Chương 3
Chuyện Dương Oa Oa bị thương, cũng không làm cho những người thân thích quan tâm tới.
Cô giống như người tàng hình, không có ai quan tâm tới cô nhiều hơn, hoặc ân cần hỏi thăm cái chân của cô.
Cô cũng đã thành thói quen, hơn nữa là do bản thân cô đi xe không chú ý, bị thương cũng không thể than trời trách đất được.
Nếu như cô muốn than trời trách đất, chắc là tốn hơn nửa năm trời cũng không than hết được!
Cô bây giờ, chỉ cần sống thật tốt qua một ngày được một ngày.
Cô cũng không cần oán trách ba mẹ mình, bỏ lại cô một mình, đem mọi chuyện phiền toái đẩy hết lên trên người cô.
Cô phải thật kiên cường!
Cho nên ——
Cô nhảy, nhảy, nhảy, nỗ lực nhảy ra cửa.
Nhưng mà mới nhảy ra cửa, cô liền thấy trong Tam Hợp Viện có một chiếc xe đạp nữ có thể tăng tốc. . . . . .
Oa! Mắt cô sáng lên, lại nhảy nhót giống như con thỏ, nhảy tới chỗ cái xe đạp mới.
Cô vẫn ao ước có chiếc xe đạp như thế này. . . . . .
Dương Oa Oa đưa bàn tay nhỏ bé ra vuốt ve chiếc xe đạp, nhìn thấy bên cạnh còn có một chiếc xe máy màu bạc, cũng thuộc loại xa xỉ mà cô chưa từng thấy.
Là ai mua? Cô sững sờ ở tại chỗ, bàn tay nhỏ bé còn không nỡ thu hồi lại.
"Cô đối với bồi thường của tôi có hài lòng không?" Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau lưng cô.
Quay đầu nhìn lại, là gương mặt đẹp trai.
Cô nhớ tên anh gọi Hàn Dục, bởi vì bọn họ vừa mới gặp mặt hôm qua.
"Cái này. . . . . ." Ánh mắt của cô có chút nghi ngờ, chỉ chỉ chiếc xe đạp, lại chỉ chỉ cái xe máy.
"Tháng mười năm nay là cô tròn mười tám tuổi, có thể thi bằng lái xe, cho nên tôi liền tự tiện mua cho cô cái xe máy này." Anh giải thích.
Trong lòng của cô, giống như chảy qua một dòng nước ấm áp.
Nhưng mà. . . . . .
Làm sao anh biết được tháng mười này cô tròn mười tám tuổi vậy? !
"Làm sao anh biết tháng mười là sinh nhật của tôi?" Trong tròng mắt của cô mang theo phòng bị.
Mới trải qua một đêm, anh lại giống như hiểu rất rõ tình hình của cô.
Cô không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu này. . . . . . Giống như tình cảm từ đáy lòng không dễ biểu hiện ra ngoài, lại bị anh dễ dàng nhìn thấu.
"Ngày hôm qua lúc ở bệnh viện, ta không cẩn thận nhìn thấy trên tập hồ sơ của cô." Hàn Dục giải thích như mây bay nước chảy, dĩ nhiên anh cũng không ngốc đến mức khai ra là mình đã điều tr.a cô một cách cặn kẽ.
Những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong mười bảy năm qua của cô cũng hoá thành mấy tờ giấy trắng fax tới chỗ khách sạn của anh.
Lúc đó anh mới hiểu rõ, số phận của cô có thể coi là rất bi thảm. . . . . .
"Anh tới nhà tôi làm gì?" Cô cau mày. Những cái nên bồi thường anh cũng đã bồi thường rồi, hơn nữa cô cũng đã lấy nửa năm tiền đi lại, anh cũng coi như là quan tâm giúp đỡ hết lòng rồi.
"Bộ dạng này của cô có cách nào có thể đi học được sao?" Anh tiến lên, đem cây nạng đang cầm trong tay để vào trong tay cô. "Tôi nghĩ, tôi có thể chịu trách nhiệm đưa đón cô."
Đưa đón? ! Trong đầu cô, suy tư một lát.
"Không cần phiền phức như vậy đâu!" Cô nhận lấy cái nạng trong tay anh. Không ngờ cái này có tác dụng rất tốt, ít nhất cô không cần phải nhảy giống như một con thỏ nữa.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng." Anh không quan tâm ánh mắt những người thân thích của cô, đỡ cô đi lại xe của anh.
"Nhưng. . . . . ." Cô cảm thấy anh tốt có chút quỷ dị.
Mấy năm nay cô đã cảm nhận được, trên thế giới này, trừ ba mẹ ra, sẽ không ai tốt với ai một cách vô tư cả.
Tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy?
"Lên xe đi!" Anh cười cười với cô, rất săn sóc mở cửa xe cho cô.
Đỡ cô ngồi vào xe xong, anh đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe, đóng cửa, khởi động lái xe đi—— , d,0dylq.d
Xe chạy được một đoạn đường, anh thò tay ra ghế sau, lấy ra một túi đồ.
"Đây là bữa sáng tôi nhờ khách sạn chuẩn bị." Anh đem bữa sáng đặt trên đùi cô.
Cô sửng sốt, không ngờ anh lại tinh tế như vậy, chu đáo suy nghĩ tới cả bữa ăn sáng cho cô.
"Cám ơn." Cô rất chân thành nói ra lời cám ơn.
Anh có phải là đối xử với cô quá tốt rồi hay không, đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt? , d,0dylq.d
Hơn nữa từ hôm qua tới giờ, cô vẫn chưa cho anh một sắc mặt tốt, tại sao anh có thể chăm sóc đối với cô như vậy?
Cô len lén nâng mắt lên nhìn người đàn ông đang lái xe.
Dáng dấp anh thật đẹp trai, hơn nữa anh nở ra nụ cười vô cùng đào hoa, ánh mắt thì tăng cường phóng điện quyến rũ người khác.
Nhưng lúc anh cười lên khoé miệng có lúm đồng tiền nhàn nhạt, có loại cảm giác xấu hổ. . . . .
"Cô hàng ngày đều đạp xe đạp đi học à?" Anh hỏi.
"Đúng vậy!" Cô thành thật gật đầu.
"Tại sao không đi xe buýt?" Anh cau mày. Một đoạn đường này, nói ít cũng đạp mất hết nửa giờ.
"Gia Nghĩa nhỏ như vậy, xe buýt căn bản không có mấy chuyến." Cô lắc đầu. "Hơn nữa cũng quá lãng phí tiền xe. Chẳng bằng đi xe đạp, lợi nhiều mặt."
"Nếu xảy ra chuyện giống như ngày hôm qua, thì rất nguy hiểm." Anh dường như vừa nghĩ tới bộ dạng hôm qua cô đi xe đạp rất nhanh, liền vì cô mà đổ mồ hôi lạnh.
Cô im lặng, nhớ lại chuyện ngày hôm qua. . . . . .
Hình như thật sự là cô không đúng. Cô không nên vừa đạp xe vừa nghĩ tới số tiền trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng.
"Không sao, dù sao cũng đã xảy ra tai nạn xe cộ rồi." Cô không muốn thừa nhận là mình gây ra họa, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên.
Anh lại nở lên nụ cười đẹp mắt. "Tôi có một vấn đề."
"Vấn đề gì vậy?" Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên giống quả táo, tròng mắt đen nhìn anh.
Mặc dù anh đã biết tất cả tài liệu về cô, anh vẫn phải giả vờ không biết chuyện gì.
"Ngày hôm qua tại sao không thấy cha mẹ cô xuất hiện?" Anh hỏi khẽ, biết rõ câu hỏi này sẽ giống như một lưỡi dao sắc bén một lần nữa làm tổn thương cô.
"Bọn họ đã qua đời rồi." Cô trả lời rất nhẹ nhàng. "Bây giờ tôi đang ở nhà người thân."
Cô không có sự buồn bã hay hối tiếc, càng không giống như là bắt được một cái bè gỗ để trút đi bầu tâm sự, ngược lại vô cùng tỉnh táo như nói về một chuyện rất bình thường.
"Cô ở nhà người thân. . . . . . Có tốt hay không?" Anh hỏi rất thẳng thắn, không muốn quanh co lòng vòng.
"Được ăn, được ở, đương nhiên là tốt rồi!" Cô không muốn làm cho một người xa lạ lại đồng cảm với cuộc sống của cô.
Thấy cô nói chuyện nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi như vậy, anh cũng không tiện nói gì thêm nữa, vì vậy yên lặng lái xe, đưa cô tới trường.
Vì cô, anh nghĩ mình sẽ phải ở Gia Nghĩa thêm mấy ngày.
Nếu thật sự muốn anh tìm một lý do. . . . . .
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường của cô, anh không cách nào bỏ mặc đối với cô được.
Anh nguyện ý vì cô dành một chút thời gian. . . . . .
Người đàn ông này muốn làm gì?
Dương Oa Oa sau khi tan học thì chống cái nạng rẽ tới ra cửa trường học, ngay lập tức lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen mắt.
Chiếc xe thể thao này giá trị không hề rẻ, đã sớm hấp dẫn ánh mắt của vô số học sinh nữ trong trường học.
Cô rất muốn làm bộ như không nhìn thấy. . . . . .
Bình thường cô rất ít hoà đồng, căn bản không muốn cho tất cả các bạn học biết tất cả về cô.
Nhưng hôm nay. . . . . .
"Oa Oa, lên xe." Hàn Dục hạ cửa xuống, ngoắc tay với cô.
Cô cau mày, muốn giả ch.ết, làm không biết anh.
Giờ phút này cô đã nghe tiếng bàn luận chỉ trỏ của các bạn học nữ. . . . . .
Đó là sự hâm mộ xen lẫn ghen tỵ, nội tâm nguyên thuỷ nhất của các cô ấy đã lên tiếng.
Lên xe? Không lên xe? Cô đấu tranh nội tâm.
Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tất cả bạn học nữ đứng ở cửa đều lấy ánh mắt quỷ dị nhìn cô, cô không thể không ngồi lên xe của anh.
Thắt chặt dây an toàn, cô mới trừng mắt nhìn anh. "Anh làm gì mà tới trường học của tôi vậy?"
"Trong khoảng thời gian cô bị thương này, tôi sẽ đưa đón cô khi tan học." Anh nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tại sao?" Cô cau mày, cảm thấy sự quan tâm của anh đã vượt qua sự quan tâm của một người xa lạ.
"Trên mặt của cô viết: Đừng bỏ tôi lại." Anh đưa bàn tay ra ngắt lên chóp mũi của cô một cái, sau đó chuyên tâm lái xe.
Cô không ngờ đột nhiên anh lại có hành động như vậy, còn không kịp phản ứng, lại bị câu nói kia làm chấn động.
Trên mặt của cô viết. . . . . . Đừng bỏ cô lại? !
Là thế này phải không?
Cô dời ánh mắt về, nhìn bên cửa sổ xe phản chiếu khuôn mặt của cô, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt của mình.
Không có mà! Trên mặt cô không có viết chữ, cũng không có vẻ mặt dư thừa nào. . . . . . Vậy tại sao anh lại nói cho cô biết, không hy vọng bỏ cô lại đây?
Những lời này giống như một hồi chuông lớn, mà anh giống như cái chày gỗ đánh chuông, khiến tiếng chuông không ngừng vọng ở trong lòng của cô, không cách nào mất đi được.
Khi cô đang lâm vào trong trầm tư thì âm thanh thật thấp của anh lại vang lên trong xe.
"Oa Oa, đã tới chỗ làm của cô rồi." Anh dừng xe ở một bên, sau đó liền tự mình xuống xe, đi vòng qua một bên, đỡ cô xuống xe.
Cô ngẩng đầu, đúng là đã tới chỗ làm của cô.
Trong lòng vẫn còn đang nghi ngờ, anh đã đỡ cô đi vào làm việc trong cửa hàng đồ ăn nhanh.
Cửa hàng trưởng thấy cô, có chút kinh ngạc.
Anh để cho cô ngồi một chỗ, trước tiên lại nói chuyện với cửa hàng trưởng.
Bởi vì bọn họ cách cô một cự ly khá xa, cho nên cô không thể nghe được bọn họ đã nói với nhau những gì.
Chỉ thấy cửa hàng trưởng không ngừng nhìn cô với ánh mắt hoài nghi, rồi lại như hiểu rõ mà gật đầu.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy cửa hàng trưởng từ trong phòng nghỉ của nhân viên lấy đồ của cô ra. . . . . .
Dương Oa Oa trợn lớn hai mắt, vội vàng đứng bật dậy khỏi vị trí, không sử dụng cái nạng của cô nữa, cứ như vậy nhảy một mạch tới trước mặt Hàn Dục.
Anh nhanh tay nhanh mắt tiếp được cô, để cho cô rơi vào trong ngực anh.
"Oa Oa, tôi rất xin lỗi cô đã xảy ra loại chuyện như vậy." Cửa hàng trưởng đem đồ của cô đặt trong tay cô. "Nhưng mà nếu cô đã quyết nhất định phải đến Đài Bắc làm việc, vậy thì chúc cô nhiều may mắn. Tiền lương tháng này tôi sẽ chuyển vào tài khoản ngân hàng cho cô."
Cái... cái gì? ! Dương Oa Oa sững sờ nhìn đồ đặt trên tay mình, còn chưa lấy lại tinh thần, cửa hàng trưởng đã xoay người rời đi.
Ôm đồ trong tay, cô mờ mịt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Trong mắt phản chiếu gương mặt đẹp trai của anh, hình như toàn thế giới cũng lọt vào trong đồng tử trong mắt anh, cô chỉ có thể tìm kiếm bóng dáng mình trong trong đôi mắt đen của anh, công việc của cô không còn nữa? !
Giở trò quỷ gì!
"Cô muốn làm gì?" Anh kéo cánh tay của cô, ngăn cản cô bước về phía trước.
"Cô ấy tại sao lại không có bất kỳ lý do nào lại đuổi việc tôi chứ?" Trong mắt cô hiện lên tầng hơi nước. Nếu như mất đi công việc này, học phí học đại học của cô phải làm sao bây giờ?
"Là tôi giúp cô xin nghỉ việc." Anh nhận lấy đồ đạc ở trên tay cô, đỡ cô đi ra ngoài.
"Dựa vào đâu mà anh lại giúp tôi xin nghỉ việc?" Cô giống như một con mèo hoang chỉ biết la lối om sòm, chỉ thiếu điều là không có giương nanh múa vuốt nhào tới cắn anh.
"Vì muốn tốt cho cô." Anh không có giải thích nhiều, chỉ để cho cô ngồi vào trong xe, mình lần nữa ngồi vào ghế lái.
"Vì tốt cho tôi?" Đợi ngồi lên xe xong, cô trợn to đôi mắt xinh đẹp lên. "Anh cũng không phải là gì của tôi, anh sao biết như thế nào thì tốt cho tôi chứ?"
Anh chỉ là một người xa lạ, làm sao biết được công việc này quan trọng với cô như thế nào chứ?
Mặc dù mỗi tháng đi làm cũng không được nhiều tiền lắm, nhưng có thể giúp cô được chút ít khi lên đại học, cũng có thể khiến cho cô không phải chìa tay ra xin tiền người thân, tất cả đều bình yên trôi qua!
"Tôi nghĩ chắc là cô đã đói bụng rồi." Anh không vì thấy cô nổi đoá lên mà tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói như vậy.
"Anh. . . . . ." Anh ta đang làm cái gì vậy? Thế nhưng hỏi một đằng, trả lời một nẻo!
Ùng ục. . . . . .
Vậy mà, bụng của cô lại bán đứng cô.
Mẹ nó! Làm sao mà một chút chí khí cô cũng không có!
Chỉ vì một câu nói vô cùng thực tế như vậy, làm cho mọi tức giận của cô bị tiêu diệt không thấy tăm hơi.
Anh lần nữa nở ra nụ cười ch.ết tiệt kia với cô.
"Gia Nghĩa tôi không quen thuộc lắm, cô có thể giới thiệu một nhà hàng nào mà cô cảm thấy ăn ngon ngon một chút không?" Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, phát hiện khuôn mặt của cô lúc này đang đỏ ửng lên.
Là bởi vì cô đang tức giận, hay là bởi vì cô ngượng ngùng?
Anh không nhịn được mà cảm thấy thú vị vì phản ứng mới mẻ này của cô, nụ cười trên môi càng mở lớn hơn.
Cái khoé miệng mở rộng độ cong kia, vẫn là vì cô mà thể hiện ra. . . . . .
Hàn Dục liếc mắt nhìn cái thực đơn, giá tiền trên đó đối với anh mà nói là không đáng kể, nhưng đối với cô mà nói cũng là một loại lãng phí xa xỉ.
Mà trên mặt cô đang thể hiện nét mặt muốn —— ăn cho anh hết tiền luôn!
Muốn ăn cho anh hết tiền, e là rất khó.
Sau khi gọi món với phục vụ xong, anh và cô lần nữa mắt đối diện nhau.
"Anh đang yên đang lành lại đi xin nghỉ việc cho tôi làm gì?" Đôi tay cô để lên bàn, nắm chặt thành quyền.
Anh rất tao nhã mở khăn ăn ra, ngón tay thon dài cầm ly nước lên nhẹ nhàng uống một hớp, lần nữa nhìn vào đôi mắt xinh đẹp mê người.
"Chân của cô bị thương, không phù hợp làm việc trong phòng bếp." Anh nhàn nhạt trả lời, trong đầu nghĩ tới cô ở chỗ làm giống như một con thỏ trên người đầy mùi dầu mỡ, hình ảnh đó nguy hiểm biết bao nhiêu.
"Nhưng anh cũng không cần thiết phải xin nghỉ việc giúp tôi!" Cô dường như muốn lật bàn luôn. Người đàn ông này căn bản không biết công việc đó quan trọng với cô đến cỡ nào!
"Nghe nói cô phải lên Đài Bắc đi học?" Anh chuyển đề tài, hỏi một vấn đề khác.
"Làm sao anh biết được?" Cô cau mày, cảm giác mình ở trước mặt anh giống như người trong suốt, không có bất kỳ bí mật nào.
"Tôi có nói chuyện với cậu của cô." Anh giấu giếm sự thật, không muốn cho cô biết là anh đã điều tr.a cô.
"Anh và cậu tôi nói chuyện gì?" Cặp lông mày của cô khép lại thật chặt thật chặt.
"Ông ta nói cô là cô gái biết điều, không bao giờ cần họ phải lo lắng. Nhưng mà, cuộc sống của bọn họ cũng khó khăn, cho nên không có cách nào tạo điều kiện cho cô học đại học được. . . . . ."
"Đó là chuyện của mình tôi." Cô cắt đứt lời của anh. "Học phí của mình, tôi sẽ tự lo lấy, cho nên anh tự tiện khiến tôi mất công việc, tôi thật sự cảm thấy anh rất giống như gà mẹ!"
Cô rốt cuộc cũng rất tức giận, hơn nữa rất thẳng thắn biểu hiện sự bất mãn.
Anh cũng chính là thích cá tính thẳng thắn này của cô.
"Thật ra thì tôi là tới Gia Nghĩa để công tác." Anh ta nở ra nụ cười đẹp mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang thở phì phì tức giận của cô. "Tôi ở Đài Bắc."
"Liên quan gì đến tôi?" Cô nhìn anh chằm chằm. Người đàn ông này vẫn hỏi một đằng, trả lời một nẻo, rốt cuộc là muốn làm gì?
"Tôi cũng cần một cô gái như cô giúp tôi." Anh rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình. "Trên thế giới này, cô nên cảm thấy sẽ không có ai cần cô, cũng sẽ không có ai giúp cô một chút, giống như những đứa trẻ mồ côi vậy. . . . . ."
Giữa lông mày cô có một nếp nhăn thật sâu. Anh tại sao lại giống như rất hiểu rõ tình trạng của cô?
"Cô vẫn luôn tự mìnhcố gắng, đối với tương lai vẫn thấy rất mờ mịt, trải qua cũng rất khổ cực." Nụ cười của anh càng lúc càng bí hiểm.
Anh, anh rốt cuộc muốn làm gì? Ánh mắt của cô càng lúc càng phòng bị, theo dõi từng lời từng câu anh nói ra.
"Cho nên cô đến Đài Bắc đi học, ăn uống ngủ nghỉ cũng sẽ trở thành vấn đề lớn." Anh nói ra vấn đề thực tế tương lai cô phải đối mặt. "Đài Bắc tiền thuê phòng rất cao, nếu cô còn muốn để dành tiền đóng học phí, dường như phải không ăn không uống mới được."
"Chuyện đó không liên quan tới anh." Dương Oa Oa quay khuôn mặt nhỏ nhắn qua. Cô đã sớm biết xã hội này thực tế đến cỡ nào ."Những thứ này tôi đều biết. Tôi sẽ đi vay."
"Tôi có thể cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho cô, cùng với tiền tiêu vặt mỗi tháng." Anh rốt cuộc nói ra kế hoạch đã thiết kế hai ngày qua.
Đang uống nước Dương Oa Oa thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra ngoài.
Thật vất vả mới nuốt hết nước trong miệng xuống, nếp gấp giữa lông mày cô giãn ra, thay vào đó là cô quắc mắt trừng mi lên.
"Anh muốn bao nuôi tôi?" Cô nắm chặt chén nước, âm thanh dường như là thoát ra từ kẽ răng.
Người đàn ông thối tha không biết xấu hổ này muốn bao nuôi cô?
Cũng biết anh đối xử tốt với cô, khẳng định là không có chuyện gì tốt mà!
"Nói bao nuôi quá thực tế." Thấy vẻ mặt tức giận của cô, anh cảm thấy cô thật đáng yêu.
"Không biết xấu hổ!" Cô thật sự muốn đem ly nước hất vào mặt anh. "Tôi cũng không thiếu tiền đến mức đó!" Anh coi cô là loại phụ nữ như thế nào?
"Cô hiểu nhầm ý của tôi." Anh mở miệng thì phục vụ vừa vặn đưa đồ ăn lên, cũng làm cho lửa giận của cô hòa hoãn xuống.
Phục vụ vừa đi, cô mới lại hạ thấp giọng, "Tôi không thể nào vì tiền, mà bán chính bản thân mình."
"Tôi hiện nay đã hai mươi bốn tuổi, lại đeo trên lưng gánh nặng gia tộc, hơn nữa mẹ tôi đã bắt đầu xem xét đối tượng thay tôi, nếu như tôi không mang bạn gái trở về, có thể cuối năm nay tôi sẽ bị buộc kết hôn." Anh đột nhiên nói những chuyện ngoài lề không liên quan gì hết.
Anh. . . . . . Rất kỳ quái, luôn miệng nói toàn những chuyện không đâu, rồi lại có chút liên quan.
Vì vậy cô không nói, yên lặng lắng nghe anh nói.
"Cô có thể nhìn ra được, tôi xuất thân trong gia tộc có tiền, mà ba tôi có tiền, lại nuôi một người tình bên ngoài, trước khi mẹ tôi còn chưa sinh ra tôi, liền sinh ra một đứa con trai. Trước mắt. . . . . . Anh trai cùng cha khác mẹ đang làm thư ký bên cạnh tôi." Anh giống như là nói chuyện xưa của người khác, chậm rãi nói ra quá trình trưởng thành của bản thân mình.
"Cái này với việc anh bao nuôi tôi không có một chút quan hệ nào." Cô nhìn anh chằm chằm, muốn anh đừng dùng những lý do kỳ quái để qua loa tắc trách.
"Tôi không muốn thừa kế công ty của ba tôi." Anh bất đắc dĩ thở dài. "Tôi đồng ý để anh trai tôi nhận tổ quy tông, để mình thoát khỏi công ty gia tộc, một mình ra ngoài xông xáo khám phá."
"Nói vào điểm chính đi." Cô không có tính nhẫn nại nghe anh ta nói nhảm, cũng không có hứng thú nghe anh tâm sự thân thế của mình.
"Thân thế của cô rất đơn thuần, hơn nữa mới mười tám tuổi, nếu cô giả bộ trở thành bạn gái của tôi, mẹ tôi chắc chắn sẽ không bắt buộc tôi và cô kết hôn, mà khoảng thời gian này, vừa lúc có thể để cho tôi được tự do." Anh không nôn nôn nóng nóng giống như cô, ngược lại rất kiên nhẫn. "Tôi muốn bay ra bầu trời trong xanh rộng rãi bên ngoài, mà cô. . . . . . Là trợ thủ giúp tôi đôi cánh."
Cánh? Cô lại cau mày, tự hỏi về lời nói của anh.
"Tôi hiểu rõ cô đối với những thân thích này không có bất kỳ tình cảm gì, cô nợ bọ họ cái gì, tôi có thể trả giúp cô. Còn nữa, chỉ cần cô vẫn chờ đợi lại bên cạnh tôi, tất cả những khoản chi tiêu của cô, tôi đều sẽ phụ trách hết." Cuối cùng anh nói ra điều kiện.
"Tại sao lại chọn tôi?" Cô không hiểu hỏi.
"Bởi vì trên thế giới này cô không chỗ nương tựa, không có ai đáng giá để cô quyến luyến, càng không có người khiến cô phân tâm trong vai diễn nhân vật này trong tương lai. Hơn nữa tuổi cô còn nhỏ, trong thời gian ngắn mẹ tôi sẽ không buộc tôi cưới cô." Anh tính toán.
Cô khẽ cắn cánh môi, một góc trong lòng dường như dao động.
Nhưng. . . . . .
"Cô không phải cần bán mình, không cần làm ấm giường." Anh thấy nghi ngờ trong ánh mắt cô. "Chớ đem mấy tình tiết linh tinh vớ vẩn trong tiểu thuyết kia áp dụng lên trên người chúng ta. Tôi cũng cần tự do, cho nên tôi không thể trêu chọc vào cô."
Tự do? Cô nâng lên ánh mắt mờ mịt, ngước mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô là trợ thủ giúp anh có đôi cánh bay ra ngoài bầu trời rộng lớn. . . . . .
Vậy anh sẽ làm xếp cô khiến cô không phải lo cơm áo gạo tiền, chỉ cần làm ngọn hải đăng thôi sao?
Lòng của cô đang do dự. . . . . .
"Đừng do dự." Anh nhìn nét mặt không biết làm sao của cô ."Cô biết rõ đây là cơ hội ngàn năm có một để cô lật ngược tình huống, thoát khỏi cuộc sống bần cùng túng thiếu trước kia."
Cô ngoảnh đầu nhìn cảnh vật cung quanh, tay phải để cái ly xuống, cuối cùng đặt lên trên bàn, đôi tay lắ lắc cái khăn ăn.
"Nếu như cô đồng ý, hôm nay tôi sẽ nói rõ tất cả mọi chuyện với cô."
"Tôi. . . . . ." Âm thanh của cô rõ ràng là rất run rẩy.
Còn anh thì im lặng chờ đợi đáp án của cô.
"Tôi đồng ý." Cô nói ra đáp án của mình, quyết định đánh cuộc một lần.
Cô từng nói, thà tìm một cơ hội sống sót, cũng không phải không dám chịu trách nhiệm giống như ba cô.
Mà cô gặp được Hàn Dục, có thể là cơ hội ngàn năm khó gặp ——