Chương 10
Thất công chúa từ mười ba tuổi về sau rất hay sinh bệnh ( kỳ thật là bởi vì “miệt mài” quá độ mà không thể xuống giường được), đây là điều mà mọi người biết, thế nhưng không ai nghĩ rằng tiểu mỹ nhân nhi được sủng ái vô cùng này sẽ cứ như thế hương tiêu ngọc vẫn*
Thất công chúa là bị nhiễm phong hàn* vào đầu mùa đông, vốn thân thể của nàng không tốt nên liền ngã bệnh, sốt cao không giảm,không vài ngày sau lại chuyển thành phế nhiệt*, thái y chưa kịp điều dưỡng cho nàng thì căn bệnh đột phát đã lấy đi sinh mệnh non nớt của nàng. Hoàng đế cực kỳ bi thương, suốt ngày không màng cơm nước khiến thần tình tiều tụy.
Một đêm, Hoàng đế vì bên cạnh khuyết thiếu một tiểu nhân nhi đáng yêu mà không thể chống lại cô đơn hiu quạnh, quyết định tản bộ một vòng trong cung để giải sầu. Ngay lúc tâm linh của Hoàng đế hư không uất ức* thì một gã…Ách, nam tử xuất hiện. Người nam tử này thiện giải nhân ý*, khinh thanh tế ngữ* an ủi tâm linh tịch mịch của Hoàng đế. Sau khi nỗi đau mất nữ nhi dần dần tan biến, Hoàng đế liền thu người nam tử này vào Hậu cung, phong làm “Tư quân”, ban cho Hạm đạm tiểu trúc. Vì vị quân này tự ti tướng mạo khó coi, thêm tính hỉ tĩnh*, Hoàng đế liền phái vài thị vệ tâm phúc đến trông coi tiểu trúc, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Phía trên là những gì được công bố về vận mệnh của Thất công chúa cùng lai lịch của Tư quân. Bất quá không ít người đoán rằng Tư quân chính là một thiên tiên xinh đẹp, có thần nhân chi tư*, sau khi khai đạo cho Hoàng đế nguyên bản muốn rời đi, không ngờ Hoàng đế không chịu, dùng đủ mọi cách giãy dụa giằng co cuối cùng vẫn bị Hoàng đế thu làm nam phi, Hoàng đế còn vì phòng ngừa vị nam phi không tình nguyện này chạy trốn mới phái thị vệ đến trông coi.
Có điều sự thật lại là——
Hoàng đế đi vòng qua hành lang quanh co uốn khúc, vừa tiến vào Hạm đạm tiểu trúc, ánh mắt của hắn liền bị một bối ảnh* thanh nhã trong đình viện hấp dẫn. Người kia ngồi trên ghế đá trong đình viện, đầu cúi xuống, bởi vì toàn bộ tóc bị vãn* thành búi mà lộ ra tuyết trắng bột cảnh ưu nhã như thiên nga.
Hoàng đế bị phần thuần túy xinh đẹp này hấp dẫn đi đến phía sau lưng người kia, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân thể mảnh khảnh, khẽ hôn cần cổ mỹ lệ, ôn nhu gọi: “Phi nhi.”
Người được ôm quay đầu lại, đôi môi đỏ mềm mại vừa lúc bị Hoàng đế bắt được, hai người dây dưa một lúc lâu thẳng đến hôn cho toàn thân vô lực gương mặt nóng bừng mới kết thúc. Người kia tựa vào trong lòng Hoàng đế, nhuyễn nhuyễn* gọi một tiếng: “Phụ hoàng…”
Người được ôm đúng là Lục Phỉ “đã chết”, chỉ là “nàng” lúc này đã cải danh* Doãn Phi—Doãn là họ của mẫu phi nàng—biến thành nam phi của Hoàng đế.
Doãn Phi mặc nam trang*, không giống như lúc là công chúa thì xinh đẹp đáng yêu, nhưng lại có vài phần tuấn tú thanh nhã phong thái. Bất quá cho dù đổi một thân nam trang, Doãn Phi vẫn như lúc trước nằm trong lòng Hoàng đế làm nũng, y ôm chặt cái cổ của Hoàng đế, ngọt ngào oán giận: “Phụ hoàng, Phi nhi nhớ người—“
“Phụ hoàng cũng nhớ Phi nhi a.”
Hoàng đế có một cái không một cái hôn lên phấn thần của Doãn phi, hắn yêu thích đôi môi nhu nhuyễn ngòn ngọt này, yêu thích nhìn phấn thần bị hôn thành hồng thần*, thần cánh hoa vi thũng sẽ nhượng người trong lòng nhiễm thêm vài phần tình dục kiều mỵ, mỗi lần như vậy thì đôi mắt giống như hổ phách của người trong lòng sẽ bịt kín một tầng sương mù, ngập nước đáng yêu khiến người ta vừa xem liền không thể buông tay.
“Phi nhi có trách phụ hoàng không thể mỗi ngày đến gặp ngươi?”
Hoàng đế vuốt ve khuôn mặt hơi hiển gầy gò của Doãn Phi, yêu thương hỏi.
Ưu điểm khi nhượng “Lục Phỉ” biến thành “Doãn Phi” là hai người có thể quang minh chính đại khoái hoạt cùng nhau, thế nhưng khuyết điểm là bọn hắn không thể ngày ngày bên nhau giống như trước đây, Hoàng đế không có khả năng mang một nam phi vào triều, hơn nữa hình dạng của nam phi này cũng không thể để cho người khác nhìn thấy—nếu không phải như vậy thì Hoàng đế cũng không cần phải phái thị vệ canh giữ nơi này, không cho người lạ tiến nhập. Mặt khác, Doãn Phi là một phi tử, Hoàng đế cũng không thể mỗi ngày ngủ lại nơi đây, vũ lộ quân triêm* mới có thể giữ cho Hậu cung yên bình, cũng có thể càng bảo vệ hài tử này tốt hơn.
“Phi nhi không trách!” Doãn Phi sờ sờ khuôn mặt Hoàng đế, vô cùng chân thật nói “Phụ hoàng vì có thể để Phi nhi có thể bồi phụ hoàng thật lâu thật lâu mới không đến mỗi ngày, Phi nhi sẽ không trách phụ hoàng.”
Hoàng đế thở dài, vì sự hiểu chuyện của hài tử mà thở dài.
“Không thể giống như trước đây mỗi thì mỗi khắc* bên nhau”—Hoàng đế vốn nghĩ sẽ không là vấn đề lớn, nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện trong lòng thiếu một tiểu gia khỏa liền trở nên trống rỗng, lúc này lại là mùa đông, dù cho trong phòng có đốt nhiều noãn lô cũng không thể khiến hắn cảm thấy ấm áp, phê duyệt tấu chương cũng không tập trung. Vừa thất thần thì trong đầu liền xuất hiện các loại hình ảnh của tiểu gia khỏa kia thoáng tới thoáng lui, cây bút trong tay bất giác ngừng lại.
Hoàng đế rất nhớ nha, cố tình hắn không thể làm cho “Thất công chúa” sống lại.
Nghĩ đến đây Hoàng đế lại bứt rứt khó chịu, vuốt ve thân thể hương nhuyễn trong lòng mà hắn tưởng nhớ ngày đêm, Hoàng đế cuối cùng không nhịn được ôm lấy Doãn Phi hướng ngọa phòng* mà đi. Hắn cắn cắn thùy tai của Doãn phi, ngữ khí ái muội bất minh: “Phi nhi, hôm nay phụ hoàng sẽ hảo hảo “yêu thương” ngươi!”
Doãn Phi liền đỏ mặt, trong lòng lại vạn phần chờ mong thời khắc tiếp theo. Y yêu phụ hoàng a, cảm giác khi bị tiến nhập luôn rất…ngọt ngào!
◆◆◆
Kỳ thật không thể bên nhau mỗi ngày cũng không phải không tốt, tế thủy mới có thể trường lưu* a, thân thể không được tùy tay ôm ấp mới khiến con người khát vọng, dục vọng bị nghẹn nhiều ngày thì khi bộc phát sẽ càng thêm sung mãn, Hoàng đế dần dần yêu thích cảm giác mỗi ngày đều tràn ngập chờ mong này, còn Doãn Phi trải qua nhật nhật dạ dạ chờ mong cùng tư nhuận* cũng dần dần trưởng thành hơn.
Những ngày nhàn hạ khiến Doãn Phi nghĩ đến rất nhiều chuyện trước đây y chưa từng nghiêm túc suy nghĩ, tỷ như tình cảm y đối với phụ hoàng không phải là loại tình cảm ỷ lại không muốn xa rời của một hài tử đối với phụ thân, mà là yêu thương say đắm giữa tình nhân với nhau. Y nghĩ đến ý nghĩa của thân phận Công chúa khi còn thuộc dòng dõi Hoàng gia hay thân phận Hậu phi nam thiếp bây giờ, đó là sự bảo hộ của phụ hoàng dành cho y, chỉ có Công chúa cùng Nam phi mới không bị lôi kéo vào những âm mưu xâu xé chốn cung đình. Y nghĩ đến tương lai của y và phụ hoàng, giấc mộng phi sắc liền tràn ngập chờ mong cùng một chút bất an nho nhỏ.
Tương lai của ta và phụ hoàng sẽ như thế nào ni?
—Có đôi khi Doãn Phi sẽ suy nghĩ như vậy.
Y mong rằng sẽ là thiên trường địa cửu*, thế nhưng y chưa thấy qua Hoàng đế cùng phi tử có được mối tình thiên trường địa cửu, giống như hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua Hoàng đế lấy nữ nhi—hoặc nhi tử?—làm phi tử.
Doãn Phi cũng rất nghi hoặc, vì sao phụ hoàng luôn tiến nhập bằng hậu đình mà không sủng ái thư nhụy của y. Doãn Phi từng quanh co lòng vòng hỏi qua vấn đề này, thế nhưng Hoàng đế không trả lời, chỉ là cười một cách bí ẩn lấy tay vỗ về chơi đùa cánh hoa của y, còn nói những lời khiến người xấu hổ khiến Doãn Phi chỉ còn nước vùi đầu vào trong ngực Hoàng đế che dấu thẹn thùng, không thể hỏi tiếp được.
Bất quá đối với y phụ hoàng luôn luôn là tốt nhất.
Doãn Phi nghĩ như thế, đánh tan đi những thấp thỏm bất an trong lòng, y lại trở về là tiểu miêu nhi vô ưu vô lự chỉ biết chuyên tâm yêu Hoàng đế.
◆◆◆
Sinh hoạt ở Hạm đạm tiểu trúc cũng không thật sự hoàn toàn an tĩnh, bởi Hoàng đế đối tiểu trúc lúc nào cũng nơi nơi quan tâm, chốn chốn giữ gìn, Hạm đạm tiểu trúc vẫn luôn là tiêu điểm cho nhiều người lưu tâm.
Các Hậu phi muốn thám thính tình địch, thiết lập giao tình, hỏi thăm đế ý* hoặc các đại thần khúc tuyến cứu quốc*—luôn có vài người muốn tiến nhập Hạm đạm tiểu trúc mượn sức vị Tư quân thần bí này đối Hoàng đế thổi chút chẩm biên phong*, đáng tiếc phần lớn bọn hắn đều bị thị vệ gác cổng tiểu trúc ngăn lại—chỉ là “phần lớn” đương nhiên sẽ có vài con cá lọt lưới. Cũng may Doãn Phi là người thông minh, không để cho bọn hắn thấy được mặt y, nếu như có người phát hiện phi tử mà Hoàng đế cực kỳ sủng ái lại là nữ nhi “đã chết” của hắn thì không biết sẽ có bao nhiêu tấu chương phê phán luân lý đạo đức được dâng lên a.
Vài con cá lọt lưới đã đủ khiến Hoàng đế cùng Doãn Phi cảm thấy kinh hiểm, lại tăng thêm sóng gió cho cuộc sống của bọn hắn, tất cả nhượng Hoàng đế một lần nữa nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của bọn hắn—cứ như thế này thì sẽ ít mất phân nửa tuổi thọ nha.
Bất quá…Ân, trước khi giải quyết vấn đề này thì hắn còn có một vấn đề khác ngay trước mắt…
————————————————————–
*Hương tiêu ngọc vẫn: hoa tàn ngọc nát, thường dùng chỉ sự bất hạnh ra đi quá sớm của một người nào đó theo nghĩa giảm.
*Phong hàn: cảm lạnh.
*Phế nhiệt: có lẽ là viêm phổi chăng?
*Hư không uất ức: buồn bã trống rỗng.
*Thiện giải nhân ý: thấy hiểu lòng người.
*khinh thanh tế ngữ: lời nói nhỏ nhẹ.
*Hỉ tĩnh: thích yên tĩnh.
*Thần nhân chi tư: phong thái thần tiên.
*Bối ảnh: bóng lưng.
*Vãn: cột lên, búi lên.
*Nhuyễn nhuyễn: mềm mại.
*Cải danh: đổi tên.
*Nam trang: trang phục nam.
*Hồng thần: môi đỏ.
*Vũ lộ quân triêm: mưa móc cùng hưởng, là chia đều sủng ái.
*Mỗi thì mỗi khắc: mỗi phút mỗi giây.
*Ngọa phòng: phòng ngủ.
*Tế thủy mới có thể trường lưu: ta cũng hem hiểu lắm, có thể là dòng nước nhỏ thì chảy hoài.
*Tư nhuận: lớn lên.
*Thiên trường địa cửu: trường tồn cùng với thiên địa.
*Đế ý: ý vua.
*Khúc tuyến cứu quốc: đi đường vòng cứu nước, mỉa mai ấy.
*Chẩm biên phong: gió thỏi bên gối, là lời nỉ non của mỹ nhân.
Trong chương này, Lục Phỉ sẽ chính thức đổi tên thành Doãn Phi, bởi Phỉ cũng có thể đọc là Phi, mong mọi người đừng nghĩ ta đánh nhầm nhé:’>
Ah, tiện đây giải thích tên của Phỉ nhi luôn nha, tên em ấy có nghĩa là sự xinh đẹp đấy, Phỉ và Phi đều là cách đọc của cùng một chữ thôi, anh Hoàng đế rất thông minh ;))