Chương 70
Tiếng kêu thảm thiết thê lương chói tai không dứt, cung tiễn đội hoàn toàn ngăn cản không được Lôi Hải Thành đang lao vào giữa trận tựa như con dã thú điên cuồng, binh khí khắp chốn còn chưa chạm tới Lôi Hải Thành, đã bị thừng móc của Lôi Hải Thành lôi ngã khỏi lưng ngựa, cắt đứt yết hầu, hoặc là đâm xuyên qua tim.
Thi thể bị đám ngựa trúng tên kinh hãi hỗn loạn giày xéo, máu tươi não dịch cùng bùn đất trộn lẫn với nhau. Tạo thành thứ dịch thể không phân rõ màu sắc thấm ướt mặt đất.
Đương nhiên cũng có kẻ lợi dụng cơ hội chém trúng Lôi Hải Thành, nhưng Lôi Hải Thành căn bản giống như không có chút cảm giác đau đớn, thu tay vung một đao đem đầu gã kia chém đứt làm đôi.
Hắn đã không còn nhớ rõ những sự tình trong trận chiến điên cuồng đẫm máu này nữa, cũng không nhìn đến bộ dạng của binh sĩ Tây Kì đứng trước mặt mình, lại càng không quan tâm bản thân mình đã bị thụ thương, chỉ biết dùng tốc độ cực nhanh, dùng phương thức trực tiếp nhất lấy đi tính mạng quân địch.
Vết máu bắn tung tóe trên mặt chưa khô đi lập tức lại bị huyết tích mới che phủ, vết thương trên người cũng không ngừng gia tăng.
Binh sĩ Tây Kì vây quanh người Lôi Hải Thành đều bị loại đấu pháp liều mạng của hắn dọa đến run người, ngay cả trung niên nam tử Khí Thiên ở sau trận đốc chiến cũng thay đổi sắc mặt, lộ ra sự kính sợ thán phục.
“Ta vốn tưởng thân binh đội thủ hạ danh xưng ‘Bách Hổ’ của ta cũng đủ để chặn giết Lôi Hải Thành, không nghĩ tới vẫn là đánh giá thấp hắn.”
Hắc bào nam tử cười, cư nhiên có vài phần ý vị vui sướng khi người gặp họa.”Khí Thiên đại nhân, ta sớm đã nhắc nhở ngươi, là do chính ngươi đã quá khinh địch thôi.”
Sắc mặt Khí Thiên khẽ trầm, thình lình nghe thấy đám Tây Kì binh sĩ phát tiếng reo hò.
Nguyên lai trong lúc hai người nói chuyện, có một gã binh sĩ bị Lôi Hải Thành chém rớt đầu, nhưng binh sĩ này lại cũng cực hung hãn, máu tươi tuôn ra từ cổ, nhưng hai tay vẫn ôm ch.ết lấy một chân Lôi Hải Thành. Một tên bên cạnh thừa cơ vung một kiếm, xuyên qua bắp chân Lôi Hải Thành.
Chiến đấu kịch liệt nửa ngày, sớm đã lâm vào tình trạng kiệt sức, một kiếm mạnh như vậy khiến Lôi Hải Thành lê chân, quỵ xuống trên mặt đất.
Thời cơ đã ở bên không kẻ nào không lợi dụng, đao kiếm mâu thương toàn bộ hướng thân Lôi Hải Thành giáng xuống.
Trường thương hất tung lên huyết châu, vẩy đầy trong không trung.
Là một màu máu đen thẫm.
Ý thức được trường thương đâm trúng chính là thi thể Trạm Phi Dương ở sau lưng, hai mắt Lôi Hải Thành đỏ như máu, gầm lên giận dữ, mạnh mẽ rút ra thanh kiếm cắm ở trên đùi mình, xoay tay, đem một tên trong đám người vây đánh hắn chém một nhát từ bả vai đến hông đứt làm hai mảnh.
Đám người vì cảnh tượng thảm thiết trước mắt khiến cho thế tấn công hơi chùn lại. Lôi Hải Thành để ý bên cạnh không xa đang có con tuấn mã, chủ nhân lúc trước đã làm vong hồn dưới tay hắn. Hắn dùng lực tung thừng móc, ghìm chặt lấy cổ ngựa, dốc hết khí lực toàn thân, mượn thế nhảy lên lưng ngựa ──
Tuyệt không thể để cho thi thể Trạm Phi Dương chịu thêm nửa điểm thương tổn nữa.
Chủy thủ hung hăng đâm vào mông ngựa, con ngựa hí lên kinh hãi, đem hai binh sĩ đang mưu tính cản nó lại đá văng ra xa, cuồng bôn chạy đi.
Mắt thấy ngựa chở theo hai người chạy như bay, Khí Thiên kinh hãi sự dũng cảm phi thường của Lôi Hải Thành, lại thấy thi cốt hài cốt khắp nơi trên đất, thân binh”Bách Hổ” mà bản thân vẫn luôn kiêu ngạo cơ hồ bị chém giết hầu như gần hết, chỉ còn hơn chục người mặt vàng như màu đất ngẩn ngơ đứng trong gió. Hắn đoán rằng cho dù ra lệnh cho chúng nhân đuổi theo, thì chẳng khác nào tự chui vào chỗ ch.ết, liền lập tức đem chúng nhân quay về doanh trại.
Hắc bào nam tử một mình đối mặt với phương hướng Lôi Hải Thành phóng ngựa chạy đi, mục quang chớp động, cuối cùng khẽ thở dài: “Lôi Hải Thành, ta sớm biết rằng ngươi là loại người như vậy, nhất định không chịu để người sở dụng. Chỉ tiếc là Trạm Phi Dương......”
Tinh quang lạnh lẽo, chiếu vào hai mắt hắn, nhẹ nhàng phong lưu.
Ngựa chạy nhanh như cưỡi mây lướt gió, rừng cây hai bên sườn nhanh chóng lùi ra sau.
Phong thanh rít bên tai như muốn xé rách, trước mắt Lôi Hải Thành lại từng đợt biến thành màu đen.
Quanh thân trên dưới, đại đại tiểu tiểu vết thương đều đang lưu huyết, thần trí càng ngày càng mơ hồ, là triệu chứng trước khi hôn mê.
Chủy thủ đâm một nhát nữa, tự đâm thẳng vào đùi Lôi Hải Thành. Sự đau đớn tạm thời mang đến thanh tỉnh, hắn điều khiển ngựa xuyên qua rừng rậm sum xuê, tiếp tục chạy về phía đông.
Trong tia nắng ban mai khẽ xuyên qua tầng mây, Thập Phương thành nguy nga đứng sừng sững đường ở nơi chân trời.
Thủ thành tướng sĩ mới vừa đổi xong tốp mới, liền bị một trận tiếng vó ngựa cấp tốc từ xa vọng lại thu hút sự chú ý. Nhìn thấy kỵ sĩ trên ngựa toàn thân nhuốm máu, nhóm binh sĩ cảnh giác lao lên trước chặn lại.
“Là kẻ nào?!”
Ngựa thở phì phì ra đằng mũi, dừng lại trước cửa thành.
“Ách, là Định Quốc vương gia!” Một người sớm thấy rõ dung nhan Lôi Hải Thành, vội cuống quýt chạy đi thông tri cho Lan vương.
Cả một đám người nhưng lại chẳng có ai đủ can đảm lại gần, đỡ người đầy thương tích kia xuống ngựa. Chỉ vì Lôi Hải Thành toàn thân đầy huyết tích tựa như Tu La mới vừa từ địa ngục hiện thân, từ đầu đến chân đều tỏa ra sát khí khiến người mao cốt tùng nhiên.
Hai tay hắn nắm chặt dây cương, hai mắt mở thật to kéo đầy tơ máu, hoàn toàn không chớp mắt.
Mãi đến một lúc sau, có binh sĩ quả thật cảm thấy tình hình khác thường, gom hết can đảm tới gần nhìn kỹ, người trên lưng ngựa đột nhiên không chút báo trước liền ngã xuống.
“Không ổn! Vương gia hắn hôn mê rồi!”
Thủ thành tướng sĩ Thập Phương thành, lại lần nữa lâm vào khủng hoảng.
Thân thể như một lò lửa, bị hỏa diễm nóng rực vây quanh thiêu đốt, mỗi tấc huyết nhục đều như bị bỏng rẫy, chớp mắt lại giống như bị ngâm vào trong nước đá âm độ, hàn khí theo lỗ chân lông trên đầu ngón tay lập tức thẩm thấu đến ngũ tạng lục phủ......
Lôi Hải Thành chìm nổi trong sự dày vò của băng cùng hỏa, không biết nơi nào mới là bờ. Hắn muốn tìm lấy một thứ gì đó bám lấy để làm chỗ dựa, nhưng xung quanh chỉ có hắc ám vô biên vô hạn cùng hắn làm bạn.
Mi mắt bị mồ hôi lạnh thấm ướt chậm rãi mở ra, chúc quang sáng ngời nơi đầu giường đâm vào mắt hắn đến phát đau, nhất thời thấy không rõ khuôn mặt người đang lay động bên cạnh mình, chỉ nghe thấy mấy thanh âm thấp giọng vui mừng.”Tỉnh rồi......”
“Lôi Hải Thành, cảm thấy thế nào rồi?” Lãnh Thọ ngay trên đỉnh đầu hắn nhìn xuống, khăn ướt cầm trong tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, thần tình săn sóc.
Ý thức hỗn loạn dần dần ngưng tụ, hắn hiện tại là ở Thập Phương thành.
Bản thân Lôi Hải Thành cũng không rõ nguyên do, nhưng trong thời khắc phá vây thoát, đại não cơ hồ cũng không suy xét nhiều, liền lựa chọn quay về Thập Phương thành......
“Người ta mang về đâu?” Hắn ngồi dậy. Mọi vết thương trong lúc hôn mê đều được người thanh tẩy thượng dược, băng bó ổn thỏa, chỉ có sự đau đớn tàn phá thần kinh. Hắn cũng không quản nhiều việc, tung chăn đi xuống giường.
“Cẩn thận!” Lãnh Thọ nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ lấy Lôi Hải Thành chân đang bị thương suýt nữa ngã sấp xuống.
Bắp đùi bị kiếm đâm xuyên qua thụ thương không nhẹ, Lôi Hải Thành tự thấy đứng thẳng cũng có điểm khó khăn, không đẩy Lãnh Thọ ra, mà chế trụ cổ tay Lãnh Thọ truy vấn: “Cỗ thi thể kia đâu? Ở nơi đâu rồi?”
Lãnh Thọ không hồi đáp, lại hướng bên cạnh phòng nhìn đến.
Lôi Hải Thành thuận theo tầm mắt hắn nhìn qua về phía góc phòng mờ tối, Lãnh Huyền đang ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ chạm trổ hoa. Trong tay cầm một chén trà, chậm rãi uống. Trộm coi vẻ mặt, thì có vẻ đã ngồi rất lâu trong phòng rồi.
“Ngươi đem thi thể Trạm Phi Dương đi làm chuyện gì rồi?” Lôi Hải Thành cảm thấy toàn thân lạnh run, dù sao đối với Thiên Tĩnh mà nói, Trạm Phi Dương cũng là Tây Kì Lang doanh chủ soái.
Trong lịch sử, các ví dụ về việc sỉ nhục thi thể quân địch nơi đâu cũng có.
Lãnh Huyền khẽ ngẩng đầu, trong con ngươi đen ẩn chứa thâm ý khiến kẻ khác khó lòng suy xét, sau khi ở trên khuôn mặt Lôi Hải Thành lưu chuyển một vòng, hắn mới buông chén xuống, đứng dậy.
“Đi theo ta.” Đăng bởi: admin