Chương 12
Một hài tử chỉ thuộc về hắn cùng Phi nhi—ý nghĩ này cắm rễ thật sâu trong lòng Hoàng đế và càng ngày càng tăng trưởng theo thời gian, muốn chặt bỏ cũng chặt không được. Lần đầu tiên Hoàng đế khát vọng có thể cùng một người sinh hạ hài tử, là một loại khát vọng mà khi ở cùng các tần phi khác không thể có được.
Hoàng đế biết hắn thực sự yêu tiểu miêu nhi được mình nuôi dưỡng trong vòng tay từ nhỏ đến lớn.
Mặc dù kết luận này từng khiến Hoàng đế buồn bực không vui thế nhưng, hắn chưa bao giờ hối hận.
Chỉ là miêu mễ của hắn có thân thể rất đặc biệt, đặc biệt đến mức hắn sợ rằng nguyện vọng xa xỉ của hắn sẽ nhượng miêu mễ gặp phải thương tổn không thể vãn hồi*.
Hoàng đế khát vọng có hài tử, nhưng là hắn càng khát vọng miêu mễ.
Kỳ thật muốn một người có đầy đủ nữ tính khí quan thụ thai không phải là một chuyện rất khó khăn, trong cung cũng có rất nhiều phương thuốc bí mật có thể phát huy công dụng vào những lúc nguy cấp, bất quá Hoàng đế không gấp, nhượng miêu mễ của hắn lớn thêm một chút thì hắn càng yên tâm, hơn nữa còn rất nhiều chuyện hắn cần phải an bài ni.
Không vội không vội, ha hả.
◆◆◆
Vì Hoàng đế cố ý vô tình vun vén, trải qua một năm lẻ bốn tháng, Doãn Phi cuối cùng có mang lúc mười bảy tuổi lẽ bốn tháng.
Vuốt ve tiểu phúc hãy còn đang bằng phẳng, Doãn Phi cảm thấy rất thần kỳ, trong bụng của y đột nhiên xuất hiện một khối thịt, hơn nữa khối thịt đó còn chậm rãi lớn dần, lớn thành một bảo bảo* chui ra bụng của y, cuối cùng biến thành một hài tử xinh đẹp—ân, tựa như bản thân y lúc nhỏ.
Hoàng đế biệt được liền cực kỳ kích động mà ôm lấy Doãn Phi, hôn lên khuôn mặt y một cái thật vang dội.
“Ha ha, hài tử của chúng ta a!” Hoàng đế cao giọng nói, hắn vô cùng vui sướng, sắc mặt cũng phát ra màu hồng, “Phi nhi, Phi nhi, hài tử của chúng ta ni!”
Vui vẻ ngập lòng của Doãn Phi đều bị Hoàng đế kêu la thành thẹn thùng, đem mặt vùi vào ngực Hoàng đế, im lặng cảm thụ niềm vui khi làm “nhân mẫu”.
Vì Hoàng đế hạ lệnh cấm khẩu, ngoại trừ một vài người cần thiết, trong cung ngoài cung không ai biết Doãn Phi có mang, bọn họ chỉ biết là dạo gần đây thân thể của Tư quân tựa hồ không được tốt lắm, bởi Thái y lão cứ bị triệu đến Hạm đạm tiểu trúc hoài, mà Hoàng đế cũng càng ngày càng tiều tụy.
Bụng của Doãn Phi càng ngày càng lớn, để có thể giúp cho thể chất đặc biệt của Doãn Phi thuận lợi sinh sản, Thái y đáng thương sầu cao hơn núi.
Cuối cùng củng đến thời điểm sinh sản, Hạm đạm tiểu trúc đã sớm nhốn nháo nửa ngày. Người bên ngoài không biết chuyện chứng kiến đám hạ nhân bộ dáng nhân tãm kinh hoảng đều đoán có phải hay không Tư quân chống cự không lại bệnh tật, sắp không qua khỏi.
Hoàng đế đứng ngoài cửa nhìn cung nữ thái giám tiến tiến xuất xuất, nghe bên trong truyền ra một tiếng lại một tiếng la đau đớn của miêu mễ, hắn trong lòng chỉ có hình ảnh khi miêu mễ đau đớn thì nhăn lại lông mày, làm sao còn có phong độ của Hoàng đế.
Khuôn mặt của y lúc này chắc chắn nhíu thành một đoàn rồi.
Hoàng đế đau lòng suy nghĩ.
Quả nhiên không nên nhượng hắn sinh hài tử…nhất định rất đau đi, vạn nhất, vạn nhất…
Hoàng đế không dám nghĩ nữa, hai bàn tay nắm chặt đến độ xương cốt đều nổi lên, đầu ngón tay sớm không còn một chút máu, liền độ ấm cũng hạ xuống rất nhiều.
Thanh âm trong phòng dần dần biến nhỏ, lại không nghe được tiếng khóc nỉ non của bảo bảo, trái tim của Hoàng đế run rẩy, đến khi bà mụ đi ra nói: “Nương nương sợ rằng…”
Hoàng đế cũng không thèm để ý đến cái gì kỵ húy nữa, hoảng loạn xông vào phòng, nhìn thấy Doãn Phi đang bị mọi người vây quanh.
Khuôn mặt của Doãn Phi trắng đến đáng sợ, trên trán tràn đầy mồ hôi hột, ngay cả chăn đệm dưới thân cũng ướt sũng.
“Phi nhi!”
Hoàng đế tựa hồ quay về bốn năm trước, ngày thứ ba sau khi Phỉ nhi dọn ra cung, hắn cũng từng nhìn thấy một miêu mễ mất hết sức sống như vậy.
“Phi nhi, Phi nhi, ngươi đừng nhắm mắt, đừng…” Hoàng đế khủng hoảng ôm lấy Doãn Phi, hôn lên trán của y, hy vọng có thể chia cho hắn một chút ấm áp cùng sức mạnh, “Phi nhi, Phi nhi, kiên trì thêm một lát, một lát nữa thôi…”
Đôi mắt nhắm nghiền của Doãn Phi hơi hơi chuyển động, y cật lực mở to mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Hoàng đế, chậm rãi nở nụ cười.
“Phi nhi, Phi nhi…muốn cùng, phụ hoàng, cùng nhau…”
Doãn Phi gian nan nói, suy yếu vô lực lại không hề do dự.
Doãn Phi chiếm được sức mạnh từ trong lòng người yêu, sức mạnh sống sót—một loại tín nhiệm cùng kiên trì.
Mẫu tử bình an.
Nhìn đứa trẻ được bao bọc cẩn thận, Doãn Phi rất vui vẻ, thế nhưng hoàng đế lại không muốn đối mặt tình trạng này thêm mộ lần nào nữa, hắn chắc chắn sẽ bị dọa chết. Hắn không thiếu hài tử, cho dù hài tử này là của hắn cùng Doãn Phi cũng không thể thay thế vị trí của Doãn Phi trong lòng hắn.
“Phi nhi, ta không muốn nhượng ngươi sinh hài tử nữa…”
Hoàng đế ôm lấy Doãn Phi thở dài, “Ngươi dọa đến ta a, ta rất sợ…”
Doãn Phi cười, vô cùng ngọt ngào.
◆◆◆
Tràng đấu tranh nghênh đón tân sinh mệnh này tựa như một đội hỏa xa* ầm ầm ù ù nghiền qua bầu trời của đế quốc, người hiểu chuyện binh hoang mã loạn*, người không biết cũng huyên náo đến gà bay chó sủa. Người ngoài không biết Hạm đạm tiểu trúc có một tiểu sinh mệnh vừa chào đời, bọn họ chỉ biết là vào mùa đông năm Khánh Lịch thứ hai mươi bảy, Hoàng đế mất đi người mà hắn yêu nhất: một nam phi tên là “Tư quân”.
Người nam phi này vừa lai lịch thần bí, vừa thần long kiến thủ bất kiến vĩ lại nhượng Hoàng đế trao hết tình yêu,người nam phi vừa mới hưởng thụ một đoạn thanh xuân ngắn ngủi, vừa thấu hiểu lòng người lại thể nhược nhiều bệnh, y cuối cùng cũng không thể vượt qua mùa đông hàn lãnh của đế quốc, vì thưởng phong cuối mùa thu mà nhiễm phong hàn, mất đi đương niên kỷ quang hoa của sinh mệnh.
Liên tiếp chịu đựng nỗi đau mất người yêu, Hoàng đế cũng không chịu nổi nhân thế tịch mịch, không quá mấy tháng sau, xuân chưa ấm, hoa chưa nở, mang theo niềm thương nhớ vô hạn người mình yêu, Hoàng đế bước trên con đường đến kiếp sau, đi tìm người yêu của hắn.
——Trên đây là miêu tả của văn học hậu thế đối với đoạn Hoàng thất luyến tình này.
Tình ái kiều mỹ mà ngắn ngủi như hoa quỳnh luôn là đề tài mà các văn nhân yêu thích, càng đặc biệt khi đoạn luyến tình này có dính dáng đến Hoàng thất vừa thần bí lại cao quý thì thường thường sẽ bị người tô vẽ cho rực rỡ màu sắc. Bất quá sự thật của câu chuyện sẽ được giải đáp tại một tiểu viện ở vùng Giang Nam sông nước miên mang.
Không còn Long bào, Hoàng đế khẽ mở ra cánh cửa, dưới ánh dương quang, đình viện trung ương có một nam tử ngũ quan ôn nhu hướng hắn nở một nụ cười e thẹn, giọng nói không phân rõ nam nữ nhẹ nhàng gọi một tiếng——
“Phu quân.”
Hoàng đế mỉm cười, Hoàng cung cho dù có rộng lớn như thế nào, ngôi vị Hoàng đế có tốt đến đâu chăng nữa cũng không bằng nơi tiểu viện có người này chờ đợi.
Miêu mễ của hắn, Phi nhi của hắn, tình yêu của hắn.
Chỉ nghe thấy bên ngoài cánh cửa, hài tử nha nha đọc: “…Tử sinh khiết khoát, dữ tữ thành thuyết. Chấp tử tay, dữ tử giai lão. Vu ta khoát hề, bất ngã hoạt hề. Vu ta tuân hề, bất ngã tín hề…*”
—————————————————–
*Vãn hồi: cứu chữa, kéo trở lại.
*Bảo bảo: gọi yêu một đứa trẻ, còn có thể gọi là bú bê, cục cưng…
*Hỏa xa: xe lửa.
*Binh hoang mã loạn: đại khái là hỗn loạn đi, ta hem tìm thấy trang nào giải nghĩa cả, đã thế còn đang mệt nữa, bữa nào bổ sung sau thôi…
*Đây là một bài thơ rất nổi tiếng trong Kinh thi của Khổng Tử:
死生契闊, 與子成說.
執子之手, 與子偕老.
於嗟闊兮, 不我活兮.
於嗟洵兮, 不我信兮.
Vu ta tuân hề, bất ngã tín hề.
Vu ta khoát hề, bất ngã hoạt hề.
Chấp tử tay, dữ tử giai lão.
Tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết.
Ta rất thích bài thơ này, mà ta cũng hem thích bản dịch thơ, thật sự rất khó nghe, thế nên ta chỉ để hán việt, nàng nào thích thì cứ gõ “Kinh Thi-Bội Phong-Kích Cổ”, có lẽ sẽ tìm được vài bản dịch hay chăng.
—HOÀN—