ba lô của cô mà lục lội
-"Này trả đây đồ của tôi, này đó là sách của tôi không được lấy" cô la lên khi thấy quyển sách vừa mua của mình bị lấy đi.
-"Im ngay cho tao" đi đến gần cô nhóc ả chị cả giơ quyển sách lên, lật ra trang đầu tiên có ghi hai chữ to đùng KHÁNH HÙNG " Mày nói sách này là của mày vậy tại sao lại có trên anh ấy ở đây, mày lớn gan lắm dám lấy sách của anh ấy được coi như hôm nay tao thay trời hành đạo thay cả ba má mày dạy mày, đúng thật là chắc ba má nào thì con cái đấy mày thế này thì ba má mày cũng thuộc dạng cao siêu cỡ nào rồi" cô ta nói ngữ khí càng ngày càng quá mức khiến cho một cô ngốc như cô còn cảm thấy mình bị sĩ nhục
-"Cha mẹ của tôi là người tốt là NGƯỜI TỐT, cậu nghe chưa" cô hét vào mặt của ả đàn chị khi thấy cô ta nói động đến cha mẹ của cô
-"Còn nữa cậu vừa thôi, sách này là của tôi, là tiền tôi đã để dành mà mua được, không phải là sách của cậu ta, tên của cậu ta là do cậu ta đã tự ý ghi vào nếu nói đến việc lấy cắp thì cậu ta mới là người giựt sách của rồi chạy"
-"Mày..ý Mày nói là anh Hùng cố ý làm như vậy, ý mày nói là anh Hùng là để ý mày...Mày..tao sẽ không tha cho mày CON QUỸ"
Vừa dứt lời cô giơ tay lên tát vào cô nhóc và "AAAAaaaa"