Chương 33
Hứa Tiến vừa bước ra, đã bị thị vệ canh giữ ngoài cửa bắt lại.
Vô Dụng đi qua, nói : “Ta là Thất hoàng tử của Đế quốc, Hứa tướng quân do ta trông coi, các ngươi lo lắng cái gì ?”
Bọn thị vệ xem xét một lượt, thưa dạ rồi cho Hứa Tiến ra ngoài.
Vô Dụng đem Hứa Tiến qua chỗ sườn núi thường ngắm bầu trời, trải qua chiến tranh nơi đó đã thành một đống hỗn độn. Nhưng Hứa Tiến không để ý, Vô Dụng cũng không để ý.
“Ai,” Hứa Tiến thở dài, cười nói, “Ta sớm biết sẽ có ngày này.”
“Vì sao ?” Vô Dụng khó hiểu
“Ngươi nhất định là không quan tâm việc trong triều ? Vậy ngươi có biết Hứa quý phi trong cung là muội muội của ta ?”
Vô Dụng gật gật đàu nói “Có biết.”
“Muội muội này của ta….” Hứa Tiến lắc đầu “Chính là rất vô tâm. Từ nhỏ cứ như vậy, không nghe khuyên bảo. Người trong nhà còn cho nàng làm bừa, giờ thì tốt rồi, cư nhiên gây sức ép ra cái tội mưu phản.”
Vô Dụng không có trả lời. Nó đối với chuyện phi tử hậu cung không biết nhiều lắm, Hứa quý phi kia, chỉ là người không dễ chọc đến thôi.
“Phải làm sao bây giờ ?” Vô Dụng hỏi.
“Còn có thể làm gì ?” Hứa Tiến cười cười, “Chờ bị áp tải về chém đầu, hai mươi năm sau lại làm một hảo hán !”
Vô Dụng nhìn hắn một cái, mím mím môi nói : “Ngươi không phải nó các ngươi những người này thầm nghĩ thế nào để sống sót sao ? vì cái gì lại thay đổi nhanh như vậy.”
Hứa Tiến trầm mặc thật lâu.
“Không phải ta không muốn sống,” hắn nheo lại mắt, thở dài nói, “Ta cũng không muốn buông tay. Nếu phải chọn, ta tình nguyện ch.ết trên chiến trường. Nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, ta cũng không còn cách nào khác….Muội muội của ta…. còn có người nhà ở Đế đô… Chỉ sợ đã muốn trừng phat…. ai, cho giáo huấn cũng tốt, chỉ tiếc bài học này quá….” Hưa Tiến nói xong thanh âm dần thấp, dần dần lại mang chút nghẹn ngào”…. Lấy tính tình của ta muốn lên làm tướng quân, kỳ thật là rất khó… Nhưng ta muốn trên chiến trường giết địch, muội muội ta vì chuyện này cũng tổn hao không ít tâm sức…. dù thế nào, bọn ta cũng là người nhà….”
Vô Dụng ôm gối, cúi đầu nhìn vết máu loang lổ trên cỏ.
“Ngươi sẽ không ch.ết” Nó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Tiến. “Tin ta đi, ngươi sẽ không ch.ết.”
Hứa Tiến không nói chuyện, chỉ lộ ra nụ cười giễu cợt.
“Cho dù ch.ết, phải ch.ết trên chiến trường. Đây là ngươi trước kia từng nói với ta mà ?” Vô Dụng đứng lên, im lặng nhìn hắn. “Ngươi đã nói phải cho dân chúng Truy Dương một công đạo, ngươi ch.ết như thế này thì cho làm sao.”
“Tóm lại” Vô Dụng ngẩng đầu nhìn ánh trăng lẳng lặng giắt trên bầu trời, nói : “Ngươi sẽ không ch.ết.”
Vô Dụng quyết định lập tức quay về Đế đô.
Nó đem Thanh Nguyệt lưu lại bảo hộ cho Hứa Tiến, vốn cũng muốn để lại Trữ Dũng Thần, nhưng Trữ Dũng Thần cố ý đi theo.
“Ta phải xác định Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra mới có thể yên tâ,” Trữ Dũng Thần kiên định nói “Hơn nữa ta có thể cho cha ta hỗ trợ”
Vô Dụng chạy không ngừng nghỉ.
Nó không biết cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì, giống như có phẫn nộ, lại có chút thất vọng.
Phân tích của Trữ Dũng Thần nó một chút cũng không nghe. Có cái gì dễ nghe đâu ? Đơn giản vì lợi ích của mình mà làm nên sự tình thôi. Nó không tin Hứa quý phi kia thật sự dám mưu phản, chuyện trong hậu cung như vậy chưa đủ nhiều sao ? Trước kia Y cũng bởi vì chuyện đại loại thế này mới bị đưa vào lãnh cung. Sau lại đến Mai Phi đắc chí kia, còn không phải bị tước quyền đoạt mệnh ?
Nhưng bởi vì loại nguyên nhân này, làm cho tướng quân suy nghĩ việc nước việc nhà bị ch.ết oan, thật sự là quá đáng.
Vô luận là thế nào, phải thu hồi được mệnh lệnh đã ban ra !
Lúc Vô Dụng về tới đế đô trời vẫn còn sáng, Thu đang lâm triền.
Vô Dụng một đường chạy về hoàng cung, lao vào đại điện.
“Phụ hoàng,” Nó thở hồng hộc, nhìn thẳng người nọ trên cao kia, nói “Thỉnh người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, miễn ch.ết cho Hứa Tướng quân.”
Lúc Đế vương nhìn thấy Vô Dụng có chút kinh ngạc. Hắn biết Vô Dụng sau khi nghe tin, nhất định sẽ trở về, lại không nghĩ rằng cư nhiên lại nhanh như vật.
Người trong tâm niệm đứng ở trước mắt, Đế vương trong lòng rất cao hứng. Nhưng nhìn đến gương mặt xám tro của Vô Dụng, không biết vì cái gì lại có chút bất mãn.
Đế vương không nói gì, đại thần bên cạnh đã mở miệng, nói cái gì Hứa gia đại ngịch bất đạo, ý đồ mưu phản, Hứa Tiến một tay cầm binh quyền, thông đồng với địch.
Vô Dụng lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Những người các ngươi,” Vô Dụng hướng đại thần nọ rảo lên từng bước. “Lúc này còn nói đại cục linh tinh cái gì, kỳ thật bất quá cũng là muốn củng cố lợi ích của mình mà thôi.”
Các đại thần biến sắc, nói Vô Dụng khẩu xuất cuồng ngôn, vũ nhục mệnh quan triều đình.
Vô Dụng nở nụ cười trào phúng.
“Các ngươi hoặc vì tiền hoặc là vì quyền lực lục đục với nhau lúc đấu một sống một còn, Truy Dương dân chúng nguyên nhân chính là vì quân đồn trú của quốc gia mà qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng.”
Vô Dụng tiến lên từng bước.
“Các ngươi nói Hứa tướng quân tay cầm binh quyền, một mình thông đồng với didhcj ? Nhưng vị tướng quân thông đồng với ddihcj này quỳ trước mặt dân chúng Truy Dương, dập đầu ba cái. Loại chuyện này, các ngươi có thể làm sao ?”
“Lúc quân Ngột Kim đột kích, Hứa tướng quân biết rõ binh lực của mình không đủ, vẫn thề sống ch.ết bảo vệ Truy Dương, ba ngày ba đêm chưa từng yên giác, người như vật, ngươi nói hắn thông đồng với địch à ?” Vô Dụng hừ một tiếng. “Vậy ngươi nói xem, hắn làm sao có thời gian đi thông đồng với địch ?”
“Trước khi nói phải sờ tới lương tâm. Phải biết rằng, người đang làm, trời đang nhìn.”
Vô Dụng xoay người, nhìn vào Đế vương nói, “Thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã bao ra, miễn tội ch.ết cho Hứa tướng quân.”
Quần thần bên dưới nghị luận, đối với việc Vô Dụng vừa nói phi thường bất mãn.
Đế vương hơi có chút bất mãn thở dài. Hắn hương Vô Dụng vẫy tay, cười nói “Tiểu thất vừa trở về nhất định mệt mỏi ? Đi nghỉ ngơi trước đ”
Vô Dụng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn.
Đế vương nhẹ nhàng nở nụ cười một chút “Tiểu Thất yên tâm đi.”
Tiểu Đức Tử ý bảo Vô Dụng đi cùng hắn, Vô Dụng do dự trong chooscl át, cuối cùng vẫn theo Tiểu Đức Tử bỏ đi.
Vô Dụng đến nhà tắm, nó nhìn thấy mình đầy bùn đất, nhịn không được cười cười.
Tiểu Đức Tử tìm quần áo sạch sẽ, Vô Dụng cởi bỏ dây buộc tóc, ngả mình vào trong nước.
Không biết vì sao, Thu nói “yên tâm đi”, bản thân liền thật sự yên lòng.
Giống như bất tri bất giác, đã muốn bắt đầu hoàn toàn tin tưởng hắn.
Vô Dụng vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng nóng bừng, đem cả người chìm vào trong nước.
Sau khi tắm rửa qua thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Vô Dụng vẫy vẫy tóc, đi ra phòng tắm.
Thu tựa hồ vừa mới trở về, nhìn tháy Vô Dụng tóc ướt đẫm Thu cười cười, sau đó lấy khăn mặt giúp nó lau khô.
Vô Dụng giấu mặt vào trong mái tóc đen rối bù, nhìn không ra biểu tình.
“Ta lại mang đến phiền toái cho ngươi à ?” Vô Dụng nhỏ giọng hỏi.
Thu sửng sốt một chút, sau đó cười nói : “Không có.”
“Ta….” Vô Dụng dừng một chút, nói “Ta biết mình xúc động, loại chuyện này không nên giáp mặt nói ra, mà phải âm thầm giải quyết…. nhưng….” Vô Dụng nhếch miệng. “Nhưng là thực tức giận. Hứa tướng quân là người tốt, ngươi không biết lúc xe chờ từ đưa Hứa Tướng quân lên, dân chúng Truy Dương đều khóc….”
Thu từng chút từng chút lau tóc cho nó, không trả lời.
Vô Dụng trầm mặc trong chốc lát, có chút chán nản nói “Thu ngươi trước kia nói ta cuối cùng lớn không ra lớn, cái loại thế này, có phải thực đáng ghét hay không ?”
Thu buông khăn mặt trong tay, đem Vô Dụng ôm vào lòng ngực.
“Sẽ không,” Thu cười nói, “Tiểu thất thế này là tốt lắm rồi, lớn không ra lớn cũng không sao.”
“Thật vậy sao ?” Thanh âm của Vô Dụng theo lòng ngực của Thu chui ra, rầu rĩ “Như vậy Hứa tướng quân thì sao ? Thu sẽ không giết hắn chứ ?”
Thu thở dài nói. “Vốn không định giết, giờ lại cảm thấy giết đi thì hơn.”
“Vì cái gì ?” Vô Dụng lập tức ngẩng đầu, lại nhìn đến nụ cười trêu tức trên khuôn mặt Thu.
“Vì Tiểu Thất nói trở về sẽ cho ta đáp án, nhưng lúc trở về vẫn cứ Hứa tướng quân Hứa tướng quân nói không thôi. Thật sự làm cho người ta không vui nổi.”