Chương 10
Cô đã có thai.
Alexa nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín nơi căn phòng OB/GYN biến mất. (OB/GYN viết tắc của từ obstetrician/ gynecologist. Tức là phòng chăm sóc sức khỏe sinh sản phụ nữ). Vâng, cô đã cảm thấy một ít buồn nôn. Và đúng thế, cô đã quên mất chu kì của mình khi lẽ ra cô phải, nhưng thật dễ dàng đổ lỗi cho sự căng thẳng. Sự quay cuồng của những ngày nghỉ lễ vừa qua với gia đình cô cùng công việc và Nick. Và tại sao cô lại có khả năng khi cô đang dùng thuốc tránh thai chứ?
Những lời nói của bác sĩ vang lên trong tai cô.
"Cô có dùng bất cứ loại thuốc nào trong tháng qua không?" ông ta hỏi cô.
"Không. Tôi chỉ uống Tylenol khi tôi bị đau dầu... nhưng khoan đã, tôi có. Tôi vừa mới trải qua cơn viêm phổi và tôi phải..." Cô lần theo dấu viết những kiến thức đã bị quên lãng.
Người bác sĩ gật đầu. "Thuốc kháng sinh. Bác sĩ đã nên cảnh báo cô nó sẽ làm giảm tác dụng của thuốc tránh thai. Thực sự thì tôi đã thấy trường hợp này rất nhiều lần. Tôi hi vọng đó là một tin vui?"
Một khát khao dâng trào từ sâu bên trong cô và léo lên như một ngôi sao cảm xúc. Đúng thế. Nó là một tin vui.
Ít nhất là với cô.
Cô trèo vào trong chiếc Volkswagon của mình. Rồi ôm cả hai lòng bàn tay lên vòng eo bằng phẳng của cô.
Một đứa trẻ.
Cô đang mang đứa con của Nick.
Tâm trí cô quay trở lại thời điểm cách đây vài tuần. Họ ngày càng thân thiết hơn, cho đến khi cái nhịp điệu nguyên thủy giữa người chồng và người vợ trở nên rất đỗi quen thuộc. Kì lễ giáng sinh cùng với gia đình cô dường như còn ấm áp hơn, khi Nick đã thực sự nỗ lực để hòa nhập bản thân anh. Anh làʍ ȶìиɦ cùng cô với một đam mê sâu sắc và thấu hiểu đến tận tâm hồn cô. Cô tin rằng cái bức tường đã từ từ bị phá vỡ giữa họ. Đôi lúc, cô bắt gặp anh nhìn chằm chằm vào cô với những cảm xúc nguyên sơ, trần trụi khiến cô lạc mất hơi thở. Song, mỗi lần cô mở miệng để nói cho anh biết cô yêu anh, toàn bộ cử chỉ của anh khép lại tức thì như một cái máy. Như thể anh cảm nhận rằng một khi cô đã nói ra những từ đó, thì sẽ không bao giờ quay lại được.
Cô phải đợi đến lúc thích hợp, nhưng thời gian của cô đã hết. Cô yêu anh. Cô khao khát một cuộc hôn nhân thực sự vượt lên trên cái bản hợp đồng. Và cô cần nói cho anh biết cô đã làm gì với số tiền.
Sự căng thẳng xốn xang trong dạ dày cô. Anh đã từ chối cưới Gabriella bởi vì cô ta muốn một đứa trẻ. Về mặt logic, thì Nick sợ anh sẽ lặp lại sai lầm giống như bố anh. Nhưng Alexa tin rằng một khi anh nhận ra đứa trẻ hiện hữu và là một phần của anh thì anh sẽ mở cửa trái tim và để bản thân mình yêu thương.
Cô lái xe về nhà trong tâm trạng phấn khích và mong đợi. Ý tưởng giữ cái sự thật ấy khỏi anh thậm chí còn không có trong suy nghĩ của cô. Cô mong chờ một phản ứng shock và một chút sợ hãi. Nhưng ruột gan cô lại nói với cô rằng Nick ruốt cuộc sẽ tức giận với điều đó. Sau tất cả, đây không phải là sự kiện đã được lên kế hoạch để Mẹ Số phận gửi đến cho họ đứa trẻ này với lý do tốt lành.
Bướng bỉnh, Alexa tin rằng cô sẽ làm chồng mình hạnh phúc. Cái tin tức này cuối cùng cũng sẽ buộc anh phải mở trái tim với cô và chấp nhận rủi ro. Cô đã biết là anh yêu cô.
Cô rẽ chiếc xe vào, rồi đi vào nhà. Old Yeller (chú chó xấu xí nhưng dũng cảm, trong bộ phim cùng tên Old Yeller sản xuất năm 1957 bởi Walt Disney. Old Yeller được cậu bé Travis và gia đình cậu tìm thấy và cưu mang. Một lần trong lúc cứu cả gia đình chủ nó khỏi bị một con sói dại tấn công, nó đã bị cắn và nhiễm bệnh dại. Gia đình Travis buộc phải giết chú chó, và cậu bé rất đau lòng khi phải chia tay người bạn thơ ấu.) chậm chạp lê bước ra phía cửa để chào đón cô, và cô dành ra một ít thời gian vuốt ve tai và hôn vào mặt nó cho đến khi cô thấy những dấu hiệu tốt với cái đuôi ve vẩy. Cô giấu đi một nụ cười. Giá như chồng cô có thể dễ dàng như thế này nhỉ. Một chút yêu thương và kiên nhẫn, và con chó của cô đã trở lại.
Cô đi thẳng vào bếp nơi anh đang chăm chú với bữa tối. Cái tạp dề được cột xung quanh thắt lưng công bố anh là ĐẦU BẾP CỦA NĂM, một món quà Giáng sinh đến từ mẹ cô. Cô lẻn đến sau lưng anh và nhón chân lên, ôm anh thật chặt rồi rúc mũi vào cổ anh.
Anh xoay người lại và trao cho cô một nụ hôn thực sự.
"Chào."
"Chào."
Họ mỉm cười với nhau.
"Anh đang nấu cái gì thế?" cô hỏi.
"Cá hồi áp chảo, rau bina, khoai tây chiên. Và tất nhiên là cả salad nữa."
"Đương nhiên rồi."
"Anh có một tin mới," anh nói.
Alexa nghiên cứu khuôn mặt anh. Một tia sáng chiến thắng hiện lên trong ánh mắt anh rồi đôi môi được chạm khắc đó vẽ lên một chữ V. "Ôi Chúa ơi. Anh đã nhận được hợp đồng."
"Anh đã dành được bản hợp đồng."
Cô hò reo và nhảy vào vòng tay anh. Anh cười lớn và xoay tròn cô trong không khí, rồi hạ đầu anh xuống và hôn cô. Một hơi nóng quen thuộc chạy xuyên qua cô, và cô cắm móng tay mình vào vai anh để níu giữ. Khi anh đã trao xong nụ hôn sâu sắc và trọn vẹn, anh lùi lại từ từ và cười tươi rói xuống cô. Trái tim cô nện thình thịch và lấp đầy với quá nhiều cảm xúc đến nỗi Alexa lo sợ mình sẽ nổ tung.
"Chúng ta sẽ ăn mừng, cưng à. Chúng ta còn một chai champagne từ đêm giao thừa ướp trong tủ lạnh. Hãy uống mừng và điên cuồng thôi."
Cô khựng lại và tự hỏi khi nào mới có thể nói ra tin tức của cô. Một phụ nữ bình thường sẽ đợi cho đến khi bữa tối được dọn lên và họ cùng thưởng thức trong những tin vui của bản hợp đồng dự án bờ sông. Một người phụ nữ bình thường sẽ chờ đợi một cơ hội tốt và tiết lộ thông tin mới cho chồng cô ta.
Alexa thừa nhận cô chưa bao giờ là một phụ nữ bình thường cả. Cái tin tức về sự thành công của anh như là một điềm báo tốt để cô nói ra cái thông tin mới của chính cô.
"Em không thể uống được nữa."
Anh mỉm cười với cô và tiếp tục thêm gia vị vào chảo cá hồi. "Cố gắng để từ bỏ chất cồn hử? đúng là thứ ăn kiêng vớ vẩn, không phải sao? Rượu rất tốt cho máu đấy."
"Không, không phải vì ăn kiêng. Em đã đến gặp bác sĩ hôm nay và ông ấy nói em không được uống nữa."
Anh liếc nhìn cô và nhăn mặt. "Em không sao chứ? Em bị ốm lại hả? Anh đã nói em đi gặp bác sĩ của anh rồi mà. Gã bác sĩ của em trông cứ như là thầy lang, ông ta toàn thích kê đơn bằng thảo mộc. Anh gần như đã phải ngăn cản ông ta để ông ta kê cho em thứ thuốc đích thực khi em viêm phổi đấy." Anh ném những lát khoai tây vào chảo rán và dìm chúng vào dầu oliu.
"Không, em không ốm. Có một vài điều khác ông ấy nói với em."
"Oh." Anh đặt cái thìa xuống và quay lại chạm vào cô hoảng loạn. "Em yêu, em đang bắt đầu làm anh sợ rồi đấy. Có chuyện gì vậy?"
Sự quan tâm của anh đã chạm vào cô. Cô nắm lấy tay anh và siết chặt. Rồi tiết lộ cái thông tin đó cho anh.
"Nick, Em có thai."
Một cơn shock toàn diện hiện lên trong đôi mắt anh nhưng Alexa đã chuẩn bị cho tình huống đó. Cô chờ đợi một cách bình tĩnh để sự nhận biết thấm vào anh và họ có thể nói chuyện. Cô biết Nick sẽ không chịu nhượng bộ những cảm xúc của anh, nhưng vẫn sẽ hợp tình hợp lý.
10.2
Anh cẩn thận kéo bàn tay cô ra khỏi tay mình và bước một bước lùi lại về phía quầy bếp. "Em nói cái gì cơ?
Cô hít một hơi thật sâu. "Em đang mang thai. Chúng ta sắp có một đứa con."
Anh dường như đang tìm kiếm từ ngữ. "Nhưng không thể nào. Em đang dùng thuốc tránh thai cơ mà." Anh khựng lại. "Có phải thế không?"
"Đúng thế. Nhưng những chuyện này đôi lúc vẫn xảy đến. Thực ra bác sĩ đã nói–"
"Thật tiện làm sao."
Cô chớp mắt. Anh nhìn cô như thể cô đã biến thành con quái vật hai đầu. Sự lo lắng đang thấm dần vào cô. Cô lùi lại khỏi anh và ngồi xuống cái bàn ăn. "Em biết điều này rất shock. Kể cả đối với em. Nhưng một đứa trẻ chuẩn bị ra đời và chúng ta cần phải nói chuyện về nó."
Anh tiếp tục im lặng, và cô nói nhẹ nhàng. "Em chưa từng chuẩn bị cho việc này. Em không có dự định biến đây thành một cuộc hôn nhân thực sự. Nhưng em yêu anh, Nick. Em đang đợi đến đúng thời điểm để nói cho anh biết.
Và em xin lỗi đã nói với anh điều đó trong hoàn cảnh này, nhưng em không muốn đợi nữa. Xin anh hãy nói điều gì đó đi. Bất cứ điều gì cũng được."
Cô quan sát khi chồng cô thay đổi sắc mặt. Người đàn ông mà cô yêu và cùng cười đùa đang lùi xa dần. Một khoảng cách lạnh lẽo đang tăng lên giữa họ khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Gương mặt anh cứng nhắc. Và khi cô chờ đợi những từ ngữ tiếp theo của anh, Alexa đột nhiên có một linh cảm khủng khiếp, rằng họ đã bị kéo quay ngược trở lại con đường.
...
Nick nhìn chằm chằm vào vợ anh. "Tôi không muốn đứa bé này."
Bức tường băng giá đang đổ nát bỗng nhiên dựng dậy và đống sầm vào anh. Oán giận và cay đắng là những cảm xúc duy nhất len lõi được qua khe nứt. Ồ, cô thật sự rất giỏi đấy chứ. Anh đã gục ngã hoàn toàn trước diễn xuất của cô và bây giờ anh phải trả giá.
Cô chớp mắt. Lắc đầu mình. "Được rồi. Anh không muốn đứa bé này. Em hiểu anh đang sợ hãi, nhưng có lẽ đến một nào đó cảm giác của anh sẽ thay đổi."
Những lời Gabriella đã nói cách đây vài tháng đang chế nhạo anh. Nhưng lời khẳng định tương tự từ cha anh cũng đang vang vọng trong đầu anh. Anh đã được cảnh báo rằng Alexa sẽ sử dụng bất kì biện pháp hèn hạ có thể nào để bẫy anh, nhưng anh đã không tin vào nó. Anh đã gục ngã trước sự ngây thơ và kết thúc bằng việc rơi vào vòng tay cô ta.
Anh đã cảnh báo cô rõ ràng ngay từ lúc đầu, và tin tưởng một cách ngu ngốc rằng cô đủ tôn trọng anh để không cố gắng thử và bẫy anh.
Và bây giờ cô đã yêu anh.
Anh hoàn toàn tắc nghẹn trong nụ cười cay đắng. Kể từ lúc anh khám phá ra những tờ giấy vay tiền kia và gặp mặt với cha anh, sự nghi ngờ đã đấu tranh chống lại nhu cầu cần tin cô của anh. Nhưng, anh đã bỏ ra ngoài vấn đề đó và quyết định sẽ tin tưởng nơi cô. Tin tưởng cô sẽ nói với anh sự thật về việc cô đã sử dụng số tiền đó để làm gì cho bản thân.
Nhưng giờ cô đã tiết lộ cái trò lừa gạt của mình, với một khuôn mặt bừng sáng và đôi mắt lấp đầy chiến thắng.
Một đứa trẻ.
Cô đang mang đứa con của anh.
Cơn giận dữ cuộn lại và bao trùm lấy anh trong một đám mây mù đen, sấm chớp. "Vấn đề là gì hả Alexa? Có phải 1.500 đô la không đủ cho cô? Hay giờ đây cô đã dấy lên tham tham?"
Anh nhìn sự đau đớn hiện lên gương mặt cô nhưng bây giờ anh đã biết được cái trò thủ đoạn đó và còn biết nó rất rõ. Giọng cô run rẩy khi cô nói. "Anh đang nói về cái gì vậy?"
"Trò chơi đã kết thúc. Cô là một cô gái thông minh. Sự kết thúc của bản hợp đồng đang hiển hiện. ch.ết tiệt, chúng ta đã xong được năm tháng cơ đấy. Cô không chắc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì vậy cô cho mình mắc một tai nạn nhỏ để đóng đinh cái thỏa thuận này. Nhưng vấn đề là, tôi không muốn đứa trẻ này. Vì thế, cô phải trở về tay không."
Cô nghiêng người về phía trước và vòng tay ôm lấy dạ dạy mình. "Đó có phải là những gì anh đang tin?" Cô hít vào rời rạc và cơ thể cô run lên. "Anh tin tôi làm điều này là có mục đích hả, để bẫy anh?
"Còn gì khác nữa khi cô nói với tôi cô đang dùng thuốc tránh thai để tôi khỏi phải mang bao cao su hả? Cô thừa nhận rằng mình muốn tiền ngay từ lúc đầu, rồi lừa phỉnh tôi bằng cách giả vờ cô muốn được tự chủ. Giữ cho tôi không đề phòng." Anh cười một cách không hài hước. "Từ chối một chiếc xe mới là rất khôn ngoan. Tôi đã đề nghị nó với một mục đích tốt. Nhưng cô đã thực sự giữ lại nó cho đến đúng thời điểm."
"Ôi, Chúa tôi." Cô gập người lại, như thể đang chịu một cơn đau thể chất, nhưng anh vẫn tiếp tục đứng yên và không cảm thấy gì hết. Rất chậm chạp, cô trèo ra khỏi ghế. Sự phấn khích đã ra đi. Gương mặt cô hiện lên một nỗi đau tê tái khiến anh ngập ngừng, nhưng chỉ trong giây lát. Rồi sau đó anh khóa chặt trái tim và buộc mình đối diện với sự thật về vợ anh.
Cô là một kẻ nói dối. Cô dã lợi dụng một đứa trẻ vô tội để đạt được những gì cô muốn, và người duy nhất sẽ bị tổn thương chính là đứa trẻ. Anh rùng mình khiếp sợ với cái cách cô vẫn đang diễn kịch, trông như là một nạn nhân.
Cô bấu chặt bức tường và nhìn chằm chằm một cách ghê tởm từ phía bên kia căn phòng. "Tôi đã không biết," giọng cô khản đặc. "Tôi đã không biết đó là những gì mà anh thực sự nghĩ về tôi. Tôi đã nghĩ–" Cô hít một hơi thật sâu và nâng cằm mình lên. "Tôi cho là tôi nghĩ gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, không phải sao?"
Cô quay đi và anh ném ngay những lời cuối cùng của anh vào lưng cô. "Cô đang phạm một sai lầm lớn đấy, Alexa."
"Anh nói đúng," cô thì thầm. "Tôi đã."
Rồi cô rời đi.
Cánh cửa đóng lại. Anh đứng ngay ra trong nhà bếp một lúc lâu, cho đến khi anh nghe thấy những bước chân lạch cạnh. Old Yeller ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt vàng của nó lấp đầy một hiểu biết rằng Alexa bỏ đi là điều tốt.
Nó phát ra một tiếng kêu thút thít nhỏ. Căn nhà giờ vang vọng với những âm thanh kì quái. Cả anh và con chó lại đơn độc một lần nữa, nhưng Nick đã không còn cảm xúc để mà khóc.
Anh vui vì con chó đang đau buồn cho cả hai bọn họ.