Chương 4
Thụy Thiên không biết, nhưng tôi biết, Thụy Điển sắp điên lên rồi.
Thụy Thiên thường đến nhà đưa đón tôi, Thụy Điển cũng không lộ ra biểu tình gì. Thậm chí lúc Thụy Thiên hôn tôi trước mặt anh, Thụy Điển vẫn là im lặng. Thụy Thiên không biết, nhưng tôi biết, Thụy Điển sắp điên lên rồi.
Bản tính hiền lành khiến Thụy Điển luôn im lặng mỗi khi bị dồn nén, cũng khiến cho Thụy Thiên mỗi ngày ức hϊế͙p͙ anh bằng những hành động phóng túng lớn mật. Bất cứ nơi nào, bất cứ ở đâu, chỉ cần có mặt cả ba chúng tôi, hành động của Thụy Thiên đều là làm khó Thụy Điển bằng những cử chỉ thân mật với tôi. Người ngoài nhìn vào sẽ chê cười Thụy Điển quá vô năng, kể cả bạn gái là tôi cũng không quản được. Người trong cuộc trải qua sẽ thấy Thụy Điển quá hiền lành, hiền lành đến mức làm người ta hoảng sợ.
Có lần, tôi nói với Thụy Thiên, “Đừng làm như vậy nữa, anh sẽ làm Thụy Điển điên lên mất.”
Nhưng Thụy Thiên chỉ bảo, “Anh chính là muốn thấy cậu ta điên lên thì trông như thế nào.”
Tôi chỉ im lặng. Thụy Thiên quá tàn độc, còn Thụy Điển quá đơn giản. Anh quá dễ dàng để Thụy Thiên tổn thương mình, bằng cách này hay cách khác, Thụy Điển không có cách chống lại mê luyến dành cho Thụy Thiên.
Khi tôi bảo, “Hắn ta đang cố làm anh điên lên!”
Thụy Điển chỉ mỉm cười bảo, “Thật tiếc, em lại điên lên trước anh rồi.”
“Anh có thể ngừng yêu Thụy Thiên, hoặc là nói với hắn rằng anh yêu hắn. Anh không tham luyến một chút tình cảm nào, hay anh tự cao không muốn nhận lấy hư tình giả ý. Là Thụy Thiên chán ghét anh đến mức muốn làm anh đau đớn hay sự vô tâm của anh làm hắn tức giận? Thụy Điển, sự bình tĩnh của anh làm em cũng muốn điên rồi.”
“Em chính là không có chút nào khống chế.” Anh nói, “Anh là bình tĩnh thay cả phần của em.”
Thụy Điển cười, nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh sáng xao động nhảy múa trong mắt anh. Ở đó, tôi thấy hình ảnh mình trầm mê trên biển, Thụy Điển ngồi nơi đất liền, dịu dàng vẫy tay tiễn tôi đi xa.
“Nếu có thể bình tĩnh như thế, anh đừng yêu người này nữa.”
“Nếu kích động như thế, em sẽ không thể yêu người này nữa.” Thụy Điển mỉm cười, kéo tôi vào lòng ôm chặt. “Không phải lo cho anh, yêu người này anh không thấy khổ, tuyệt đối không khổ, anh không sao. Em nếu mệt thì đừng yêu hắn nữa.”
“Em không thể ngừng yêu người này.”
“Anh thì có thể, nên không sao đâu.”
Lúc đó, chúng tôi đều nói dối. Tôi nói tôi không thể ngừng yêu Thụy Thiên, Thụy Điển bảo anh có thể. Nhưng cuối cùng một tháng trôi qua, tôi rốt cuộc cũng thoát ra khỏi đám vũng lầy mang tên Thụy Thiên, thì Thụy Điển, anh lại trầm luân sa vào.
Tôi, cũng như bao cô gái yêu thương Thụy Thiên khác, không có được tình yêu nên bắt đầu mệt mỏi, chán chê vui đùa thì bắt đầu giãy giụa, nếu ở bên cạnh một người đàn ông để tham luyến tình yêu mà không có kết quả, thà rằng tìm đến một chốn khác tốt đẹp hơn. Phụ nữ chính là như vậy. Cuối cùng cũng chỉ mong có gì đó hoàn toàn thuộc về mình, vững vàng trong tim mình. Thụy Thiên không thể, đành phải tìm đến người khác.
Lúc bắt đầu, ai đó đều mong có thể thay đổi được người này. Trong phim tình cảm cũng vậy, rồi cũng sẽ có một người làm Thụy Thiên thay tâm đổi tính, nhưng đáng tiếc, kiên nhẫn của người ta không được như những thước phim. Sự kiên nhẫn là có hạn, ai ai cũng có thời điểm để dừng lại, và nó chính là lúc thời hạn tình yêu chấm dứt. Thời hạn đó, với tôi, là một tháng.
Sau một tháng, tôi đã có thể vững vàng đứng dậy đối mặt với Thụy Thiên mà nói, “Thụy Thiên, em không yêu anh nữa.”
Thụy Thiên mỉm cười, nói, “Rất tốt, tạm biệt em.”
Vậy là kết thúc một mối tình.
Nhưng Thụy Điển thì không đơn giản như vậy. Yêu Thụy Thiên làm anh mệt mỏi, từng ngày từng tháng dày vò làm anh càng lún sâu vào vũng bùn này. Để khi tôi buông Thụy Thiên ra, nhìn lại, Thụy Điển cũng dần dần trượt khỏi vòng tay tôi. Lúc tôi nói muốn kết hôn với Thụy Điển, anh chỉ trả lời, “Thụy Điển, em nói chậm một tháng.”
“Một tháng trước em không thể thoát khỏi Thụy Thiên, không thể kết hôn với anh.” Tôi nói.
“Thụy Điển,” Anh nhẹ nhàng gọi tôi, “Sau một tháng, cái gì anh cũng không thể.”
Thời hạn tình yêu của Thụy Điển không biết là bao lâu. Sau một tháng, bắt đầu mạnh mẽ phun trào. Thụy Thiên bắt đầu đến nhà chúng tôi hằng ngày, nhưng là vì đưa đón Thụy Điển. Thấy tôi không có phản ứng kích động nào, hắn rất vui, cũng rất thoải mái, bắt đầu thân thiết với Thụy Điển.
Thụy Điển chính là không ngờ có một ngày Thụy Thiên chủ động tiến đến gần mình. Anh không trầm luân, nhưng chính là đắm chìm vào yêu thương giả dối của hắn. Thụy Điển có thể vờ như không quan tâm mỗi khi Thụy Thiên lạnh lùng với mình, nhưng anh không thể tỏ ra lãnh đạm khi nhận lấy tình yêu của hắn. Thụy Điển, trong hư tình giả ý của Thụy Thiên, rốt cuộc cũng chống lại không được, từ từ, từng bước từng bước quên mất bản thân mình.
Lúc tôi nói anh nghe điều này, Thụy Điển chỉ mỉm cười, vuốt tóc tôi, bảo, “Em thật giỏi, Thụy Điển.”
Em giỏi hơn anh, giỏi hơn rất nhiều, bảo hết là hết, bảo lạnh lùng là dửng dưng, hoàn toàn có thể không quan tâm tới người đàn ông tàn nhẫn kia nữa. Nhưng Thụy Điển, anh chính là không thể thoát khỏi bàn tay đùa bỡn của hắn ta.
“Có đáng không, Thụy Điển. Anh nghĩ có đáng không?”
“Không đáng,” Thụy Điển mỉm cười, “Hoàn toàn không đáng. Với một người như Thụy Thiên thì hoàn toàn không đáng.”
“Vậy tại sao anh lại cố chấp như vậy.”
“Vì anh không lấy lại được,” Thụy Điển điềm nhiên nói, “Cả tình yêu, cả tâm phế, cả hơi thở đều đem cho Thụy Thiên hết rồi. Anh không lấy lại được nữa. Khi nào Thụy Thiên ghét bỏ sẽ trả lại cho anh. Lúc đó tự nhiên sẽ không liên quan đến nhau nữa. Bây giờ Thụy Thiên không trả, anh không đòi lại được, anh không dám đòi, không muốn đòi, thậm chí Thụy Thiên trả anh cũng không muốn nhận lại nữa.”
“Anh thật khờ dại.” Tôi nói, nhẹ nhàng ôm Thụy Điển vào lòng mình. “Đã biết không thể anh còn cưỡng cầu điều gì. Ngày mai em sẽ ra đi, đến thành phố khác, ra miền Bắc. Một mình anh rồi sẽ ra sao?”
“Anh sẽ ổn thôi.” Thụy Điển mỉm cười.
Anh sẽ ổn thôi, đó là câu cuối cùng Thụy Điển nói với tôi. Nụ cười anh lúc đó cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy. Sau này, tất cả mọi thứ nơi anh đều đã theo mây gió, theo tình yêu dành cho Thụy Thiên tan thành tro bụi.