Chương 22: Cốt nhục tình thân
Vương Hoa nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ ngẩn người tại chỗ, chăm chú nhìn U Linh Nữ luôn.
U Linh Nữ đã lẳng lặng đứng trên cầu không khác gì một hồn ma bóng quỷ. Hình như y đang trầm tư điều gì và đang hồi ức những gì ở quá khứ xa xăm.
Một hồi thật lâu, Vương Hoa lên tiếng hỏi :
- Xin hỏi thăm cô nương, chính cô đã hẹn tại hạ đến đây chăng?
U Linh Nữ đưa mắt nhìn Vương Hoa và khẽ gật đầu một cái.
Vương Hoa bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức. Mình và U Linh Nữ chẳng hề quen biết gì hết, y hẹn mình đến đây để làm gì? Có ý đồ gì chăng?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Xin lỗi, cô nương hẹn tại hạ có điều chi chỉ giáo chăng?
Bỗng U Linh Nữ thở dài một tiếng nói :
- Ngươi tên là Vương Hoa ư?
- Đúng thế!
- Có phải ngươi là con trai của Vương Phong Thiên Tâm Thủ của Thông Thiên quan năm xưa chăng?
- Đúng thế, tại sao cô nương biết?
- Phàm tất cả các nhân vật võ lâm đều đã biết việc này rồi, chẳng lẽ ta biết như thế mà ngươi cảm thấy lạ lùng chăng?
- Đương nhiên không lạ lùng rồi, nhưng mà...
- Ngươi muốn hỏi tại sao ta đã hẹn ngươi đến đây chứ gì?
- Đúng thế, xin hỏi cô nương có điều chi chỉ giáo chăng?
U Linh Nữ lại u oán, thở dài nói :
- Ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?
- Ta ư? Hai mươi tuổi...
- Hai mươi tuổi?...
Y lẩm bẩm đọc thầm trong miệng, sau đó nói tiếp :
- Có lẽ ngươi không hiểu tại sao ta đã hẹn ngươi đến đây, nhưng ta có một việc cần phải nói lại cho ngươi nghe, ta và ngươi có chút quan hệ với nhau.
- Quan hệ?
- Đúng thế!
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, buột miệng hỏi :
- Quan hệ như thế nào vậy?
- Quan hệ tỷ đệ với nhau!
- Nói sao?
Vương Hoa thất thanh kêu lên một tiếng, quả thật đây là một sự việc không dám tin tưởng được, đồng thời hắn đã hoài nghi mình đã nghe lầm ư, hắn hoảng hốt hỏi :
- Cô nương nói tại hạ cùng cô nương là tỷ đệ ư?
Y khẽ gật đầu vài cái.
Vương Hoa giật mình ngẩn người tại chỗ luôn.
Đương nhiên không thể như thế được, vì hắn không có người tỷ tỷ nào hết, và phụ mẫu hắn cũng chưa từng đề cập đến bao giờ.
Bỗng nhiên ngày hôm nay U Linh Nữ lại nói rằng hai người là tỷ đệ với nhau như thế? Y căn cứ vào điều gì mà nói như vậy?
Vương Hoa ngẩn người tại chỗ, không nói gì hết.
U Linh Nữ lại thở dài, nói :
- Ngươi... không tin phải vậy không?
- Ta ư?
Vương Hoa chẳng biết nên trả lời thế nào đây.
Đương nhiên hắn không thể tin có chuyện như thế được, và cũng cảm thấy rằng sự việc xảy ra vô lý hết sức, nên hắn không thể trả lời câu hỏi của U Linh Nữ được.
U Linh Nữ buồn bã nói :
- Ngươi có nghe nói một câu chuyện?
- Câu chuyện thế nào?
- Câu chuyện liên hệ tới cầu Uyên Ương này.
- Phải chăng có một cặp nam nữ võ lâm đã vì tình yêu mà quyên sinh trên cầu này ư?
- Đúng thế.
- Ngươi có biết nam nhân là ai chăng?
- Ai thế?
- Vương Phong!
- Nói sao?
Vương Hoa lại thất thanh kêu lên lần nữa.
Đây lại là một sự việc ra ngoài sức tưởng tượng của hắn. Quả nhiên không thể tưởng tượng được người đàn ông quyên sinh vì tình yêu ấy lại chính là Vương Phong phụ thân của hắn được sao?
Có thật như thế chăng?
Vương Hoa ngẩn người một hồi thật lâu, mới hỏi :
- Thế người đàn bà vì tình yêu mà quyên sinh ấy có phải là mẫu thân của ta chăng?
- Không phải!
Vương Hoa ngây người tại chỗ, người đàn ông là phụ thân hắn, mà người đàn bà thì không phải mẫu thân hắn, thế thì sự việc phải giải thích sao đây?
Vương Hoa ấp úng hỏi :
- Việc... xảy ra thế nào vậy?
- Phải, ngươi chẳng hiểu đâu... à!
Y lại cảm khái thở dài lần nữa, sau đó nói tiếp :
- Nhưng cuối cùng ta đã xác nhận được người đàn ông ấy là Vương Phong và người đàn bà là mẫu thân ta!
- Mẫu thân của ngươi?
- Đúng thế!
- Ta chẳng hiểu gì hết?
- Ngáo ơi là ngáo, việc đơn giản như thế mà ngươi cũng chẳng hiểu sao? Nói rồi cho ngươi biết, người tình đầu tiên của Vương Phong là mẫu thân ta, và cũng là người nhảy sông quyên sinh vì tình yêu vậy.
- Chẳng lẽ họ không ch.ết?
- Đúng thế, hai người không ai ch.ết cả. Nếu như họ ch.ết mất thì cũng không thể nào có câu chuyện dưới đây.
- Câu chuyện thế nào?
- Phụ thân ngươi đã lấy mẫu thân ta trước!
- Ồ! Ta hiểu rồi, năm xưa trước khi họ nhảy sông tự tử, hai người đã có quan hệ với nhau trước, và cũng có nghĩa rằng mẫu thân ngươi đã mang thai rồi. Cái thai ấy chính là ngươi?
- Đúng thế!
Cuối cùng Vương Hoa đã hiểu.
Đương nhiên sự việc này rất có thể như thế, hai người bọn họ đã được người ta cứu vớt, sau đó phụ thân hắn đã cưới mẫu thân hắn.
U Linh Nữ nói :
- Nhưng mà, ngoại trừ hai người đã cứu sống phụ thân ngươi và mẫu thân ta, ngoài ra không bất cứ một nhân vật võ lâm nào biết hai người còn sống trên thế gian này hết.
Vương Hoa nói :
- Ngươi có thể kể rõ câu chuyện cho ta nghe ư?
- Ta hẹn ngươi đến đây chính là để thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho ngươi nghe, vì khi xưa mẫu thân ta đã mang thai, đồng thời gia nhân lại phản đối nên họ không thể không hẹn nhau bỏ nhà ra đi... nhưng chẳng may hành tung họ bị người nhà phát giác.
Mẫu thân ta trong cơn tủi hận đã nhảy xuống cầu Uyên Ương tự tử, nhưng y đã được người cứu sống, còn người cứu sống y là ai thì ta không biết rồi.
- Tại sao không biết chứ?
- Ta chưa điều tr.a sự việc này.
- Về sau như thế nào nữa?
- Về sau theo sư phụ của ta kể lại, trong một đêm mưa to gió bão, ta bị người ta ném ở trên cầu Uyên Ương, lúc đó ta trạc một tuổi...
Vương Hoa kinh hãi nói :
- Trong cơn gió bão ư?
- Đúng thế, ta bị người ta bỏ rơi. Một trẻ nhỏ một tuổi, yết ớt làm sao, đồng thời đêm đó lại mưa to gió bão. Người mẹ lòng dạ lang sói ấy đành ném ta trên cầu Uyên Ương như thế, ngươi có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy...
Nói tới đây, hai bên khóe mắt của y nhỏ xuống hai hàng lệ.
Phải, đây là một sự kiện thật bi thảm. Vương Hoa ắt phải tưởng tượng được tình cảnh lúc đó, đứa trẻ chưa đầy một tuổi đang gào khóc trong cơn mưa gió bão táp.
Vương Hoa bất giác lấy làm động lòng thương cảm.
U Linh Nữ cố đè nén cơn xúc động, kể tiếp :
- May mà lúc đó sư phụ ta ghé ngang cầu Uyên Ương đã cứu ta thoát nạn, bằng không ta đã ch.ết từ lâu.
Thế rồi sư phụ ta bắt đầu điều tr.a sự kiện này, xem ai là bà mẹ có lòng dạ ác độc ấy. Cuối cùng người đã điều tr.a ra cặp nam nữ đã tự tử vì tình yêu tại cầu Uyên Ương!
Vương Phong và mẫu thân ta rủ nhau bỏ nhà ra đi trong đêm mưa gió bão táp, vả lại y đã biết rõ lúc đó người nữ đã mang thai. Thế rồi sư phụ ta đã khẳng định rằng người nữ ấy là mẫu thân ta, nếu không chẳng thể nào có ai lại bỏ rơi ta ở trên cầu Uyên Ương ấy được hết.
Vương Hoa nói :
- Chỉ căn cứ điểm này, ngươi cũng không thể khẳng định người đàn bà ấy là mẫu thân ngươi được.
U Linh Nữ nói :
- Đương nhiên phải khẳng định được, địa điểm hẹn hò của họ tại cầu Uyên Ương mà cũng là vào một đêm mưa to gió bão. Đấy không thể là một sự việc ngẫu nhiên được, ngoài ra lúc đó số nữ nhân trong hai xóm Đông, Tây không có bất cứ một nữ nhân nào mang thai sinh đẻ hết. Nếu như bảo rằng là người tha phương thì ai có hơi sức nào từ nơi xa xôi ngàn dặm đồng thời trong đêm mưa gió bão táp đưa ta đến cầu Uyên Ương?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Quả thật ngươi nói không sai chút nào!
- Cho nên, ngoại trừ chính là nữ nhân vì tình mà quyên sinh kia, ngoài ra không còn ai hết.
- Phải... rất có thể như thế! Nhưng làm thế nào ngươi lại biết người đàn ông kia là phụ thân ta?
- Tại vì trong cơn mưa gió bão táp nhiều lần, ta từng trông thấy phụ thân người đều đến đấy hết. Mỗi lần đến đấy y lẳng lặng đứng trên cầu một hồi thật lâu.
- Y đến đó để làm gì thế?
- Phúng điếu? Có lẽ y cho rằng nữ nhân ấy đã ch.ết!
Vương Hoa khẽ gật đầu, nói tiếp :
- Chỉ căn cứ điểm này mà ngươi khẳng định như thế?
- Không, việc này xảy ra nhiều năm liên tiếp. Năm ta mười bảy tuổi, cuối cùng ta không chịu đựng được, đã đến hỏi thăm y rằng: “Tại sao một lần mưa gió bão táp ông đều đến cầu Uyên Ương này để làm gì thế”. Y trả lời rằng: “Vì có một nữ nhân đã tự tử dưới cầu này!”. Tất cả mọi nhân vật giang hồ đều biết rằng có cặp nam nữ ch.ết dưới cầu này, duy chỉ có phụ thân ngươi bảo rằng có một nữ nhân ch.ết dưới cầu mà thôi! Ta lại hỏi tiếp y đã có quan hệ thế nào với nữ nhân đã tự tử ấy thì y nói rằng: “Y là bạn hữu của ta!”. Ngươi thử nghĩ xem có thể như thế được ư?
Vương Hoa nói :
- Phải, không thể như thế được. Nếu là bằng hữu vẫn có thể đến phúng điếu ả được, nhưng không thể đến trong cơn mưa gió bão táp như thế.
U Linh Nữ nói :
- Đúng thế. Nếu là bằng hữu tầm thường thì không thể nào đến trong cơn mưa gió bãp táp để phúng điếu nữ nhân ấy được hết. Thế rồi ta hỏi y: “Nghe người ta đồn đại rằng cả nam lẫn nữ đều ch.ết hết, tại sao ngươi lại nói chỉ ch.ết một nữ nhân như thế?”. Phụ thân ngươi đã trả lời: “Có lẽ nam nhân ấy chưa ch.ết...”
Vương Hoa nói :
- Đúng thế, điểm này đủ chứng minh sự thật rồi!
- Thế nhưng ta không dám xác định vội như thế. Tuy nhiều lần ta xác nhận với chính mình rằng người nam nhân ấy là phụ thân ta, nhưng cuối cùng ta vẫn không dám thừa nhận y!
Chẳng bao lâu, cuối cùng ta đã hoàn toàn chứng minh được sự việc này. Đó là ba năm về trước ta đã chạm mặt với Tiếu Tiếu thư sinh. Ngươi có biết Tiếu Tiếu thư sinh là người bạn thân thiết của phụ thân ngươi chứ?
- Ta biết điều này!
- Chính Tiếu Tiếu thư sinh nói cho ta biết, quả thật Vương Phong chính là người đàn ông đã vì tình mà nhảy cầu để quyên sinh ấy.
- Có thật Tiếu Tiếu thư sinh đã nói lại như thế với ngươi chăng?
- Đúng thế! Nhưng chẳng may phụ thân ngươi đã ch.ết rồi!
Vương Hoa ngậm ngùi xúc động. Phải, hắn không thể phủ nhận sự việc này nữa.
Quả thật U Linh Nữ là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của hắn rồi.
U Linh Nữ nói :
- Ngươi có tin mọi sự việc diễn biến như ta vừa kể chăng?
Vương Hoa xúc động nói :
- Tỷ tỷ... ta tin!
Nghe hắn gọi hai tiếng tỷ tỷ, U Linh Nữ bất giác ngậm ngùi nhỏ xuống hai hàng lệ.
Phải, y chẳng còn phân biệt được tâm trạng của mình đang cảm động hay là bi thương đây.
Hai tỷ đệ họ đều có một cảnh ngộ kém may mắn. Nhưng trong sự không may mắn ấy họ lại tương phùng, mặc dù họ là chị em khác mẹ nhưng vẫn là tình cốt nhục.
Tình thân ấm cúng đã tràn ngập cõi lòng họ, khiến họ vừa bi thương vừa phấn khởi.
Vương Hoa khẽ gọi nói :
- Tỷ tỷ, thế mẹ ngươi đâu rồi?
- Người ư? Ta không biết, ta vẫn chưa điều tr.a ra tung tích của người.
- Ngươi có biết phụ thân đã bị người hãm hại rồi ư?
- Ta... biết, nhưng chỉ nghe nói mà thôi, tại sao thế?
- Tỷ tỷ, tại sao đã xảy ra sự việc như thế mãi đến bây giờ đệ vẫn chưa được rõ lắm...
Ồ! Phải rồi, tỷ tỷ, năm xưa ngươi từng cứu sống vô tình thư sinh, có phải vậy chăng?
- Phải, ấy là việc bảy năm về trước!
- Thế tỷ tỷ, ngươi...
- Năm nay ta đã hai mươi bốn tuổi, ta có vẻ già khọm lắm sao?
- Không...
- Thật ra từ khi ta có trí khôn, nghe sư phụ ta kể lại thân thế đau thương này xong, ta chưa từng có niềm vui bao giờ hết. Ngoại trừ bi ai và thương tâm, không còn tìm ra danh tự nào để hình dung được tâm trạng của mình. Ta căm hận mẫu thân, người đã nhẫn tâm bỏ rơi ta. Hận, hận, ta chỉ còn biết hận mà thôi...
Y đã cất tiếng khóc nức nở!
Vương Hoa an ủi y, khẽ nói :
- Tỷ tỷ, ngươi chớ thương tâm thái quá làm gì.
- Kế đó sư phụ ta tạ thế, và không còn người thân nào nữa. Thế rồi ta cảm thấy không có bất cứ một thứ gì thuộc về ta trên đời.
... (thiếu) ....
... khi ta bước vào giang hồ, đã sử dụng ngoại hiệu U Linh Nữ này và biểu thị rằng ta không phải là người trên thế gian này, ta không có tất cả...
- Tỷ tỷ...
Vương Hoa vừa gọi vừa nhỏ xuống hai hàng bi ai.
U Linh Nữ nói :
- Sau khi ta biết ngươi là con trai của Vương Phong, ta quyết định hẹn ngươi đến đây, tại vì nói câu chuyện này ở trên cầu Uyên Ương có vẻ thích hợp hơn.
Vương Hoa nói :
- Tỷ tỷ, đệ rất thông cản tỷ tỷ. Chúng ta phải chung sức bắt tay truy tìm thù nhân của phụ thân!
U Linh Nữ u oán thở dài nói :
- Phải, chúng ta chung sức bắt tay nhau!
- Tỷ tỷ, ngươi vẫn còn đang tiếp tục tìm mẫu thân ngươi chứ?
- Đúng thế!
- Y tên là gì? Có lẽ sau này đệ sẽ có cơ hội gặp ngươi chăng?
- Người tên là Tiểu Yến!
Xem tiếp hồi 23 Tiếu Tiếu thư sinh