Chương 6: Ăn...ăn...ăn
"Tiểu Quan, đệ nhìn đằng kia bán gì mà sao họ xếp hàng nhiều thế"
"Là đá bào do người phương tây sáng chế, người nước ta học làm theo, món này chỉ có mùa này mới có, tỉ muốn không đệ sẽ mua cho tỉ"
" Thật sao, vậy ta ở đây đợi đệ" mùa hè đã rất nóng cộng thêm nơi này không máy điều hòa thứ khiến thân nhiệt giảm chỉ có đá bào thôi. Trong lúc đợi đá bào, Thúy Kiều nhìn xung quanh làm quen với cảnh vật( chi dạ Kiều: sao này đi chơi không sợ lạc, hí hí) thì nàng bị chú ý bởi cây trâm vàng lấp lánh trên cái sạp bán trang sức. Đang bước tới gần, thì Vương Quan cầm tay nàng lại "Đá bào của tỉ đây, chúng ta đi Thiên Hương lầu dùng bữa" chuyên tâm ăn chỗ đá bào mà nàng quên luôn đồ trang sức quý giá( giống ta).
"Chào mừng nhị vị công tử đến với Thiên Hương lâu, nhị vị công tử vào phòng Thiên" một tiểu nhị khoảng 13-14 tuổi đi trước dẫn đường cho hai người. (tg nói đôi điều: vì tên là Thiên Hương lâu nên phòng bao đắt nhất ở đây tên là phòng Thiên và phòng Hương, vì vậy những ai thuê hai phòng này sẽ được phục vụ tận tình như vua, còn các phòng bao khác thì tầm thường thui)
"Nhị vị công tử muốn dùng gì"
"Cho ta những món ngon nhất, mắc nhất ở đây, à cho ta thêm vài bình rượu ngon nhất ở đây nữa" ta hùng hồn nói không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của tiểu nhị.
" Tiểu nhân làm ngay" sau đó vuốt mồ hôi chạy ra khỏi phòng.
"Tiểu Quan, sau tên đó chạy như sợ ta ăn thịt vậy" Thúy Kiều tay chống cằm miệng chu chu hỏi Vương Quan nhìn qua rất đáng yêu( nhưng nó chỉ là nhất thời), chỉ khi tên tiểu nhị đưa thức ăn vào bàn, nàng Kiều nhà chúng ta bất chấp hình tượng cùng khí chất, thứ gì nhai có thể nhai, nuốt có thể nuốt, ăn sạch sành sanh.
Vương Quan, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhường phần thức ăn cho ai kia. Một ngày đi chơi kết thúc bằng một bữa ăn như thế, một người đói, một người no.....