Chương 5
“Đúng là rất kỳ quái!”
Lời nói của Thái tử như quanh quẩn bên tai Lục Phỉ, nàng cuối cùng hiểu được thân thể của nàng trong mắt người khác là hình dạng gì.
Cùng thái giám giống nhau…
Lục Phỉ không chán ghét thái giám, thế nhưng nàng biết những người khác đánh giá thái giám thế nào.
Bất nam bất nữ, bất âm bất dương, quái vật…
Lục Phỉ rất đau khổ, nàng không ngờ bản thân lại kỳ quái như thế,có lẽ vì vậy nên phụ hoàng mới dặn nàng không được để cho người khác nhìn thấy thân thể mình…
Lục Phỉ trong lòng buồn bã hoảng loạn, không biết phải làm sao bây giờ mới tốt. Buổi tối cùng phụ hoàng tắm, nàng nhịn không được len lén quan sát dương vật nơi khố gian của phụ hoàng. (>”<) Nơi đó là bình thường nam tính dương vật giống như trên bức họa, mặc dù thùy nhuyễn nhưng so với Lục Phỉ vẫn là vừa lớn vừa thô, cũng không có cánh hoa kỳ quái…Quả nhiên cùng bản thân không giống. Lục Phỉ âm thầm suy nghĩ. “Phỉ nhi đang nhìn lén cái gì?” Hoàng đế đương nhiên cảm giác được tầm mắt của Lục Phỉ ở trên người mình miểu lai miểu khứ*. Hắn vừa hỏi như thế, đôi má của Lục Phỉ lập tức hồng thấu. Lục Phỉ ghé vào cạnh dục trì*, xuyết xuyết* không nói. Hoàng đế cảm thấy buồn cười, tuy hắn ban cho Lục Phỉ danh phận Hoàng nữ nhưng trong mắt hắn, danh phận Hoàng nữ chỉ dùng để bảo hộ nàng không bị thương tổn, tương phản hắn luôn xem Lục Phỉ là nhi tử*, nếu không hắn sẽ không cùng tắm cùng ăn với nàng, lại càng không cho Lục Phỉ học những đạo lý lớn mà chỉ có Hoàng tử mới học. Nếu đã là nhi tử thì quan sát thân thể lẫn nhau cũng không có gì phải e lệ ngượng ngùng. Hoàng đế xoay người Lục Phỉ lại, nhượng nàng đối diện hắn, cười hỏi: “Sao lại đột nhiên xấu hổ? Phỉ nhi có tâm sự gì không nói cho Phụ Hoàng a?” Lục Phỉ cuối đầu, lại không dám nhìn hạ thân nam nhân, ánh mắt phiêu hốt* bốn phía, hồng hồng hai má, một lát mới nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng, thân thể của phụ hoàng cùng Phỉ nhi không giống…” Hoàng đế không nghĩ tới là “việc nhỏ” này, bật cười nói: “Tất nhiên là không giống.” Tâm tình của Lục phỉ nhất thời ảm đạm vài phần, nằm trong lòng Hoàng đế một lúc mới nhỏ giọng hỏi: “Kia, kia Phỉ nhi rất kỳ quái phải không?” “Tại sao ni?” Hoàng đế không đồng ý, “Không phải đã nói Phỉ nhi tuyệt không kỳ quái sao?” “Thế nhưng…Thế nhưng, Thái tử ca ca nói…Bất nam bất nữ như vậy, rất kỳ quái…” Thái tử? Hoàng đế khẽ nhăn mày, hắn không cho rằng lấy khoan hậu* lập danh Thái tử sẽ nói những lời nói tổn thương Lục Phỉ như vậy, chắc hẳn là do không biết rõ sự tình mới nói ra. “Tại sao lại kỳ quái?” Hoàng đế hỏi lại, “Phỉ nhi cảm thấy bản thân kỳ quái chỗ nào?” “Ta…” Lục Phỉ rất muốn nói nơi đó của bản thân kỳ quái, so với người khác lại dư thừa một thứ. Lục Phỉ không nói Hoàng đế cũng hiểu rõ, hắn bế Lục Phỉ lên nhượng nàng ngồi trên trì duyên*. Da thịt đột nhiên bại lộ trong không khí, Lục Phỉ lúng túng co lại chân tay muốn che đi chỗ tư mật, đáng tiếc đều bị Hoàng đế cấm cản. Hoàng đế nhẹ nhàng bung đôi chân của Lục Phỉ sang hai bên, nhượng nơi riêng tư phơi bày ra trước mắt. Lục Phỉ quẫn bách* cực kỳ, vô thố* ngồi im đến tay chân cũng không biết đặt đâu mới tốt. Hoàng đế cười cười cẩn thận đưa tay tách ra hai cánh hoa phấn hồng, câu* ra tiểu thanh nha hướng Lục Phỉ nói: “Phỉ nhi nhìn xem, rất khả ái cũng không hề kỳ quặc phải không?” Lục Phỉ làm sao dám nhìn, địa phương bi ẩn bị chạm đến---Cho dù là phụ hoàng mà nàng yêu thương thân cận nhất---cũng nhượng nàng xấu hổ. “Phỉ nhi rất đẹp,” Hoàng đế bế Lục Phỉ vào bể nước, vuốt ve thân thể nhu nhuyễn* của Lục Phỉ, nhẹ giọng nói: “Ít nhất…, trong mắt phụ hoàng Phỉ nhi là đẹp nhất.” Lời nói của Hoàng đế đối với Lục Phỉ có một loại ma lực không thể tưởng tượng, chỉ cần một câu nói của hắn liền hòa tan tất cả bất an thấp thỏm bấy lâu. Bất luận người khác nhìn như thế nào, phụ hoàng không ghét là được rồi… Lục Phỉ vòng tay ôm Hoàng đế, trong lồng ngực bé nhỏ của nàng tựa hồ đã xác định một mảnh không trung. Cửa ải thứ nhất trong cuộc đời của Lục Phỉ bởi sự tín nhiệm vô hạn nàng dành cho Hoàng đế mà hữu kinh vô hiểm trôi qua, nàng lại là tiểu công chúa đáng yêu, chỉ đáng thương miệng ác tâm không ác Thái tử điện hạ bị Hoàng đế nghiêm khắc giáo huấn trong một khoảng thời gian rất dài. Thẳng đến thật lâu về sau, khi Thái tử đã trở thành Hoàng đế mới hiểu được nguyên nhân, mỗi khi nhớ lại cũng không miễn ngửa mặt lên trời thở dài: nguyên lai bản thân thời niên thiếu ngây thơ đến không chịu nổi như vậy. ◆◆◆ Lục Phỉ càng ngày càng lớn, dù nàng thản nhiên chấp nhận sinh lý dị thường, nhưng dị thường sinh lý vẫn đem đến cho nàng không ít phiền toái. Nói nữ tử, tượng trưng cho nữ tính của nàng không hề xuất hiện dấu hiệu phát dục, sơ quỳ* mà ma ma nói cũng giống như một hòn đá nhỏ nơi chân trời---nửa điểm thân ảnh đều không có. Mà nói nam tử, tiểu thanh nha nho nhỏ của nàng lại như một tiểu hài tử dinh dưỡng thiếu thốn, luôn mãi không lớn, mặc dù Hoàng đế nói như vậy khả ái nhưng Lục Phỉ đã dần dần hiểu biết được điều đó không phải là “vinh hạnh” của một nam nhân. Hơn nữa da thịt nàng lại giống như nữ tữ tinh tế mềm mại, trắng nõn thủy nộn, ngay cả lông tơ cũng không có,này…miễn cưỡng coi như là chuyện tốt đi, chỉ là nếu dùng nam tử tiêu chuẩn đến bình luận thì… Lục Phỉ vì việc này mà phiền lòng, hơn nữa vì xem bản xuân cung đồ kia nên mỗi lần nhìn thấy phụ hoàng lỏa thể, nàng luôn không được tự nhiên.Năm nàng mười một tuổi, Hoàng đế điều đến các ma ma dạy cho nàng những chuyện nam nữ, từ đó, trong đầu nàng thỉnh thoảng xuất hiện một vài hình ảnh phi sắc*, nằm ở trong lòng phụ hoàng cũng hay mơ thấy mộng xuân, mà đối tượng… Hoàng đế thức dậy lúc sáng sớm kinh ngạc phát hiện Lục Phỉ cư nhiên đã tỉnh, chỉ là ánh mắt dại ra, ngơ ngẩn nhìn giường trướng, hai má còn nổi lên một màng phấn hồng. Hoàng đế xoa bóp cái mũi nhỏ của Lục Phỉ, cười hỏi: “Phỉ nhi của trẫm nhìn cái gì mà chăm chú như thế?” Lục Phỉ đột hiên hoàn hồn, phát hiện gương mặt anh tuấn nhượng bản thân trở nên kỳ lạ trong mộng đang cách chính mình không đến một nắm tay, nhớ đến mộng cảnh, sắc mặt của Lục Phỉ càng đỏ lên. "Phụ hoàng..." Lục Phỉ nghiêng người, không dám đối mặt Hoàng đế, nàng sợ Hoàng đế nhìn ra tâm tư tràn ngập màu hồng của mình. Hoàng đế không nghĩ nhiều lắm, cười cười xốc lên chăn như mọi khi nhượng Lục Phỉ xuống giường, chỉ là không ngờ vừa nhấc chăn lại nhìn thấy màu sắc khố tử* giữa hai chân Lục Phỉ có chút kỳ lạ. Hoàng đế sững sốt, mở ra khố tử của Lục Phỉ, quả nhiên thấy được một ít tinh dịch loãng còn chưa kịp khô. Nguyên lai là di tinh do một tràng xuân mộng mang đến. Lục Phỉ nhất thời xấu hổ đến muốn chui xuống đất, không lôi kéo được mền đành dùng gối đầu che giấu bản thân, giống như một con đà điểu chui đầu rụt cổ trốn tránh mọi sự. Hoàng đế cười to cất gối đầu đi, hôn gương mặt hồng hồng của Lục Phỉ, lớn tiếng nói: “Phỉ nhi cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi a!” Tuy nói là trưởng thành nhưng Hoàng đế vẫn không có gì kiêng dè, trong lòng của hắn càng nhận định Lục Phỉ là một “Nhi tử”: ngũ quan mặc dù có chút nữ tính, nhưng là Lục Phỉ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, xinh đẹp luôn rất khó phân biệt nam nữ. Nhìn đến bộ ngực của Lục Phỉ, nhũ tiêm đúng là có hơi nổi lên một chút so với bình thường nam hài nhưng lại hoàn toàn bằng phẳng, không có “tiểu bánh bao” như bình thường nữ hài ở tuổi này nên có. Còn có tinh dịch, tuy rằng hơi loãng nhưng vẫn là có, ngược lại đặc trưng của nữ tử vẫn không thấy xuất hiện. -------------------------------------------------------- *Miểu lai miểu khứ: tới lui nhiều lần, ý là em ấy nhìn qua rồi nhì lại thân thể anh làm anh... *Dục trì: hồ tắm, bể tắm. *Xuyết xuyết: thút thít, nức nở. *Nhi tử: người Trung Quốc dùng nhi tử gọi con trai, nữ nhi hay nhi nữ gọi con gái. *Phiêu hốt: bay chung quanh, bất định. *Khoan hậu: khoan dung, độ lượng, hiền hậu. *Trì duyên: bờ hồ tắm. *Quẫn bách: ngượng ngùng, khó khăn. *Vô thố: không biết xừ trí, đối xử, ứng xử, xử sự,… *Câu: lôi ra ngoài >”< *Nhu nhuyễn: mềm mại. *Sơ quỳ: >//< là “nguyệt” đó a… *Phi sắc: phi là màn trướng, sắc ta nghĩ là những chuyện diễn ra sau tấm rèm?! *Khố tử: quần.