Chương 11
*Tiếng còi xe cứu thương chói tai, trước mắt chớp lên mấy thân ảnh xa lạ mặc áo khoác dài trắng, đội mũ trắng. Cảnh tượng trước mặt một lần nữa trở nên mông lung mơ hồ, mù mịt tựa như có một tầng sa mỏng màu trắng che ở trước mắt.*
*Tôi còn sống ư……..?*
*“Tôn Nhạc. Cậu có thể nghe thấy lời tôi nói không? Tôn Nhạc?” Một vị bác sĩ cúi sát người xuống nói với tôi.*
*Ai? Tôn Nhạc? Không…… tôi không phải Tôn Nhạc………. tôi là Tiêu Vũ………..*
*“Tôn Nhạc, cậu có thể nhìn thấy tôi không? Nếu có thể, thử chớp mắt đi.”*
*Tôi không phải Tôn Nhạc!*
*Tôi rất muốn lớn tiếng hô lên: Tôi không phải Tôn Nhạc! Tôi là Tiêu Vũ bị Tôn Nhạc đẩy xuống lầu!*
*Đúng vậy, tôi từ lầu bảy rớt xuống, cảm giác không trọng lượng làm tôi mất đi tri giác. May mắn tôi ngất đi, không phải tận mắt thấy chính mình đập xuống nền đất cứng lạnh.*
*Sau đó thì sao? Tôi được cứu ư?*
*“Ý thức người bị thương lâm vào trạng thái hôn mê, chuẩn bị huyết áp!”*
*Tôi ở nơi nào? Không gian màu trắng không quá rộng lớn, trước mắt chớp lên những dụng cụ mà tôi không biết công dụng, là đang ở trong xe cứu thương sao? Nhưng ý thức của tôi vẫn rất rõ ràng a, hay là……. Linh hồn và thân thể đã tách rời?*
*“Thanh niên bây giờ thật là nghĩ quẩn, dễ dàng nhảy từ lầu bảy xuống như vậy, làm sao xứng với kỳ vọng của người nhà?” Không…….. tôi là bị đẩy xuống…… tôi không phải tự sát…….. không phải…….*
*“Mạch đập giảm xuống! Chuẩn bị kích điện!”*
*“Đứa trẻ này hình như là cô nhi, vừa rồi lúc bảo nhà trường thông báo cho người nhà của cậu ta, như có đề cập đến chuyện cậu ấy không có thân nhân, cho nên hết thảy viện phí đều do bên trường phụ trách.”*
*Dường như có hai không gian đối thoại liên tục không ngừng xuất hiện đồng thời bên cạnh tôi, một bên là bác sĩ không ngừng nhắc tới “Huyết áp”, “Mạch đập”, “Nhịp tim”, khẩn trương như đánh trận. Bên kia không biết là ai đang nói chuyện phiếm, nội dung tôi nghe không hiểu lắm, nhưng đối tượng nhắc đến hình như lại là tôi.*
*Nhưng mà tôi không phải là cô nhi a…….. cha mẹ tôi mặc dù đang ở nước ngoài, nhưng sao lại nói tôi không có thân nhân được? Tôi định phản bác, muốn lên tiếng, lại giống như bị định trụ, không thể nhúc nhích, càng không thể mở miệng nói chuyện.*
*“Hô hấp đình chỉ! Kích điện!”*
*Phanh! Phanh! Phanh!*
*Cơ thể của tôi theo kích điện mà kịch liệt giật lên, nhưng tôi lại không có chút cảm giác nào, không bị tê dại khi có dòng điện đi qua, cũng không có cảm giác trái tim nảy lên.*
*Này thật là cơ thể của tôi sao? Hay là……. Tôi đã ch.ết rồi. Linh hồn đang lặng lẽ nhìn người khác cứu lại sinh mệnh đã mất đi của mình?*
*“Tôn Nhạc! Cậu còn trẻ! Còn một con đường rất dài phải đi! Đừng buông xuôi!”*
*Phanh! Phanh! Phanh!*
*Tôi không phải Tôn Nhạc!*
*“Tim đập rồi!”*
*“Huyết áp tăng lên!”*
*“Ngừng kích điện!”*
*“Mạng đứa nhỏ này cũng đủ lớn, từ lầu bảy nhảy xuống mà không tử vong tại chỗ.”*
*“Cố gắng chữa trị có thể cứu sống.”*
*Có thể cứu sống sao…….. tôi…….. sẽ không ch.ết……..?*
*Tri giác vẫn luôn tê liệt bỗng lập tức hoàn toàn hồi phục, toàn thân đau nhức rã rời! Tôi đã có thể cảm giác được tay của bác sĩ đang ở trên người tôi đâm gì, xoa gì, ấn gì. Tôi thở hổn hển từng hơi từng hơi, gắng sức hít từng ngụm không khí vào miệng.*
*Tôi muốn tiếp tục sống! Tôi không muốn ch.ết, tôi muốn tiếp tục sống!*
*“Mạch đập khôi phục!”*
*“Tôn Nhạc! Nhất định phải kiên trì! Cậu sẽ sống sót!”*
*Đúng vậy, tôi muốn sống tiếp! Tôi không muốn ch.ết, không muốn!*
*Trong phút chốc, tôi phân không rõ bản thân rốt cuộc là ai, là Tôn Nhạc? Là Tiêu Vũ? Phần tâm tình muốn dốc sức tiếp tục sống sót này là của ai? Là Tiêu Vũ? Hay là Tôn Nhạc?*
*Xe cứu thương dừng lại, bác sĩ hộ sĩ nhanh chóng đẩy tôi vào phòng giải phẫu. Tôi có thể cảm giác được sinh cơ đang chậm rãi tăng cao, tôi có thể cảm nhận được cơ hội sống sót càng lúc càng lớn, tôi biết tôi sẽ sống tiếp, tôi sẽ không ch.ết!*
*Tôi kích động muốn khóc òa. Thần linh ơi, cảm ơn người, cảm ơn người cho con thêm một cơ hội nữa, con sẽ hảo hảo mà sống, không bao giờ…….. giẫm đạp lên sinh mệnh của mình như vậy nữa!*
*Là ai đang sám hối? Là ai đang cầu nguyện? Là Tiêu Vũ? Hay là Tôn Nhạc?*
*Phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang bắt đầu bận rộn, từng cái từng cái khăn thấm đầy máu đỏ bị quăng đi, tôi lắng nghe tiếng động có quy tắt của máy đo nhịp tim, ngay cả tim cũng nở nụ cười.*
*“Ba! Tiểu Xán không thể đợi thêm nữa! Phải lập tức phẫu thuật!”*
*Là ai đang nói chuyện?*
*“Cậu sinh viên mới được đưa vào không phải cô nhi sao? Sẽ không ai phát hiện ra đâu! Nhảy từ lầu bảy xuống thì cơ hội sống sót vốn vô cùng thấp, sẽ không có bất cứ ai hoài nghi!”*
*Ông ta đang nói cái gì?*
*“Ba! Tiểu Xán cần một quả thận, nó không thể đợi được nữa! Nhóm máu của cậu sinh viên kia hoàn toàn thích hợp với Tiểu Xán! Cực kỳ thích hợp! Không có người nào biết, không có ai phát hiện, sau này bệnh viện chúng ta sẽ chủ động đảm đương chi phí hỏa táng cho người ch.ết, phía bên nhà trường nhất định sẽ rất hài lòng khi có người giúp bọn họ chi tiền, như vậy là có thể thần không biết quỷ không hay! Không nên do dự nữa!”*
*Chờ một chút……. Người đang nói……… là ai?*
*Nơi này là phòng giải phẫu, chỉ có tiếng chỉ thị trầm thấp của bác sĩ cùng tiếng vang của dụng cụ. Tiếng nói chuyện kích động kia là của ai? Là từ nơi nào truyền đến? Hoặc giả, là ai đã đem những lời này truyền vào tai tôi?*
*Bỗng nhiên cửa phòng giải phẫu bị mở ra, một người đàn ông mặc y phục vô khuẩn bước vào. Ông ta thì thầm với bác sĩ mổ chính, bác sĩ có chút chần chờ, ông ta lại nói thêm gì đó, lúc này bác sĩ mới gật gật đầu. Sau đó người đàn ông kia rời khỏi.*
*Tôi bản năng cảm giác được một tia bất an, tôi sợ hãi, loại dự cảm không lành này là gì?*
*Cảnh tượng trước mắt đột ngột xoay chuyển, lúc sáng lúc tối, mí mắt dần dần trĩu xuống, nặng như chì không tài nào mở ra được……..*
*Không được ngủ! Tôi biết một khi nhắm mắt lại tôi sẽ không mở ra được nữa! Nhưng mà….. rốt cục sao lại thế này? Vì sao bỗng nhiên biến thành như vậy?*
*Tôi gắng sức mở to mắt, tê rát ép chảy cả nước mắt, nhưng lại là sắc đỏ như máu. Trước mắt tôi như bị một mảnh màu đỏ bao trùm, rất đỏ rất đỏ, giống như toàn bộ máu huyết sinh mệnh của một người đã chảy ra hết……*
*Sau đó, mí mắt tôi không còn nặng trĩu nữa, tôi cuối cùng cũng ý thức được, dụng cụ kiểm tr.a sinh mạng tôi kia, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã không còn vang lên nữa……..*
*Một người lại một người rời khỏi, bác sĩ rời khỏi, hộ sĩ rời khỏi…….. Tôi đây thì sao? Chờ đợi các người cứu lại sinh mệnh của tôi?*
*Có mấy người khác đi vào, bọn họ ăn mặc giống như những bác sĩ lúc nãy, nhưng tâm tình tôi không còn nhảy nhót như trước nữa, ngược lại như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo.*
*“Cháu trai của viện trưởng cần một quả thận, động tác nhanh lên, bên kia hình như đã không thể đợi thêm được nữa.”*
*Tôi nhìn bọn họ cầm dao giải phẫu sáng loáng vói vào trong cơ thể tôi, tôi tuyệt vọng muốn thét lớn, nhưng dù thế nào cũng không thể kêu thành tiếng được.*
*******
*“Thi thể phải xử lý như thế nào?”*
*“Nhanh chóng hỏa táng đi.”*
*“Từ từ. Mấy ngày hôm trước một người bạn học của tôi ngỏ ý muốn thu mua giá cao một giác mạc, dù sao người cũng đã ch.ết rồi, đừng lãng phí.”*
*“Ngươi người này cũng thật ác độc.”*
*“Ha ha ha, ác sao bằng một nửa ngươi chứ!”*
*Bọn người đang nói đùa lỗ mãng kia, là ai? Đối tượng đang bị bọn họ phân ra hai nửa cân đong là ai?*
*Là tôi…….?*
*Nhưng mà………… tôi là người a, một con người sờ sờ trước mắt, bọn họ làm sao dám chứ? Bọn họ sao có thể làm như vậy chứ? Sẽ không đâu……… tôi nhất định hiểu lầm………*
*“Tính xem, toàn bộ xem như phế vật lợi dụng. Thừa dịp thời gian tử vong chưa tới nửa giờ, mau khai thác tối đa những phần có thể dùng được.”*
*“Cái này có thể tiết kiệm không ít khoản chi cho bệnh viện, đến lúc đó tìm viện trưởng chia hoa hồng.”*
*“Kêu thêm vài người đến đi, ta sợ chúng ta động tác chậm, lãng phí.”*
*“Được.”*
*Đừng…… tôi muốn sống……… cứu mạng…….. ai tới cứu tôi khỏi tay của đám người điên này đi……..*
*“Ơ, ngươi xem!”*
*Bọn họ bỗng nhiên chỉ vào người tôi, quái lạ kêu lên một tiếng.*
*“Nó sao lại chảy nước mắt? Không phải đã ch.ết rồi sao?”*
*“Đừng tự mình dọa mình nữa, làm bác sĩ còn sợ quỷ sao? Động tác nhanh lên chút đi! Ta còn hẹn bạn gái đi ăn đó!”*
*Nước mắt mãn hàm oán hận cùng không cam lòng theo khóe mắt tôi từng giọt từng giọt rơi xuống. Ông trời từng cho tôi một cơ hội sinh tồn, lại bị đám người này tàn nhẫn cướp đi. Bọn họ chưa từng hỏi qua ý kiến tôi, không có trưng cầu sự đồng ý của tôi, cứ như vậy mà khinh thường, hờ hững như bóp ch.ết một con kiến.*
*Tôi cứ thế mà biến mất dễ dàng. Không có bất luận ai phát hiện ra điều khác thường, không ai hay biết tôi bị mưu sát, thần không biết quỷ không hay. Thi thể bị xem như súc vật đặt trên bàn giết mổ, bị bọn đao phủ vừa nói nói cười cười vừa cắt ra, chia thành từng phần một, đổi lấy tiền tài thấm đẫm máu tanh.*
*Vì cái gì? Chỉ bởi vì một quyết định nông nổi của tôi. Cho nên tôi không xứng đáng được tiếp tục sống sót sao? Không xứng làm một người được tôn trọng đến cuối cùng sao? Chỉ bởi vì tôi là một cô nhi không gia thế, cho nên không có quyền được lựa chọn sao? Vận mệnh của tôi tùy theo quyết định của đám người xa lạ này sao?*
*Không cam lòng! Đó là của tôi! Đó là từng bộ phận cơ thể của tôi! Không được cho người khác! Không được!*
*Trả lại cho tôi! Trả lại toàn bộ cho tôi! Đem tất cả những gì của tôi trả lại cho tôi!*
*“Trả tôi!”*
*Kêu gào xé tim rốt cục phá thông cổ họng, tôi rốt cục cũng la to thành tiếng! Tôi liều mạng la hét, một tiếng lại một tiếng gào lên “Trả lại cho tôi”!*
*“Tiêu Vũ! Tiêu Vũ!”*
*Tiếng gọi của Viên Phi truyền vào trong tai, nhưng tôi vẫn không khắc chế được bản thân kêu gào!*
*Khoảnh khắc dao giải phẫu tiến vào trong cơ thể tôi, dục vọng muốn la hét vẫn luôn bị cưỡng áp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọ họ chia cắt cơ thể mình! Hoảng sợ trong mỗi một dao, phẫn nộ trong mỗi một dao, oán hận trong mỗi một dao đều tích đọng lại trong ngực tôi, chất chồng đến mức không thể nào chịu đựng nổi, cũng không thể gáng vác nỗi, gắng gượng đè nén!*
*Cuối cùng của cuối cùng, tôi có thể đem hết thảy bi phẫn oán hận hô to lên! Oán hận sâu không thấy đáy như cơn sóng dữ đánh úp vào cả thể xác lẫn tinh thần tôi, tất cả những phẫn hận bất cam toàn bộ hóa thành chấp niệm cuối cùng: Tôi muốn đoạt lại! Đoạt lại toàn bộ!*
*“Tiêu Vũ!”*
*Tiếng thét chói tai gần như dốc hết máu huyết của tôi bỗng nhiên bị chặn lại nơi miệng, hương vị thuộc về Viên Phi gắt gao bao quanh tôi. Tôi kêu khóc. Ôm chặt lấy hắn.*
*Cánh tay bỗng nhiên bị người đè lại, một trận đau đớn. Một bác sĩ đem thuốc an thần tiêm vào trong cơ thể tôi, nhưng khi tôi nhìn thấy một thân áo khoác trắng rợn mắt này thì lại một lần nữa thất thanh hét ầm lên.*
*Chính là bọn người ăn mặc như thế này đã cướp đi sinh mệnh tôi! Chính là bọn họ!*
*“Cút ngay! Cút ngay! Không được đụng vào tôi!”*
*“Tiêu Vũ! Đừng sợ! Tôi ở chỗ này!”*
*Liều mạng giãy dụa hồi lâu, cho đến khi cổ họng khan tiếng, cho đến khi không còn sức lực vùng vẫy nữa, tôi mới thả lỏng xuống, hư thoát đến mức cả người đờ đẫn. Lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, những người trong phòng đều đã lui ra ngoài, chỉ còn lại có tôi cùng Viên Phi.*
*“Tiêu Vũ, cậu nhìn tôi, cậu còn nhận ra tôi không…….”*
*Giọng nói Viên Phi nghẹn ngào, tôi mệt mỏi nhìn về phía hắn, phát hiện hai mắt hắn đỏ bừng, hình như đã khóc rất lâu.*
*“Viên Phi……….” Tôi khàn giọng hỏi.*
*“Đúng! Là tôi! Tôi tưởng rằng cậu không bao giờ…….. tỉnh lại nữa!”*
*Viên Phi nói không rõ là muốn khóc hay muốn cười, khóc cười vuốt ve mặt tôi, đầu ngón tay khẽ run rẩy, tựa như không xác định bản thân có thật sự chạm đến tôi không.*
*******
*Sau khi đem toàn bộ bi phẫn trong lồng ngực phát tiết, ý thức của tôi mới dần dần thanh tỉnh lại: Tôi còn sống, tôi không có bị người khác mổ xẻ, tôi là Tiêu Vũ, không phải Tôn Nhạc……*
*“Tôi muốn hỏi cậu rốt cục sao lại thế này!”*
*Viên Phi gắt gao nắm lấy tay tôi: “Cậu bỗng nhiên biến mất khỏi khu giáo vụ, không ai nhìn thấy cậu rời đi, cậu cứ như tan biến vào không khí. Sau đó tôi liền nghe nói cậu từ sân thượng dãy lầu thí nghiệm nhảy xuống, lúc ấy cả người tôi như sụp đổ! May mắn….. may mắn dưới lầu có đống cát dùng trong thi công, trên đường cậu ngã xuống bị nhánh cây cản lại một chút, sau đó lại rơi xuống đống cát, lúc này mới hữu kinh vô hiểm. Thế nhưng sau khi đưa cậu đến bệnh viện, cậu vẫn không tỉnh lại, bác sĩ nói nhịp tim của cậu rất hỗn loạn. Cậu có biết không? Tim cậu từng một lần ngừng đập, nhưng mà không đợi bác sĩ chuẩn bị kích điện, thân mình của cậu lại giống như bị kích điện vô hình mà giật lên vài cái, tất cả mọi người nhìn đến choáng váng, không lâu sau tim của cậu liền phục hồi nhịp đập.”*
*Nguyên lai……… hết thảy đó không phải là mộng……. tôi xác thực từng trải qua một giai đoạn như vậy……. ít nhất là tinh thần đã trải qua một giai đoạn như Tôn Nhạc………*
*“Ha hả…….. nhóm cảnh sát đều sợ hãi……… tôi nghĩ bọn họ đã ngầm thừa nhận chúng ta bị thứ gì đó không sạch sẽ ám lấy, tôi cũng không phải bị điều tr.a nữa, ngược lại được bảo vệ nghiêm mật……… Cậu biết không? Cậu hôn mê ba ngày, lòng tôi cũng ch.ết lặng ba ngày……..”*
*“Viên Phi……..”*
*Tôi lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn, Viên Phi si ngốc nhìn tôi, chậm rãi cúi người xuống: “Nếu cậu không tỉnh lại nữa…….. tôi thật sự không biết nên làm gì cho tốt bây giờ……..”*
*Nụ hôn ôn nhu, ɭϊếʍƈ phớt qua môi tôi. Tôi hơi hé miệng mời gọi hắn, Viên Phi cẩn thận đem lưỡi tham nhập vào trong miệng tôi, tim đập rộn không theo quy tắc, theo lưỡi cùng lưỡi thắm thiết đan vào nhau mà càng thêm dồn dập.*
*Không phải là lần đầu tiên cùng người hôn môi, nhưng loại cảm giác hít thở không thông này lại là lần đầu có. Không phải lần đầu tiên cùng hắn hôn môi, nhưng lại là lần đầu tiên từ trong nụ hôn cảm giác được ràng buộc sâu sắc. Nguyên lai, hôn quả thật là một chuyện phi thường tuyệt vời, dường như vạn vật thế gian không còn trọng yếu nữa, chỉ có nụ hôn một đời một thế này.*
*Không biết qua bao lâu, hai cánh môi tiếp xúc thân mật mới lưu luyến tách ra, mặt Viên Phi hơi phiếm hồng, tôi nghĩ tình huống của tôi cũng không kém gì hơn. Im lặng nhìn chăm chú vào mắt đối phương, sau đó đồng thời ngượng ngùng nở nụ cười. Viên Phi cười nắm lấy tay tôi, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn xuống.*
*“Đừng xa nhau nữa được không?” Viên Phi nghiêm túc hỏi.*
*Tôi cười khẽ, nhưng cũng không trả lời vấn đề này.*
*“Là anh ta đẩy cậu xuống đúng không?” Viên Phi đột nhiên hỏi.*
*Tôi ngẩn ra, Viên Phi vừa rồi vẫn còn tình ý triền miên dường như bất thình lình thay đổi, trong ánh mắt hắn lóe ra hàn quang khiến cho người ta khiếp sợ, tay tôi bị hắn siết chặt có chút phát đau.*
*“Viên Phi…….” Tôi nhỏ giọng gọi một tiếng.*
*Viên Phi lúc này mới phục hồi tinh thần, cuống quít thả tay tôi ra, thần tình tràn đầy áy náy cùng day dứt.*
*Tôi thản nhiên cười cười: “Tôi vẫn còn sống, không phải sao? Nếu anh ấy muốn giết tôi, tôi sẽ không tỉnh lại, cậu cũng biết điểm này.”*
*Đáy mắt Viên Phi hiện lên chút hoang mang, hắn căng thẳng và sợ hãi vì hắn đã tưởng là tôi nhất định sẽ ch.ết, hắn vui mừng khôn xiết và trấn an vì tôi từ trong tuyệt vọng đã vô cùng kỳ tích tỉnh lại. Tương ứng, hắn cũng không rõ, không rõ vì sao tai ương không ai có thể tránh được lại xuất hiện kỳ tích trên người tôi, ngay cả tôi cũng không hiểu được.*
*Có lẽ…… Tôn Nhạc cố ý? Anh ta muốn cho tôi thể nghiệm được bất cam cùng phẫn hận khi anh ta ch.ết cho nên mới đẩy tôi xuống? Sau đó lại làm cho tôi quét qua nhánh cây, không chút sai lệch vừa vặn rợi xuống đống cát, bởi vì anh ta không muốn tôi ch.ết………*
*Nhưng mà, tôi một chút cũng không hiểu được…….. vì sao muốn tôi tái hiện lại những việc anh ta từng trải qua? Vì sao không giết ch.ết tôi?*
*Anh ta không có lý do gì lại đối với tôi khoan dung độ lượng như thế, dù sao từng có một lần anh ta thật sự muốn giết tôi, là điều gì đã làm anh ta thay đổi chủ ý?*
*Tôi cùng Viên Phi trò chuyện vài câu liền có chút mệt mỏi, Viên Phi giúp tôi đắp chăn xong sau đó mới rời đi. Trong mơ hồ không biết mình đã ngủ bao lâu, từng bị đánh thức một lần, là hộ sĩ đến lấy mẫu máu, đo huyết áp, tôi mơ mơ màng màng chớp mắt vài cái, yếu ớt nhìn lướt qua, trong phòng đã là một mảnh tối đen, hẳn là đã hơn nửa đêm, sau đó lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.*
*Lại không biết qua bao lâu, một thanh hưởng trong veo vang vọng xa xôi trong đầu: “Tí tách”*
*Tôi không hề phòng bị, bị một tiếng vang này thâm nhập vào trong óc làm bừng tỉnh, con người khi đang trong giấc mơ thì càng yếu đuối, lần kinh sợ này cơ hồ làm tôi cứng đơ cả người, toàn thân phát lạnh.*
*Tôi ôm ngực, hơi thở mong manh, cười khổ nói: “Nếu anh không muốn đẩy tôi ch.ết…….. cần gì phải hù tôi ch.ết……”*
*Có lẽ, nguyên nhân anh ta liên tiếp tha ch.ết cho tôi là vì muốn khiến tôi phát điên? Chứ không phải để tôi ch.ết một cách vô cùng đơn giản cho xong việc?*
*“Có thù hận lớn như vậy sao……….” tôi tự giễu lẩm bẩm nói, nhưng tôi biết anh ta sẽ không trả lời.*
*Thế nhưng, tôi cũng không có nghe được tiếng vang của giọt nước thứ hai rơi xuống. Tôi hồ nghi nhìn xung quanh. Phòng bệnh tối đen, không có một bóng người, trong bóng tối cũng không có sự tồn tại khác thường nào.*
*Chẳng lẽ là tôi nghe lầm? Nhưng mà loại tiếng nước trực tiếp vang vọng trong đầu này thì làm sao có thể nghe lầm được chứ? Hay là, tôi đối với thanh âm này quá mức sợ hãi, cho nên mới ngày nghĩ đêm mộng?*
*Sợ hãi còn sót lại sau khi kinh hách qua đi khiến tôi thở ra một hơi dài, cổ họng khô khốc. Tôi khó khăn bò dậy, lần kiếm ấm nước ở tủ đầu giường, lại chạm đến một xấp gì đó khá dày. Tôi hoang mang bật đèn đầu giường, cả kinh đến mức trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy rõ đó là thứ gì.*
*Bảy tập hồ sơ, xếp thành một chồng, đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường. Mà tôi xác định, lúc ban ngày Viên Phi còn ở đây, nơi này không có chồng hồ sơ này!*
*Tôi chua sót cười cười, xem ra……. Không phải là tôi nghe lầm………….*
*Tôi nhận mệnh cầm lấy xấp hồ sơ, tháo ra dây buộc, giống như thầm nói với anh ta đang không biết đang ở phương nào: “Anh đã nhất quyết muốn tôi xem, tôi xem là được…..”*
*Tôi nguyên bản vô cùng khao khát được biết rõ đáp án, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào lại không dám tìm kiếm đáp án này nữa. Khi lần đầu tiên anh ta giúp tôi lấy mấy tập hồ sơ này, chúng nó ở trong mắt tôi đã biến thành giải đáp đáng sợ, đáp án sẽ làm tôi vô cùng sợ hãi……..*
*Cho nên mỗi một lần tôi muốn bỏ qua không chú ý đến chúng, lại là là một lần bị anh ta cưỡng chế đặt trước mắt mình.*
*Vì cái gì đáp án này nhất định phải để tôi giải đáp chứ?*
*Nếu giống như suy nghĩ trước đây của tôi, Tôn Nhạc là vì bị Viên Phi vứt bỏ mà sinh ra oán hận, vậy thì tại sao không lập tức giết ch.ết Viên Phi, mà lại xuống tay với những người không liên quan khác? Nếu là muốn giữ Viên Phi lại đến cuối cùng, vậy vì sao thời điểm đang ra tay giết tôi lại thủ hạ lưu tình? Lưu lại mạng của tôi?*
*Và trọng yếu hơn…. Nếu những việc tôi trải qua lúc hôn mê sau khi rơi xuống lầu chính là do Tôn Nhạc muốn nói cho tôi biết, vậy nguyên nhân đó là gì? Anh ta có oan khuất? Vậy thì tại sao phải giết chúng tôi? Tôi mở ra tập hồ sơ thứ nhất, là hồ sơ của Tiểu Xán. Có lẽ bởi vì ở trong mơ đã từng nghe có người nhắc đến cái tên “Tiểu Xán” này, cho nên tôi theo bản năng xem xét ở phần ghi chú nghỉ phép của hắn một chút. Nghỉ hè năm ngoái hắn từng làm một cuộc phẫu thuật, bởi vì phải từ từ hồi phục cho nên xin nghỉ bệnh một tháng sau khi khai giảng.*
*Chầm chậm hồi tưởng, trước kia khi đi tắm cùng Tiểu Xán, phát hiện phía dưới sườn của hắn có một vết mũi khâu, hắn nói, đó là trước kia làm phẫu thuật lưu lại….*
*“Tí tách”*
*Sau khi tiếng nước nhẹ nhàng vang lên, trước mắt tôi chớp lên một màn ảo giác như có như không:*
*Tiểu Xán tiều tụy nằm ở trong phòng điều trị, toàn thân cắm đầy các dụng cụ y tế. Mẹ hắn ở bên cạnh khóc đến ruột gan đứt đoạn. Ba của Tiểu Xán khoác blouse trắng, đứng bên cạnh âm thầm gạt lệ. Lúc này hộ sĩ chạy vào, nói với ông có một người bị thương cần điều trị gấp, vì thế Kim bá phụ xoay người đi ra ngoài. Trước mặt lại nhoáng lên một cái, đó là Tôn Nhạc bị một đám người đẩy vào phòng phẫu thuật. Sau đó, tôi thấy Kim bá phụ cầm báo cáo bệnh án của Tôn Nhạc xem xét kỹ lưỡng, sắc mặt dần có biến hóa……..*
*******
*“Thận của Tiểu Xán…..”*
*Tôi không tự chủ được mà thì thào thành tiếng…. nguyên lai…… căn nguyên của hết thảy hết thảy…….. ở trong này……*
*Tôi buông hồ sơ trong tay. Lại cầm lấy hồ sơ của Khổng Lệnh Tâm.*
*Tôi nhớ tới trong một lần chuyện phiếm, Khổng Lệnh Tâm từng mặt mày hớn hở kể rằng, kỳ nghỉ hè năm trước hắn bị tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, cửu tử nhất sinh, lúc ấy phải truyền hết hai túi máu. Tuy rằng không loại bỏ hắn có khoác lác vài phần, nhưng mà hắn từng tiếp một lượng máu lớn quả là sự thật chân chân thiết thiết.*
*“Máu của Khổng Lệnh Tâm…….”*
*Tôi buông hồ sơ trong tay, lại cầm lấy hồ sơ của Mục Mộc.*
*Nghỉ hè năm ngoái, hắn cũng từng phẫu thuật, sau khai giảng vẫn còn lưu lại bệnh viện quan sát, cho nên xin nghỉ bệnh nửa tháng.*
*Vẫn là lần nói chuyện phiếm đó, sau khi Khổng Lệnh Tâm khoác lác một hồi, đến Mục Mộc nói sơ qua hắn từng phẫu thuật, chức năng tạo máu không tốt, từng phải cấy ghép tủy, còn nói lúc đó vì để tìm được tủy thích hợp mà tiêu phí khá nhiều công sức.*
*“Tủy của Mục Mộc……….”*
*Sau đó là hồ sơ của Từ Bình.*
*Tôi không cần xem phần hồ sơ này cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra. Nhà Từ Bình từng xảy ra hỏa hoạn, vết bỏng lan rộng toàn thân Từ Bình, cho nên phải là phẫu thuật cấy da.*
*“Da của Từ Bình……”*
*Tôi cầm lấy hồ sơ của Ngô Phàm, sau khi mở ra thì phát hiện một điểm giống nhau, cũng là điều thiết yếu, nhóm máu của tất cả bọn họ đều là nhóm A………*
*Tương ứng, tôi lại hoang mang. Bởi vì nhóm máu của tôi là nhóm B, mà nhóm máu của Viên Phi là nhóm O, hơn nữa tôi cùng Viên Phi đều không có tiền sử nằm viện. Nói cách khác, tôi cùng Viên Phi đều chưa từng động qua phẫu thuật, đây là nguyên nhân hai chúng tôi liên tiếp tránh thoát tử vong mà Tôn Nhạc mang đến sao?*
*Tôi nhìn chằm chằm hồ sơ trên tay, Ngô Phàm cận thị rất nặng, hắn có nói qua, thời điểm nghiêm trọng nhất từng có nguy cơ bị mù, cho nên hắn phải giải phẫu mắt.*
*“Tí tách”*
*Theo tiếng bọt nước vang lên, trước mặt tôi lại một lần nữa thoáng hiện ảo giác:*
*Một người phụ nữ khóc đến cơ hồ quỳ rạp xuống đất, bà bi thương gào khóc: “Bác sĩ! Con tôi không thể mù a! Nó sắp tốt nghiệp rồi! Van cầu ngài cứu lấy nó! Cứu cứu nó!”*
*Bác sĩ khó xử nói: “Nhưng mà người quyên tặng giác mạc dù sao cũng khá ít, rất nhiều người đều đang đợi…….”*
*Người đàn ông nãy giờ vẫn ôm lấy người phụ nữ im lặng đi lên trước, lén nhét vào trong tay bác sĩ một gói giấy, rất dày, nặng trịch……*
*“Làm ơn! Tất cả tương lai đứa nhỏ này đều trong tayngài!”*
*Bác sĩ lộ ra một tia mỉm cười, đợi sau khi xung quanh vắng người mới thần bí hề hề nói: “Biện pháp duy nhất bây giờ là tìm mua ở chợ đen, tôi biết hiện tại vừa lúc có giác mạc thích hợp thuộc nhóm máu tương ứng, bất quá người yêu cầu rất nhiều a…….”*
*Người đàn ông lập tức lộ ra vẻ mặt thấu hiểu: “Tiền không là vấn đề! Phiền toái ngài! Cần bao nhiêu cứ việc nói ra!”*
*Bác sĩ mỉm cười vỗ vỗ vai người đàn ông.*
*Tựa như có một gợn gió nhẹ xuy động, gợi lên ảo giác như sương mù trước mắt, tươi cười thản nhiên của vị bác sĩ áo trắng trong khoảnh khắc bị vặn vẹo, hung ác giống như ma quỷ khiến cho người ta sợ hãi.*
*“Tí tách”*
*Tôi hiểu rồi……… hiểu được toàn bộ rồi……*
*Thanh hưởng “tí tách” này không phải tiếng bọt nước rơi xuống, mà là âm thanh mỏng manh của một giọt nước mắt chất chứa bất cam cùng oán hận rơi xuống thiên địa dơ bẩn này, linh hồn không thể khóc dùng huyết lệ ngưng tụ thành từng giọt từng giọt nước, bi thương rơi xuống số mệnh vô pháp chôn vùi, yếu nhược nhưng lại có sức chấn động, nên không thể cự tuyệt, vang vọng mãi trong tâm trí.*
*“Tí tách”*
*Tôi chợt run lên: “Anh muốn đoạt lại mắt? Kế tiếp là lão Đại?”*
*“Tí tách”*
*Tôi đột ngột xoay người xuống giường, nhưng trong nháy mắt khi mũi chân chạm đất lại té ngã trên sàn, xương cốt toàn thân đau đớn kịch liệt như bị dập nát. Lúc này tôi mới nhớ ra, tôi là một người bị thương rơi từ bảy tầng lầu xuống đất.*
*“Đừng……. giết người nữa……..”*
*“Tí tách”*
*“Tôi giúp anh đòi lại….. đòi lại mắt của anh………. Cho nên……. Xin anh…… xin anh buông tha cho lão Đại đi…….”*
*“Tí tách”*
*.*
*.*