Chương 22
Vô Dụng chờ Thu, chờ đến mức cảm thấy lo sợ.
Ngày hôm qua, hẳn là trong lòng không vui, không biết Thu đêm nay còn có thể đến không ?
Nếu không đến…. Vô Dụng ngẩng đầu nhìn nhánh cây cắt tinh tế bầu tời, trong lòng có chút mờ mịt.
Nếu không đến, mình cũng không có cách nào.
Mấy năm nay, Vô Dụng chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa mình và Thu này là gì. Không giống thân nhân, cũng không giống bằng hữu, nếu nói Thu là thầy, giống như chỉ là một loại đạm bạc.
Vô Dụng biết rất ít chuyện của Thu, ngược lại Thu lại biết chuyện của mình rất rõ ràng. Hiện tại ngẫm lại, mình quả thật là rất ích kỷ, ích kỷ đến chưa từng quan tâm cảm thụ của Thu.
Bởi vì vẫn muốn rời đi, cho nên đối với người lưu lại đều không thân thiết.
Chính mình thật sự là loại đê tiện ác tâm…. Vô Dụng chán ghét nghĩ.
Cho nên lúc Thu đến, chỉ thấy Vô Dụng ôm đầu gối, đem mặt chôn vào trong đó. Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó thấy Vô Dụng ngẩng mặt lên, ánh mắt còn mang theo chút mờ mịt đáng thương.
Thu sửng sốt một chút, sau đó tim đập không khống chế được tốc độ.
“Thu,” Vô Dụng lại rũ mắt, “Thực xin lỗi.”
Thu bắt đầu có chút mờ mịt, nghĩ nghĩ liền hiểu ra.
Loại chuyện này, không phải nói “Thực xin lỗi” là có thể cho qua. Mà chính mình, cũng sẽ không vì ngươi nói xin lỗi lại để ngươi rời đi.
Hắn mím mím môi, nói với Vô Dụng : “Không phải nói hôm nay muốn luyện kiếm sao ? Còn không mau đến ?”
Vô Dụng chân tay luống cuống rút kiếm ra, nó đối với thái độ lãnh đạm dị thường của Thu có chút bất an.
Mà một nơi khác, trong lòng Thu cũng không phải bình tĩnh như vậy.
Cho ngươi khó chịu một chút. Thu nghĩ, khiến ta một đêm không ngủ phải trừng phạt.
Kiếm thức của Vô Dung có chút bất ổn, mũi kiếm lại trợt, chọn đúng ngọc bộ bên thắt lưng của Thu. Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, ngọc bộ vỡ làm nhiều mảnh, rơi trên mặt đấy.
Hai người vội dừng lại động tác, Vô Dụng nhìn Thu, có chút ngượng ngùng xoay người muốn nhặt mảnh vỡ lên.
Thu vội ngăn lại, nói : “Đừng chạm vào, coi chừng đứt tay.”
Vô Dụng sửng sốt một chút, bỗng nhiên cao hứng lên.
“Không sao”, nó cười nói “Ta sẽ cẩn thận”
Ngọc bội bề làm năm mảnh, Vô Dụng đặt ở trong lòng bàn tay, nhìn chúng cúi đầu suy tư.
“Vỡ thì ném đi,” Thu sờ sờ đầu nó nói, “Không cần để ý”
Vô Dụng tựa hồ nghĩ cái gì đó, khẽ cười một chút, nói “Khối ngọc thạch này thực trân quí, ta xem Thu vẫn hay mang, ném đi rất đáng tiếc. Yên tâm đi, ta sẽ làm nó liền lại.”
“A ?” Nhìn thấy Vô Dụng vui vẻ Thu tựa hồ có điểm vui mừng, “Tiểu Thất phải làm thế nào ?”
“Đây là bí mật,” Vô Dụng mở to mắt nhìn, “Đến lúc đó cho ngươi kinh hỉ.”
Thu cười khẽ một chút.
Đối với bí mật thần bí như vậy của Vô Dụng, Thu cũng biết.
Mấy năm nay vô luận trong cung ngoài cung, Vô Dụng bên người đều có ảnh vệ của mình đi theo. Cho nên đối với chuyện của Vô DỤng, cơ bản đều là biết đến.
Như nó ở ngoài cung mở phòng gia công trang sức, cũng không biết dừng cách gì, có thể đem vàng bạc ngọc thạch tạo ra hình khéo léo tinh xảo, mới mẻ độc đáo. Ngay cả Mặc Ngọc, đều nhịn không được tìm nó hợp tác.
Nói đến Mặc Ngọc, chỉ sợ Vô Dụng đều không biết hắn cùng Tử Ngọc Lục Liên đều là cảnh vệ của mình, cũng không biết hắn chính là chủ của thanh lâu lớn nhất đế đô.
Thu khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Vô Dụng còn mở cả tiệm cơm Gia Tiểu, mình cũng đi ăn qua vài lần. Vẻ ngoài hương vị đều không phải đặc biệt ngon, lại không hiểu sao làm cho người ta một cảm giác ấm áp. Tuy rằng quan to quý tộc hay khinh thường cũng đến loại quán nhỏ này, dân chúng rất thích. một năm cũng có thể kiếm được không ít tiền.
Chính mình tối qua còn muốn phá hủy mấy cái quán đó, nhưng vẫn luyết tiếc, dù sao cũng là tâm huyết của Vô Dụng.
Đế vương nhìn Vô Dụng đang ngủ say trong lòng ngực, vươn tay vuốt ve mái tóc đen.
Cư như vậy đi, Đế Vương nghĩ thầm, cứ như vậy quan sát nó thật chặt, không cho nó rời đi, đợi cho qua tiếp vài năm, tiếp tục chờ vài năm.
Thái tử Phục nghi quốc đến chơi, trong hoàng cũng bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Vô Dụng đứng tránh ở một góc nhìn thoáng qua Phục nghi thái tử ánh vàng lòe loẹt, sau đó lại tiếp tục đánh ngáp.
Ngày hôm sau Thu đi rồi, mình đã trộm ra ngoài hoàng cung, suốt đêm đem khối ngọc bội kia hợp lại.
Vô Dụng nhớ tới ngọc bội giấu ở cái gối đầu, trong lòng có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương.
Bắt nó tạo thành hình như thế, không biết Thu có thích hay không.
Vô Dụng lại ngáp một cái. Nó nhìn mọi người đang vây quanh Phục Nghi thái tử, lại nhìn nhìn tên thái tử kia đang nói với Thái tử ca ca, nghĩ lúc này không có người chú ý tới mình, hay là lén về nhà ngủ.
Cơ Chi Ngạn dùng khóe mắt ngắm Vô Dụng lẻn ra, ánh mắt lạnh như băng có ẩn ý cười.
Phục Nghi thái tử kia còn nói cái gì đó, Cơ Chi Ngạn lộ vẻ xa cách mỉm cười cùng hắn tiếp tục chu toàn, trong lòng đã có chút không kiên nhẫn.
Thật vất vả mới trở lại, cái tên Phục Nghi thái tử này lại tới. Phụ hoàng đem mọi việc giao cho mình, đến bây giờ khắp không ra cơ hội cùng Tiểu thất nói chuyện vài câu.
Thực là phiền muốn ch.ết.
Thủ Mai tìm ra một trường bào nguyệt sắc, muốn đem cho Vô Dụng thay. Vô Dụng khoát tay, chính mình theo Y lấy ra một bộ màu xanh ngọc.
“Ta sẽ mặc cái này.”
“Hửm ?” Thủ Mai có chút kinh ngạc. “Đêm nay tuy là gia yến nhưng cũng sẽ rất nhiều thần tử đến, đến lúc đó nhìu người cũng mặc màu xanh ngọc, điện hạ chẳng phải là….”
Vô Dụng cười cười, nói : “Chẳng phải là loại này rất hiệu quả sao ? Tối nay diễn viên là Thái tử ca ca cùng phụ hoàng, còn có Phục nghi thái tử, chúng ta chỉ cần thoải mái mà ăn rồi xem tiết mục là được rồi.”
Thủ Mai bất đắc dĩ thở dài, “Tính tình của điện hạ, cho đến bây giờ vẫn không đôi. Ta nghĩ nếu không phải Tô nương nương cũng phải đi, điện hạ chắc là cũng chạy đi.”
“Ừm” Vô Dụng cột lại đai lưng đáp, “Ta sợ nàng một mình…. Nói lại, Thủ Mai cảm thấy tính tình ta không tốt sao ?”
Thủ mai cười nói : “Đối với người của ngài, đương nhiên là tốt rồi.”
Vô Dụng mím môi cười, không có trả lời.