Chương 3
Một đêm yến hội về sau, trong cung ngoài cung, thậm chí là ngoại quốc đều biết Thất công chúa được Hoàng đế sủng ái như thế nào. Nếu không phải công chúa còn nhỏ, chỉ sợ Dưỡng Thiên cung sẽ bị các đại thần, sứ thần đến cầu hôn khiến cho cực kỳ náo nhiệt. Bất quá cho dù như vậy, những người có ý đồ “Dự đính”* vẫn không ít, đáng tiếc đều bị Hoàng đế ngăn chặn.
Cũng may Lục Phỉ là một “Nữ hài tử”, nếu không những ngày còn lại của nàng e rằng không được tốt như vậy.
Hiện tại, với sự bảo hộ của Hoàng đế, cuộc sống của Lục Phỉ tràn ngập hạnh phúc.
Buổi sáng lúc Hoàng đế xử lý chính vụ, nàng liền ngủ thẳng đến khi Thái dương* treo cao, sau đó cầm một quyển sách ngồi dưới tàng cây trong sân hóng gió phơi nắng. Buổi chiều Hoàng đế trở về, nàng an vị trong lồng ngực rắn chắc của Hoàng đế*, nghe hắn giảng công khóa*— Nàng không học hiền lương thục đức* như các Hoàng nữ khác, mà là trì quốc thao lược* của các Hoàng tử.
Tới buổi tối, Lục phỉ sẽ nằm trên Long sàng* chờ đợi Hoàng đế, khi Hoàng đế không đi tìm tần phi bá tán long chủng* hoặc là sau khi bá tán long chủng trở về, nàng có thể chui vào trong lòng Hoàng đế, hưởng thụ đến loại ấm áp mà người khác nghĩ cũng không dám.
Bất quá có khi bởi đặc quyền này của Lục Phỉ mà đem đến cho người khác một ít phiền toái nhỏ—
Có một ngày, Hoàng đế từ cung của phi tử trở về, sau khi tắm rửa liền ôm Lục Phỉ lên giường ngủ.
Lục Phỉ nằm trong lòng Hoàng đế đột nhiên nói: “Phụ hoàng, hôm nay mùi hương trên người phụ hoàng thật dễ chịu.”
Hoàng đế không hiểu lắm, liền hỏi: “Mùi hương gì?”
Lục Phỉ nói: “Phụ hoàng mỗi khi ra ngoài trở về trên người sẽ có hương thơm, mùi hương trước đây làm Phỉ nhi cảm thấy nóng, ngày hôm nay thì không.”
“Nóng?”
“Là khi ngửi thấy mặt sẽ hồng hồng, thân thể nóng lên a.” Lục phỉ dùng vốn từ không nhiều biểu đạt cảm thụ của nàng.
Hoàng đế yên lặng, chốc lát sau lại hỏi: “Kia Phỉ nhi có hay không ngủ không ngon?”
Lục phỉ thành thật trả lời: “Có khi sẽ nóng rất lâu, rất khó chịu.”
Hoàng đế trong lòng sáng tỏ, mùi hương kia khẳng định là huân hương* của các phi tần vì hấp dẫn hắn lâm hạnh mà ít nhiều pha thêm thôi tình tề*, tương đối đạm, đối với người trưởng thành như hắn nhiều nhất chỉ có thể trợ hứng, nhưng lại có tác dụng đối với những hài tử. Hôm nay hắn đi đến cung của một nam phi, nam phi không dùng huân hương trợ tình, trên người tự nhiên không có mùi.
Hoàng đế vuốt ve mái tóc dài của Lục Phỉ, nói: “Ngủ đi, sau này sẽ không có mùi hương đó nữa.”
Lục Phỉ không rõ vì sao sẽ không có, trong ký ức của nàng, mỗi khi phụ hoàng đến chỗ các phi tần nương nương trở về trên người nhất định có mùi hương kỳ lạ kia. Nhưng Lục Phỉ cũng không để nó ở trong lòng, vì phụ hoàng trở về luôn luôn đi tắm, tắm xong sẽ không còn hương thơm nào cả, chỉ còn lại mùi hương đặc trưng của phụ hoàng mà nàng thích nhất.
Ngày hôm sau, trong cung hạ xuống lệnh cấm sử dụng huân hương có thôi tình tề, bất cứ ai vi phạm đều bị đày ra cung.
Lục Phỉ không biết những lời nói vô tâm của mình làm bao nhiêu hậu cung phi tần khóc không ra nước mắt, cũng không biết hành động này khiến nhiều ít Hoàng tử Hoàng nữ “chết yểu” trước khi thành hình. Nàng chỉ biết từ sau đêm đó trên người phụ hoàng quả nhiên không còn mùi hương khiến nàng má hồng tim đập, Lục Phỉ càng yêu thích Hoàng đế ôm.
◆◆◆
Mùa Đông chậm rãi đi qua, nhiệt độ bắt đầu tăng dần, đến tháng năm thì nóng đến mức không thể đắp chăn được nữa.
Lục Phỉ mặc dù rất ham ngủ, thế nhưng nàng cũng không thể chịu được nóng bức mà sớm tỉnh. Bất quá Hoàng đế so với nàng còn sớm hơn. Mỗi lần Lục Phỉ tỉnh lại đều không nhìn thấy thân ảnh của Phụ hoàng, nàng biết phụ hoàng phải “Thượng triều”, mà “Thượng triều” là một việc rất quan trọng phụ hoàng nhất định phải làm. Biết thì biết, Lục Phỉ vẫn luyến tiếc phụ hoàng ôm nàng.
Vào một buổi sáng không nhìn thấy thân ảnh của phụ hoàng, Lục Phỉ lần đầu nảy sinh ý niệm đi tìm phụ hoàng. Thế nhưng cung nữ nói nàng hiện tại không thể đi quấy nhiễu Hoàng đế, Lục Phỉ do dự a do dự, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là nghe lời không đi tìm phụ hoàng. Chỉ là buổi sáng đó giống như một chiếc lông chim không ngừng cọ a cọ trong lòng nàng, khiến nàng cứ mãi suy nghĩ về nó.
Chờ đến buổi trưa khi Hoàng đế trở về, Lục Phỉ cấp tốc lao vào lòng Hoàng đế, bày ra khuôn mặt ủy khuất mà nói: “Phụ hoàng, Phỉ nhi rất nhớ người!”
Hoàng đế buồn cười ngồi xuống, trạc trạc đầu của nàng: “Mới tách ra không bao lâu đã nhớ phụ hoàng sao?” Mặc dù nói như vậy, Hoàng đế lại rất cao hứng khi nghe Lục Phỉ nói nhớ hắn a.
Lục Phỉ ôm chặt cổ Hoàng đế, nói nhỏ bên tai hắn: “Phụ hoàng, Phỉ nhi thích nhất phụ hoàng…”
Hoàng đế hôn lên khuôn mặt nhỏ nắn của Lục Phỉ: “Phụ hoàng cũng thích nhất Phỉ nhi.”
Hoàng đế thấy rõ tròng mắt Lục Phỉ chuyển a chuyển, biết nàng nhất định có ý nghĩ xấu, không ngoài dự đoán nghe thấy Lục Phỉ nói: “Vậy sau này Phỉ nhi cùng phụ hoàng thượng triều được không?”
Hoàng đế bật cười: “Tiểu lại trùng* cũng muốn thượng triều sao? Thế nhưng ngày nào ngươi cũng ngủ đến Thái dương đốt mông a.”
Lục Phỉ cũng biết hảo từ nhi* đều không lười, ngượng ngùng xoay xoay người, ghé vào cổ Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Kia sau này Phỉ nhi sẽ dậy sớm để cùng phụ hoàng thượng triều…”
Hoàng đế bị hơi thở của Lục Phỉ khiến cho ngứa cổ, thuận miệng nói: “Nếu ngươi có thể dậy sớm, trẫm sẽ mang ngươi thượng triều.”
Hoàng đế không lưu tâm nhiều đến lời nói của Lục Phỉ, hắn nghĩ nàng chỉ là hài tử, vừa nói đây một lát liền quên ngay, chuyện muốn làm thì nhiều nhưng không hẳn có thể thực hiện hết. Thế nhưng hắn sai lầm, hôm sau khi hắn rời giường thì ngày thường luôn ngủ thật say Lục Phỉ cũng có động tĩnh, nắm chặt góc áo của Hoàng đế, mắt nhắm mắt mở mơ hồ nói: “phụ hoàng…Phỉ nhi cũng đi…”
Hoàng đế dở khóc dở cười, nhưng không có bỏ tay của nàng ra, trái lại phân phó các thái giám rửa mặt chải đầu cho công chúa.
Tiểu gia khỏa* kia a, mơ mơ màng màng bị thái giám cung nữ giằng co sắp xếp xong xuôi, thế nhưng còn đang trong trạng thái bán mộng bán tỉnh. Nhìn nàng căn bản là còn chưa tỉnh, Hoàng đế không còn cách nào khác đành lắc đầu ôm nàng vào triều.
Có thể tưởng tượng, khi Hoàng đế ôm Lục Phỉ xuất hiện tại Long tọa thì toàn bộ triều thần khiếp sợ dường nào, nhất là tiểu công chúa này còn đang ngủ nha.
Trong mười công chúa, tiểu gia khỏa này lại là người đầu tiên vào triều “dự thính”, thật ngoài dự kiến của mọi người.
“Cũng may là một nữ hài” – này đại khái là tiếng lòng của không ít người.
Lục Phỉ hoàn toàn toàn không biết khi nàng ngủ đã gây nên sóng to gió lớn thế nào, nàng chỉ biết khí vị mà nàng mê luyến luôn bao quanh nàng, cảm giác này làm nàng ngủ thật lâu và ngọt ngào hơn so với bất cứ lần nào khác. Đương nàng tỉnh dậy lâm triều đã kết thúc từ lâu, Hoàng đế đã ở Ngự thư phòng phê duyệt hơn phân nữa tấu chương.
Lục Phỉ ở trên đùi Hoàng đế mơ màng tỉnh, xung quanh không phải nơi nàng quen thuộc, bất quá khi nàng nhìn đến khuôn mặt tuấn tú mà nàng yêu thích thì nàng hoàn toàn thanh tỉnh.
“Phụ hoàng —”
Lục Phỉ ngọt ngào kêu, nhượng ánh mắt Hoàng đế từ tấu chương chuyển qua đùi của mình, đương hắn thấy khuôn mặt vừa tỉnh ngủ còn hiển hồng vựng cực kỳ đáng yêu của Lục Phỉ thì nhịn không được nở nụ cười, xoa bóp hai má nàng trêu chọc nói: “Tiểu gia khỏa tham ngủ cuối cùng dậy rồi sao?”
Lục Phỉ cũng biêt Hoàng đế đang trêu chọc nàng, biển môi lăn vào lòng Hoàng đế, vùi mặt vào vạt áo Hoàng đế, hai tay ôm lưng Hoàng đế xoay xoay thân mình làm nũng. Hoàng đế nịch ái* nở nụ cười nhìn nàng.
——————————————–
*Dự đính: đặt trước a ^ ^
*Thái dương: mặt trời.
*Cái này nguyên văn là “tha an vị tại hoàng đế khẻo mà có nhiều đạn tính đích đại thối” có nghĩa “nàng an vị trên cặp đùi rắn chắc giàu tính co giãn của Hoàng đế” =.=Ib
*Công khóa: bài học.
*Hiền, lương, thục, đức: những chuẩn mực của con gái thời phong kiến.
*Trì quốc thao lược: như thế nào trị quốc.
*Long sàng: giường của Hoàng đế.
*Bá tán long chủng: phát tán giống rồng (ý gì ai nấy đều hiểu =.=II)
*Huân hương: trầm hương.
*Thôi tình tề: dạng gần như xuân dược, nhẹ hơn.
*Tiểu lại trùng: con sâu lười ^ ^
*Hảo từ nhi: đứa con ngoan.
*Tiểu gia khỏa: mắng yêu a:’)
*Nịch ái: sủng ái, sủng nịch, nói chung là yêu thương nga