Chương 30

Ngày đó đi Truy Dương, ánh mặt trời rất đẹp.
Vô Dụng đưa lưng về phía Đế vương sửa sang lại hành trang, tựa hồ do dự thật lâu, mới mở miệng nói : “Thu, ta sẽ cẩn thận giữ gìn lời của ngươi”


Đế vương sửng sốt một chút, còn không kịp nói chuyện Vô Dụng lại nói : “Còn có, mấy ngày nay… Thực xin lỗi !”
Đế vương thấy hai lỗ tai lộ ra ngoài cái mũ đã đỏ bừng bừng, không khỏi cười cười.


“Ta….” Vô Dụng dừng một chút, còn nói “Đây là lần thứ hai đối với ngươi không nói nên lời, thật sự là….. thật sự là…..”
“Thật sự là” cả nửa ngày, Vô Dụng còn không nói tiếp.
Thu không lên tiếng, lén lút ôm Vô Dụng, phát hiện nó quả nhiên tựa đầu vào.


“Không sao.” Thu cười nói “ta biết ngươi tâm tình không tốt, không cần để ý”
Vô Dụng không nói gì, qua thật lâu, nó mới ngẩng đầu lên nói, vẻ mặt thành thật “Ta sẽ không trốn tránh nữa. Chờ ta trở lại, nhất định sẽ trả lời ngươi.”


“Được.” Thu xoa xoa đầu nó, nói “ta chờ ngươi trở về”
Vô Dụng khẽ hé nụ cười.
Không khí ở đây mấy ngày sau cũng vẫn u ám, nụ cười cuối cùng mang lại cho nắng vẻ ung dung, thấy Thu bắt đầu nhịn không được muốn hôn lấy. Nó ho nhẹ một tiếng, hơi hơi dời tầm mắt.


Vô Dụng lần này xuất hành vẫn như trước mang theo Trữ Dũng Thần cùng Thanh Nguyệt, đương nhiên còn có những ảnh vệ đang ẩn mình, chỉ có điều Vô Dụng không biết.


available on google playdownload on app store


Hứa tướng quân đã chờ ở ngoài cung, Vô Dụng phi ngựa, vẫy vẫy tay hướng về phía Đế vương và Cơ Chi Ngạn, sau đó kéo dây cương, đi theo Hứa tướng quân rời Đế đô.


Bầu trời thực xanh, ánh mặt trời vừa đủ. Gió thổi trước mặt mang theo mùi cây cỏ thơm ngát. Vô Dụng cong khóe miệng, bỗng nhiên bắt đầu có chút sung sướng.


Từ ngày đó uống rượu, chính mình liền một mực nghĩ, vì cái gì lại ác độc với Thu như vậy ? Sau lại nghĩ, phát hiện là bởi vì biết vô luận thế nào, Thu cũng không thể không cần mình. Cho nên, mới dám như vậy không hề cố kỵ giận chó đánh mèo với hắn.


A, cảm nhận được sự ác độc của mình lại có chút cao hứng, quả nhiên bản thân không phải người tốt.
Nếu cho tới nay, Thu đáp ứng thì nhất định làm được, thế thì, mình đã đáp ứng Thu, nhất đinh cũng sẽ làm được.


Cho nên, trước khi trở lại Đê đô, nhất định phải suy nghĩ đáp án cho Thu.
Đế vương nhìn theo thân ảnh càng ngày càng xa của Vô Dụng, xiết chặt ngọc bội trong tay.
Hăn nhớ tới lời Vô Dụng nói sáng nay, bỗng nhiên cười cười, hôn lên miếng ngọc bội.


Tiểu Thất, ngươi đã muốn suy nghĩ, vậy thì ta nhất định phải nhận được đáp án mà mình mong muốn.
Nếu không phải là đáp án kia…. Trong mắt Đế vương chợt lóe lên. Như vậy ta, nhất định dùng cả đời này để có được đáp án đó.


Hứa tướng quân tên tự là Hứa Tiến, Vô Dụng vẫn cảm thấy hắn thực là một người kỳ lạ.
Ví dụ như hắn biết tên tự của nó, không giống những người khác hoặc lộ ra vẻ thương hại hoặc lặng lẽ chuyển đè tài, mà là thực tự nhiên gọi “Vô Dụng Vô Dụng”.


Sau đó Thanh Nguyệt cùng Trữ Dũng Thần khéo léo nhắc nhở hắn, hắn nghi hoặc hỏi lại : “Vì sao không gọi tên được ? Tên không phải để gọi sao. Nói gì thì nói Vô Dụng cũng đã bảo không cần gọi hắn là điện hạ, gọi tên là được !”
Vô Dụng nhịn không được cười rộ lên.


Hứa Tiến còn nói : “Ta mới trước đây còn tên là Hứa Cẩu Tử, nói là tên ấy dễ nuôi, sau đi học mới sửa lại.”


Vô Dụng ôm đầu gối cười, không nói gì. Trữ Dũng Thần nghe không lọt tai, lại bắt đầu tranh cãi, đáng tiếc Trữ Dũng Thần ở binh pháp thì tài nghệ, lại còn nói Hứa Tiến chỉ ngụy biện, chỉ có ngửa mặt lên trời cầu cho quân lính gặp may, thì quân lính sẽ thắng trận sao.


Sau đó có lần, không nói đến cái gì Vô Dụng lại hỏi hắn ý nghĩa của sinh mệnh.
“Sinh mệnh chính là sinh mệnh, làm sao có ý nghĩa gì ?” Hứa Tiến hỏi lại.
Vô Dụng sửng sốt thật lâu, nó nghĩ, nghi hoặc nói : “Nếu vẫn không làm được chuyện muốn làm, thì còn có ý nghĩa gì ?”


“Chuyện muốn làm cũng sẽ không thể không thay đổi.” Hứa Tiến cười nói “Ta từng xông pha chiến trường, gặp vô số người tử trận. Chúng ta những người này, chưa bao giờ sẽ muốn vì cái gì mà sống, thầm nghĩ muốn sống tiếp mà thôi. Vô Dụng ngươi tuổi còn nhỏ mà người đã nghĩ ngợi thế, cũng không phải là buồn lo vô cớ sao ?”


Vô Dụng nghiêng đầu, bỗng nhiên cười lên.
“Nói đúng, ta quả thật là buồn lo vô cớ.”
Vô Dụng ngẩng đầu nhìn không trung.
Mấy ngày trước, mình không biết vì sao làm cho bao nhiêu người khổ sở. Mỗi ngày chỉ nghĩ đến nặng nề đi ngủ, ngay cả không trung trước kia rất thích ngắm cũng đã quên đi.


Trốn tránh hết thảy, cự tuyệt hết thảy, giờ ngẫm lại, thật sự là khó coi.
Còn có Y…


Thu từng nói qua Y rất lẻ loi, nàng có ý nghĩ của nàng, nói không chừng mình ở bên giấc mộng của nàng mà nói chính là một loại gánh nặng ? Hiện giờ ngẫm lại vẻ mặt Y trước khi ch.ết, mặc dù có chút đau thương, cũng đã mỉm cười hạnh phúc. Cho nên nó, cảm thấy được ch.ết cũng là một cách giải thoát.


Gió đêm từng chút từng chút thổi qua, Vô Dụng nheo lại ánh mắt, cười cười.
Hứa Tiến nói đúng, chuyện muốn làm không thể không thay đổi. Nếu cái này làm không được, thì đổi cái khác.


Xa xa truyền đến thanh âm của Trữ Dũng Thần, Vô Dụng nhảy dựng lên, hướng tới ánh lửa sáng bên kia chạy đến.






Truyện liên quan