Chương 87
Thật là oan gia ngõ hẹp! Lôi Hải Thành cười khổ cố gắng cử động thân thể, mới chạy được hai bước, chân đã vô lực, cuối cùng vấp vào một mô đất hơi gồ lên, thuận theo sườn dốc ngã nhào xuống, vật lộn vài lần cũng chưa đứng lên nổi.
Đám người Ương Hồi đã vượt qua sông, thấy hắn ngã sấp xuống đều cùng reo hò.
Có binh sĩ nóng lòng lập công, muốn đoạt lấy tiện nghi có sẵn ở ngay trước mặt, liền tự ý thúc ngựa phóng xuống sườn dốc, nhảy xuống ngựa cầm lấy dây thừng chuẩn bị trói người.
Mới vừa nắm lấy một cánh tay của Lôi Hải Thành, Lôi Hải Thành nguyên bản nhìn như suy yếu vô cùng thình lình chế trụ mạch môn hắn, một cước nhanh như chớp đá thẳng vào chỗ yếu ớt nhất nơi hạ thân của nam nhân.
“A a!!!” Binh sĩ kêu thảm thiết ngã xuống đất quằn quại.
Lôi Hải Thành không có thời gian thương xót cho hắn, dùng chút khí lực cuối cùng leo lên vật cưỡi của binh sĩ kia, hướng phía đông điên cuồng phi đi.
Hậu di chứng của thốc mê vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chân bị thương lại càng khiến hắn không thể cùng địch nhân triền đấu. Hắn hiện tại chỉ cầu khấn rằng ở tiền phương không gặp phải quân đội Tây Kì nữa.
Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa gấp gáp, đám người Ương Hồi đuổi theo không tha.
Một tiếng xé gió từ phía sau lao thẳng đến, không giống như tiếng bắn tên. Lôi Hải Thành cố gắng nghiêng người, đuôi mắt mới vừa liếc thấy một bóng tròn đen, một sợi thòng lọng từ trên đầu đã ụp xuống, đem bả vai hắn gắt gao trói lại trong vòng dây.
Đầu dây thừng dài kia, nắm ở trong tay Ương Hồi.
Diện tích lãnh thổ Tây Kì rộng lớn, nhiều thảo nguyên cùng sa mạc lạnh, canh tác khó khăn, chăn thả ngược lại rất tốt. Tây Kì nam nhi từ già đến trẻ, đều luyện được hảo bản lĩnh từ trên lưng ngựa bắt súc vật. Ương Hồi vừa ra một kích đã thành công, thuận thế kéo dây thừng đem Lôi Hải Thành từ trên lưng ngựa lôi xuống dưới.
Thân thể bị quăng mạnh trên mặt đất, trước mắt Lôi Hải Thành sao kim bay loạn.
Ương Hồi e sợ Lôi Hải Thành lừa gạt giống như vừa nãy, không để cho Lôi Hải Thành kịp có thời gian thở một chút nào, dùng lực kẹp bụng ngựa, dây thừng kéo theo Lôi Hải Thành lao nhanh.
Ngựa chạy được tầm mười bước, y phục toàn thân Lôi Hải Thành đã bị đá vụn sắc lẹm gồ lên trên mặt đất hắn bị lôi qua, xé rách không còn ra bộ dáng gì nữa. Da thịt còn bị cọ sát rách nhiều chỗ, vô số cát đá nhỏ bé cắm hết vào trong thịt, đau đớn buốt người.
Chút đồ vật dùng để chạy trốn đều đã rơi lại hết khi bơi trong sông, xem ra lần này vận may sẽ không tái chiếu cố hắn nữa...... Lôi Hải Thành hơi nhắm mắt lại, thình lình nghe thấy Ương Hồi gầm lên giận dữ.
Một tiễn mang mười phần lực đạo, rít gió xé qua bầu trời, bắn trúng cổ tay phải Ương Hồi, lập tức máu chảy ra như lũ, dây thừng cũng rớt khỏi tay.
Lôi Hải Thành trong chốn tuyệt vọng gặp được đường sống, cũng cùng đám người Tây Kì kinh ngạc không hiểu, ngồi dậy nhìn về phía tên bắn ra, thấy bụi đất cuồn cuộn, bầy ngựa lao nhanh, cả nghìn tướng sĩ Thiên Tĩnh cưỡi trên khua đao kiếm, hò hét tiến lại gần.
Ương Hồi không ngờ rằng Thiên Tĩnh đêm qua mới vừa thảm bại, cư nhiên lại nhanh chóng khởi binh đến vậy. Thấy đối phương người đông thế mạnh, hắn vội vàng phát ám tiễn, thông báo cho Tây Kì binh sĩ ở phụ cận đang tìm kiếm tung tích của Phù Thanh Phượng để tới cứu viện.
Tín hiệu ở trên đồng cỏ bát ngát truyền đi đặc biệt nhanh, chiến mã Thiên Tĩnh khó khăn lắm mới tới gần bờ sông, Tây Kì tướng sĩ cũng đã từ bốn phương tám hướng ào ra, đón đầu chém giết.
Trời cao mới vừa trải qua một hồi tẩy rửa chiến hỏa, lại nổi lên phong vân.
Mặc dù khoảng cách khá xa, Lôi Hải Thành cũng tin tưởng bản thân không có nhìn lầm, nam nhân ở giữa được Thiên Tĩnh binh sĩ vây quanh, chính là Lãnh Huyền.
Hoàng kim chiến giáp phản chiếu ánh ban mai, trong thoáng chốc lại cơ hồ làm lóa hai mắt Lôi Hải Thành.
Con ngươi đen của Lãnh Huyền, cũng tựa hồ lướt qua thiên nhân vạn nhân, ở trong kẽ hở đao quang kiếm ảnh tìm đến hắn, thật sâu, im lặng chăm chú nhìn......
Ở chỗ sâu trong yết hầu, có loại tư vị mà chính hắn cũng không hiểu nảy sinh, lan tràn...... Khiến cho hắn cảm thấy hết thảy hoảng hốt đều như mộng......
“Vương gia cẩn thận!” Một tiếng hô hoán lo lắng ở bên tai Lôi Hải Thành vang lên, đem hắn đánh thức.
Một Thiên Tĩnh binh sĩ đến tìm cách cứu viện Lôi Hải Thành mới vừa đem bả đao từ trong bụng tên Tây Kì kỵ binh có mưu đồ giết ch.ết Lôi Hải Thành, rút ra, xoay tay lại cắt đứt dây trói trên thân Lôi Hải Thành. Song chỉ trong một chớp mắt, một mũi tên bay tới, trúng vào phía sau vùng tim của Thiên Tĩnh binh sĩ. Người nọ tức khắc liền đoạn khí.
Lôi Hải Thành đỡ lấy thi thể ngã vào trong lòng hắn, chưa từng có giờ phút nào cảm thấy được tử vong thật quá sức nặng nề như bây giờ.
Mạng sống, ở trên chiến trường thật quá dễ dàng để mất đi.
Chinh chiến sát phạt, máu chảy thành sông, thi thể khắp chốn, đến tột cùng là vì cái gì?
Hắn ch.ết đi rồi sống lại, đến tột cùng là vì cái gì?......
“Ngươi suy nghĩ gì vậy?” Thanh âm thấp trầm êm tai của nam nhân không giấu nỗi lo âu, Lãnh Huyền ở dưới sự yểm hộ của thân vệ, vừa đánh vừa tiếp cận Lôi Hải Thành, kéo lấy người vẫn đang ngơ ngẩn. “Tây Kì viện binh quá nhiều, chúng ta theo hướng đông nam rút lui, cùng với đại quân tập hợp.”
Lôi Hải Thành nhìn hắn. Mồ hôi làm ướt mái tóc đen bên dưới khôi giáp, men theo đường nét tuấn lãng mạnh mẽ trên gương mặt chảy xuống......
“Ngươi tối hôm qua, cũng không có thật sự thụ thương.” Lôi Hải Thành biết rõ sức mạnh của Công tử Tuyết, một chưởng kia nếu đánh thật, Lãnh Huyền hiện tại tuyệt đối không có khả năng đứng ở nơi này chủ trì chiến cuộc.
Một chưởng kia, Công tử Tuyết khẳng định là đã khéo léo dùng lực, mặc dù khiến cho Lãnh Huyền thổ ra một miệng lớn máu, nhìn qua thập phần ghê người, nhưng lại không có chân chính làm tổn thương lục phủ Lãnh Huyền.
Mấu chốt là ở chỗ, Công tử Tuyết vì cái gì lại làm như vậy?
Từ trong ánh mắt Lôi Hải Thành đọc ra được nghi hoặc của hắn, Lãnh Huyền gật đầu nói: “Đó là ước định giữa ta và hắn, sau này hãy nói.”
Vài tiếng tên bắn lén đột phá qua lá chắn thân vệ, bắn về phía hai người. Thân vệ dũng cảm quên mình xông lên dùng thân hình chắn tiễn, lập tức đã có mấy người ngã xuống, vòng vây phòng thủ vốn dĩ nghiêm mật tức khắc bị mở ra một chỗ trống.
Tây Kì binh sĩ vây đánh ở phụ cận thừa cơ sát nhập, làm xáo trộn địa thế thân vệ, đem mọi người tách ra.
Mấy binh sĩ đối diện với Lãnh Huyền cùng Lôi Hải Thành đều là Tây Kì tiểu tốt từ những doanh trại khác đến viện trợ Ương Hồi, căn bản không biết đứng trước mắt chính là hai người có thân phận tôn quý nhất Thiên Tĩnh, chỉ thấy Lãnh Huyền y phục không tầm thường, liền đoán là Thiên Tĩnh đại tướng, mưu cầu lập công, binh khí của ba trong năm người bọn họ hướng thân Lãnh Huyền giáng xuống.
Lãnh Huyền vội buông Lôi Hải Thành, ngưng thần đối phó với địch.
Đối phó với sự công kích cận thân, trường thương ngược lại thành gánh nặng, hắn quăng thương, tay trái rút ra bội kiếm, “Xoát xoát” hai kiếm, chém lui một người.
Vai phải lại ăn một đao, chiến giáp một bên bị lột xuống, y phục tơ lụa bên trong đều lộ ra ngoài, may mắn không bị thương đến da thịt.
Hắn trong lúc gấp rút vẫn cố gắng nhìn Lôi Hải Thành ở bên cạnh, toàn tâm toàn ý nghĩ rằng với thân thủ của Lôi Hải Thành, giải quyết hai tên vô danh tiểu tốt kia là dư sức, nhưng lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Lôi Hải Thành chật vật vạn phần tránh thoát một đao chém xuống rồi ngã nhào trên mặt đất, không còn chút lực đánh trả.
Thương thế của Lôi Hải Thành hiển nhiên nghiêm trọng hơn nhiều so với sự phỏng đoán của hắn! Lãnh Huyền mới vừa ý thức được điểm ấy, hai kẻ vây đánh Lôi Hải Thành lần thứ hai lại lao đến, hai thanh đại đao sáng như tuyết lấp loáng hàn quang vung cao lên.
Đồng tử của Lãnh Huyền co rút, cấp bách nhào tới.
Một kiếm sắc bén nhanh chóng đâm vào trong ngực một người, “Phốc” nửa thanh kiếm nhiễm huyết đã xuyên qua lưng người nọ.
Song một chuôi đao khác đã lại khua hướng giữa gáy Lôi Hải Thành.
Hắn nhìn thấy Lôi Hải Thành ngửa đầu, thần tình tựa như trào phúng, lại tựa như mang theo điểm mệt mỏi, còn có sự nhẽ nhõm như được giải thoát......
Không đợi hắn tới kịp để nhìn kỹ, Lôi Hải Thành nhẹ nhàng mà khép mi mắt lại.
Trong kí ức, cái ngày nào đó đã xa xôi nhuốm một màu vàng ố. Hắn mang trong lòng khoái cảm phục thù đứng ở trong cung điện mênh mông lạnh như băng, nhìn thiếu niên mà hắn ghi hận ròng rã suốt mười một năm giãy dụa, run rẩy dưới sự tr.a tấn phi nhân, thân hình cuối cùng cũng đình chỉ co rút.
Máu từ đôi môi bị cắn nát của thiếu niên nhỏ giọt xuống, mi mắt nhẹ nhàng, khép lại.
Đương lúc hắn cảm thấy như vậy thật quá mức tiện nghi cho thiếu niên, hung hăng nắm chặt roi da trong tay, thì một chậu nước muối lại khiến cho hai mắt nhắm chặt của thiếu niên hé mở một lần nữa.
Sau đó, ở dưới bầu trời thu xanh cao trong vắt, hai mắt thiếu niên ngước nhìn lên, mang theo sự tự tin mà hắn trước nay chưa từng thấy đứng thềm đá Lương Đình nhìn thẳng vào hắn. Thiếu niên nói: “...... Ta gọi là Lôi Hải Thành......”
Hết thảy mọi thứ sau đó, đều thoát ly khỏi sự nắm giữ của hắn.
Chờ đến khi hắn giật mình tỉnh ra, sinh mệnh hắn đã bị thiếu niên tên Lôi Hải Thành kia khắc vào một dấu ấn thật sâu.
Nhưng giờ đây, thiếu niên lại ở trước mặt hắn khép làn mi lại.
Lần này, Lôi Hải Thành còn có thể lại vì hắn mà mở to mắt ra không? Hay là cứ như vậy vĩnh viễn mà đem hắn ngăn cách ở bên ngoài tầm mắt?......
Toàn thân đều run rẩy, hắn gầm nhẹ, đón lấy đao quang chém về phía Lôi Hải Thành.
Thanh âm đao chém tới tận xương cốt, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Vào khoảnh khắc máu nóng bắn tung tóe, vai phải chợt lạnh, liền sau đó cảm giác đau đớn nóng bỏng liên tiếp kéo đến.
Một cánh tay từ bả vai tách rời khỏi thân thể, bay lên trong bụi đất. Máu đỏ diễm lệ vẩy đầy trên cỏ xanh.
Cánh tay mạnh mẽ, ngón thon dài.
Cánh tay phải của Lãnh Huyền. Đăng bởi: admin