Chương 10: Thần quân bị cướp
Thình lình...
Một tiếng gầm hết như sấm nổ, rạch xé hư không vang tới. Kế đó có bốn bóng người chạy vào hiện trường một cách thần tốc.
Vương Hoa giật mình kinh hãi.
Tình thế bây giờ thật bất lợi với hắn. Võ công của hắn cao hơn Chương Thiếu Đường chẳng được bao nhiêu, bây giờ thêm vào bốn môn nhân của Thông Thiên quan thì chắc chắn hắn đối phó chẳng xuể rồi.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ. Thanh thiết bổng trong tay thình lình đánh ra hai chiêu liên tiếp thật kinh người.
Hai chiêu này Vương Hoa đã dom hết công lực bình sanh ra tấn công nên oai lực mãnh liệt vô cùng khiến cho Chương Thiếu Đường bị đánh bạt, dội ngược ra sau ba bước liền...
Chương Thiếu Đường quả thật chẳng hổ thẹn là một người có võ công cao cường. Y thoáng thụt lùi ra sau một cái, lập tức vung trường kiếm phản công một chiêu ngay.
Thình lình...
Vương Hoa gầm hét một tiếng như sấm nổ :
- Tiếp chiêu nào...
Thiết bổng trong tay phải quơ tới nhanh như cắt, còn chiếc vòng sắt bên tay trái kêu vù một tiếng, gom hết sức lực bình sanh bỗng tuột ra khỏi tay.
Vương Hoa đã sử dụng cú sát thủ này vừa thần tốc, vừa cay độc. Chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái, tức thì một tiếng kêu thảm rú vang lên, đồng thời một bóng người té ngã xuống.
Trông kỹ lại thì thấy Chương Thiếu Đường đã bị chiếc vòng sắt cắt đứt một cánh tay phải.
May mà hắn né tránh thật nhanh, bằng không chiếc vòng sắt ấy đã đánh một kích trúng ngay vào giữa ngực của Chương Thiếu Đường và y ắt ch.ết ngay lập tức không sai rồi.
Cũng ngay lúc Chương Thiếu Đường té ngã xuống thì Vương Hoa đã gầm hét lên một tiếng :
- Chương Thiếu Đường, hãy nạp mạng mau.
Dứt lời, hắn lượn mình lướt tới như hình với bóng, vung thiết bổng trong tay bổ vào người Chương Thiếu Đường luôn.
Cũng trong lúc Vương Hoa gầm hét xuất thủ đánh ra một cú sát thủ này thì một lão nhân áo xanh chạy tới trước đã hét to một tiếng, nhảy xổ vào hướng Vương Hoa ngay.
- Tiểu tử, muốn ch.ết ư?
Trong tiếng gầm hét dữ dội, một luồng kình phong mạnh như vũ bão hất vào người Vương Hoa.
Luồng chưởng phong này vừa mãnh liệt vừa thần tốc. Thân người của Vương Hoa bất giác bị đẩy lui dội ngược ra sau lập tức.
Hai mắt hắn bắn ra hai luồng sát khí rùng rợn, kinh người, gầm hét nói :
- Chúng bây muốn ch.ết không?
Lão nhân áo xanh ấy cười lạnh lùng, nói :
- Tiểu tử, ngươi lớn gan thật...
Vương Hoa hét lớn tiếng nói :
- Tránh đường nào...
- Không thể được!
- Chắc các ngươi hết muốn sống rồi...
Kêu veo một tiếng, thanh thiết bổng đã tấn công nhanh như chúng ta.
Lão nhân áo xanh cũng hét to một tiếng, vung chưởng phản công ngay.
Một trong bốn lão nhân đã nhanh tay xách Chương Thiếu Đường lên, phi thân chạy về hướng tổng đường. Vương Hoa gầm hét mot tiếng, tung mình lên cao rượt theo lão nhân ấy ngay.
Vương Hoa vừa tung người lên thì hai lão nhân còn lại cũng vung quải trượng, trường kiếm chia làm hai hướng tấn công tới.
Vương Hoa lại bị họ chận đứng một lần nữa.
Hắn căm phẫn gầm hét nói :
- Ta không giết các ngươi chẳng được rồi...
Hắn vừa dứt tiếng hét thì đã xuất thủ tấn công vài chiêu liền.
Vương Hoa xuất thủ tấn công toàn những chiêu cay độc kinh người, nhưng thế tấn công của ba lão nhân áo xanh ấy cũng kinh người không kém.
Bóng người chớp nhoáng bay liệng trên không, xen lẫn với những tiếng gầm hét inh ỏi rợn người.
Thình lình...
Một tiếng rú thảm rạch xé hư không vang lên lập tức.
Kế đó có tiếng kêu “hự” một tiếng, chỉ thấy lão nhân áo xanh sử dụng thanh trường kiếm bị thanh thiết bổng của Vương Hoa đập vào đầu một cái tức thì máu não tung tóe tứ tán ch.ết ngay lập tức.
Đồng thời Vương Hoa cũng kêu oa một tiếng, há mồm phun ra một bụm máu tươi.
Hắn đã trúng một quải trượng của lão nhân áo xanh khác, thân người loạng choạng thụt lùi ra sau mười bước liền, suýt nữa đứng tấn không vững nữa.
Hai lão nhân áo xanh còn lại gầm hét lên một tiếng, cả hai song song lại nhảy tới tấn công tiếp.
Thình lình...
Hai tiếng kêu thảm cùng lúc vang lên, hai lão nhân áo xanh đang nhảy tới tấn công Vương Hoa bỗng kêu “hự” một tiếng, cả hai song song té ngã ra đất luôn.
Vương Hoa ngẩn người tại chỗ.
Thình lình...
Vương Hoa nghe thấy một tiếng hét lạnh lùng vang tới :
- Các hạ ỷ vào dũng khí nhất thời chỉ tổ chuốc lấy cái ch.ết mà thôi, không tẩu ngay bây giờ còn chờ gì nữa?
Vương Hoa lại giật bắn người lên lần nữa.
Phải, bây giờ thân hắn đã thọ trọng thương, ỷ vào chút ít khí huyết anh hùng chỉ chuốc lấy tử vong mà thôi.
Nhưng trước khi rời khỏi Thông Thiên quan, hắn phải cướp cho được Thông Thiên Thần Quân ra khỏi đây, chỉ có mỗi một mình y mới giải đáp được bí mật của vụ án mưu sát này.
Đây cũng chính là mục đích mà hắn đã mạo hiểm xâm nhập Thông Thiên quan.
Hắn cúi người xuống nhặt lại chiếc vòng sắt, thò tay vào túi áo lấy một viên thuốc ra, bỏ ngay vào miệng.
Thình lình...
Một tiếng sáo thật dài rạch xé hư không vang tới, kế đó có vài bóng người chạy về hướng này nhanh như điện chớp.
Vương Hoa kêu thầm trong bụng một tiếng :
- “Hỏng rồi!”
Hắn chẳng dám chậm trễ nữa, lập tức lượn mình chạy vào rừng xanh ngay.
Mặc dù Vương Hoa thân thọ trọng thương, nhưng thân pháp của hắn vẫn còn nhanh nhẹn vô cùng. Chỉ vài cái nhún mình hắn đã chạy xa cả mười mấy trượng.
Thình lình ngay lúc Vương Hoa lượn mình bước vào rừng, một bóng người lẳng lặng nhảy vọt tới, suýt nữa đã đụng vào người Vương Hoa luôn.
Vương Hoa giật mình kinh hãi, bất giác dừng người lại ngay.
Hắn trố mắt nhìn tới trước, cả hai bên song song cùng ngẩn người tại chỗ luôn.
Người vừa xuất hiện này chính là Chương Linh Linh.
Chương Linh Linh buột miệng kêu áo một tiếng nói :
- Chính... là ngươi?
Vương Hoa thoáng ngẩn người giây lát, sau đó cười nhạt nói :
- Đúng thế, chính là ta...
- Sao ngươi lại trở vào đây?
Chương Linh Linh cho rằng thiếu niên bệnh hoạn này đã được cho rời khỏi đây rồi, y nào biết thủ đoạn của Chương Thiếu Đường đã xử lý tên thiếu niên này ra sao đâu?
Vương Hoa cười rằng :
- Ta chẳng hề đi khỏi đây bao giờ...
- Ngươi... chưa hề rời khỏi đây ư?
- Đúng vậy.
- Ngươi... biết võ công ư?
- Đúng thế, ta chỉ giả bệnh mà thôi!
Chương Linh Linh hoảng hốt chăm chăm mắt nhìn Vương Hoa, rõ ràng y lấy làm kinh ngạc hết sức. Nhưng y có ngờ đâu thiếu niên bệnh hoạn trước mắt đây chính là người tình mà y đã tưởng nhớ ngày đêm.
Chương Linh Linh kinh hãi cất tiếng hỏi :
- Ngươi... là ai thế?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn biết điều này làm gì?
(thiếu một đoạn)
- Ngươi muốn ch.ết thật sao?
- Ngươi... cứ việc ra tay đi.
Vương Hoa run bắn người lên.
Đương nhiên hắn không thể ra tay rồi. hắn làm như thế hoàn toàn chỉ để dọa nạt Chương Linh Linh mà thôi, không ngờ y chẳng hề sợ hãi gì hết.
Vương Hoa bất giác ngẩn người tại chỗ.
Chương Linh Linh nói :
- Tại sao ta có thể giết ngươi được?
- Tại sao thế?
Bỗng Vương Hoa phát giác ra mình đã nói lời không khéo, hắn lập tức nói tiếp :
- Ngươi và ta không thù không oán gì hết, Chương cô nương, ngươi cần nói cho ta biết hiện giờ phụ thân ngươi ở đâu, như thế chỉ có lợi cho y.
- Lợi ích thế nào?
- Y sẽ bị giết chẳng sai, Chương cô nương. Ngươi không biết họ đang tiến hành một âm mưu. Ta chỉ lo xa cho cô mà thôi, cô hiểu rồi chứ?
- Ta căn cứ vào đâu mà tin tưởng ngươi được.
- “Phải, quả thật y căn cứ điều gì mà tin tưởng lời nói của hắn chứ? Huống hồ lai lịch hắn chưa rõ, mình đã uy hϊế͙p͙ y, làm sao bảo y chẳng nghi ngờ lời nói của mình chứ!”
Vương Hoa thoáng suy nghĩ, nói :
- Chương cô nương, ngươi chẳng tin tưởng ta chăng?
- Ta căn cứ điều gì phải tin tưởng ngươi?
- Có lẽ y đã bị giết ch.ết rồi!
- Nói sao?
- Ta nói rằng có lẽ phụ thân ngươi đã bị giết ch.ết rồi.
- Nói láo!
- Không tin, cô cứ vào xác nhận xem sao?
Câu nói này có công hiệu ngay. Quả nhiên sau khi Chương Linh Linh nghe nói như thế, y thình lình xoay người chạy vào một tòa lầu ngay.
Vương Hoa nhủ thầm :
- “Ngươi đã trúng kế ta rồi...”
Hắn vừa nghĩ vừa lượn mình âm thầm rượt theo sau lưng Chương Linh Linh.
Bấy giờ Chương Linh Linh đã chạy tới phía trước toà lầu ấy.
Bỗng nhiên Vương Hoa lượn mình nhảy vọt tới trước, chặn đường đi của y. Chương Linh Linh giật mình thụt lùi ra sau một bước, hoảng hốt gầm hét hỏi :
- Ngươi muốn làm gì thế?
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Chương cô nương, ngươi đã trúng kế ta rồi...
- Ngươi...
- Ta không nói như thế thì cô nương sẽ chẳng dẫn ta tới chỗ ở của phụ thân cô đâu.
Chương Linh Linh sực như hiểu ra điều hắn nói, y gầm hét, lớn tiếng mắng :
- Ngươi... bỉ ổi, vô sỉ. Ta phải liều mạng với ngươi luôn!
Chương Linh Linh căm phẫn gầm hét một tiếng, y nhảy xổ tới đánh ra một chưởng mãnh liệt kinh người.
Chương Linh Linh chưa kịp xuất thủ thì Vương Hoa đã vung cây thiết bổng, đánh tới thần tốc vô cùng. Một tiếng “hự” vang lên, Chương Linh Linh đã té ngã ra đất ngay.
Lòng Vương Hoa đau như cắt.
Hắn ngẩn người mắt nhìn y giây lát, sau đó lẩm bẩm nói :
- Linh Linh, ngươi hãy tha thứ cho ta!
Hắn phi thân nhảy vào bên trong đại môn.
Vương Hoa vừa đặt chân vào đại môn, bất giác ngẩn người tại chỗ luôn.
Hai bên đại môn có hai xác ch.ết mặc áo xanh!
- “Rõ ràng hai người mặc áo xanh này là người canh phòng bảo vệ Thông Thiên Thần Quân, tại sao họ đã bị giết ch.ết như thế?”
Bỗng Vương Hoa buột miệng kêu to :
- Chẳng lẽ Thông Thiên Thần Quân đã bị giết ch.ết thật rồi sao?
Hắn giật mình kinh hãi, nếu quả thật Thông Thiên Thần Quân đã bị giết ch.ết, tức thì âm mưu vụ án phụ thân hắn vĩnh viễn trở thành nghi án không sai rồi.
Vương Hoa thoáng giật mình giây lát, lập tức lượn mình nhảy vọt vào trong. Hắn đảo mắt quan sát một vòng, chỉ thấy ngay cầu thang cũng có ba xác ch.ết nằm tại đó luôn.
Vương Hoa muốn phát điên lên, bụm miệng nói :
- Đúng là Thông Thiên Thần Quân đã bị giết ch.ết không sai rồi!
Hắn lượn mình nhảy vọt lên lầu thang.
Vương Hoa lên tận trên lầu, đảo mắt quan sát một lượt, liền trông thấy trước cửa một căn phòng cũng có hai lão nhân áo xanh bỏ xác tại đấy.
Vương Hoa rùng mình ớn lạnh tóc gáy lập tức, rảo bước chạy sang bên đó, chỉ thấy trên cửa phòng có treo một tấm bảng gỗ, viết hai hàng chữ đỏ :
“Chưa có lệnh, không được xông vào. Bằng trái lệnh, giết không dung thứ”.
Vương Hoa nhủ thầm :
- “Không sai chút nào, đây chính là phòng riêng của Thông Thiên Thần Quân”.
Hắn lập tức giơ tay tới khẽ đẩy cửa phòng một cái, nhưng bên trong phòng đã cài then cửa lại. Vương Hoa nghiến răng kêu ken két, hất chưởng khẽ đánh vào cửa phòng một cái.
Kêu ầm một tiếng.
Tức thì chiếc cửa gỗ bị đánh nát thành nhiều mảnh tung tóe bay tứ tán.
Vương Hoa lượn mình nhảy vào trong phòng, đảo mắt lướt nhìn xung quanh thấy đây là gian phòng khí khái kín đáo. Gia cụ trong phòng đầy đủ không thiếu một thứ gì hết.
Ánh mắt Vương Hoa đã lướt tới chiếc giường nằm bằng ngà, hắn bất giác ngẩn người tại chỗ luôn.
Cặp mắt tròn xoe của hắn mãi chăm chú nhìn vào chiếc giường ngà ngọc ấy, hình như hắn đã bị người ta thôi miên không bằng.
Chuyện xảy ra thế nào vậy!
Đương nhiên có sự biến không thể tưởng tượng đã xảy ra, nên Vương Hoa mới kinh hoảng như thế!
Thông Thiên Thần Quân đã ch.ết nằm trên giường ư?
Không, không phải thế.
Thế thì việc gì đã xảy ra vậy?
Vì trên chiếc giường nằm ấy chẳng có người nào hết, có thấy bóng dáng gì của Thông Thiên Thần Quân chỗ nào đâu?
Thông Thiên Thần Quân đã mất tích rồi.
Đương nhiên y đã bị người ta cướp đi mất, nhưng ai đã cướp y rời khỏi đây chăng?
Bên trong lại có âm mưu gì mới lạ nữa? Hoặc là có một sự biến kinh người gì không thể tưởng tượng xảy ra thế?
Bất kể đã có âm mưu mới lạ gì hay là tai biến kiếm người gì đã xảy ra, dù sao đi nữa thì Thông Thiên Thần Quân cũng đã mất tung tích rồi!
Ai đã làm việc này thế?
Vương Hoa sực nghĩ ra một việc, rất có thể chính gã đội viên của Sát Nhân đội ấy đã tạo nên việc này rồi!
Xem tiếp hồi 11 Thư sinh áo nho sĩ