Chương 95: Yêu lầm
Dứt lời, Mai Hương chạy vào một cửa ngõ khác.
Vương Hoa vẫn ngây người tại chỗ.
Hình như nhất thời hắn chẳng hiểu việc gì đã xảy ra với hắn.
Mai Hương khẽ hét một tiếng nói :
- Ngươi muốn ch.ết sao?
Vương Hoa bất giác lượn mình chạy theo sau lưng Mai Hương ngay, quẹo qua cửa ngõ ấy tức thì đã vào bên trong một căn phòng ngủ hoa lệ hết sức.
Mai Hương khẽ hét nói :
- Hãy núp vào đây mau.
Mai Hương vừa đẩy tủ áo sang một bên, tức thì hiện ra một lỗ hõm. Vương Hoa ẩn mình vào trong đó ngay.
Mai Hương lập tức đẩy tủ áo về nơi cũ nhanh như cắt.
Thình lình...
Một tràng những tiếng chân bước chạy nhanh vang tới, kế đó là tiếng hét của Vương Bán Tiên nói :
- Mai Hương đâu?
- Có đệ tử đây.
- Ngươi có trông thấy người nào chăng?
- Thưa sư phụ, ai thế?
- Vương Hoa.
Mai Hương ngạc nhiên hỏi :
- Vương Hoa ư?
- Đúng thế?
- Chẳng lẽ Vương Hoa đã đến bản giáo chăng?
Mai Hương trả lời thật khéo. Đương nhiên y hỏi như thế tức là muốn nói rằng y chẳng hề biết Vương Hoa đã đến đây chút nào hết.
Tiếng nói Vương Bán Tiên vang tới tiếp :
- Hắn đã đến đây từ lâu rồi.
- Thật chứ?
Vương Bán Tiên giận dữ hét lên :
- Chẳng lẽ ta nói dối sao? Suýt nữa ta đã ch.ết trong tay của hắn rồi.
Mai Hương kinh ngạc nói :
- Thế thì hắn đâu rồi?
- Mới vừa đào tẩu ra ngoài này đây.
Mai Hương ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ hắn đã đi vào mật thất ư?
- Đúng thế.
- Sao hắn lại biết vào mật thất như thế?
- Lúc nãy hắn đã trông thấy ngươi từ mật thất đi ra, chẳng lẽ ngươi không trông thấy hắn chạy ra ngoài này ư?
Mai Hương lắc đầu nói :
- Đệ tử chẳng hề hay biết Vương Hoa đã vào bản giáo, đồng thời cũng không thấy hắn từ trong bí thất chạy ra đây.
- Hãy phái người lục soát xem sao?
- Vâng!
Tất cả trở lại tịch lặng như thường.
Vương Hoa thò tay vào túi áo, lấy một viên Đại lực kim đơn ra bỏ vào miệng ngay, sau đó vận công trị thương luôn.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, thương thế của Vương Hoa hoàn toàn lành hẳn. Hắn thở dài nhẹ nhõm một cái.
Thế nhưng khi hắn nghĩ đến sự việc xảy ra bất thình lình này Vương Hoa bất giác lấy làm thắc mắc khó hiểu vô cùng.
Hắn chẳng hiểu tại sao Mai Hương đã cứu hắn.
Giữa hắn và Mai Hương có mối tình thù nan giải. Thật ra Mai Hương phải hận thù hắn mới đúng, tại sao y lại bằng lòng cứu mình như thế?
Vương Hoa không sao hiểu nổi.
Hắn bất giác cảm khái thở dài một tiếng.
Thình lình...
Có tiếng chân bước vang tới, Vương Hoa đoán rằng chắc Mai Hương đã quay trở về phòng chứ không sai.
Âm thanh của Vương Bán Tiên vang tới, nói :
- Này Mai Hương!
- Đệ tử có mặt.
- Ngươi hãy canh phòng cho cẩn thận một chút.
- Vâng.
- Nếu có động tĩnh gì thì đến thông báo cho sư phụ biết ngay.
- Vâng.
Tiếng chân bước từ từ xa dần.
Chẳng mấy chốc, cái tủ áo được đẩy sang một bên, Vương Hoa đã trông thấy Mai Hương đứng ở trước mặt.
Thình lình...
Có tiếng chân bước vang tới lần nữa, Mai Hương vội khẽ đẩy Vương Hoa vào một cái, sau đó đưa tủ áo về chỗ cũ lần nữa.
Tiếng Vương Bán Tiên vang lên :
- Mai Hương, ngươi đang làm gì thế?
- Chẳng... làm gì hết.
- Ngươi đứng gần tủ áo làm gì vậy?
Mai Hương ấp úng nói :
- Thưa sư phụ, đệ tử... đang muốn thay quần áo...
Mai Hương trấn tĩnh tinh thần lại nói tiếp :
- Thưa sư phụ, người còn điều gì căn dặn nữa?
Vương Bán Tiên nói giọng lạnh lùng :
- Tối nay ngươi hãy vào mật thất ta bảo.
- Vâng!
Tiếng chân bước từ từ nhỏ dần.
Mai Hương đẩy tủ áo sang một bên lần nữa, Vương Hoa ngẩn người đưa mắt chăm chăm nhìn Mai Hương, nhất thời hắn chẳng biết nói gì với y đây.
Mai Hương cười nhạt, nói :
- Sư phụ ta đi xa rồi, ngươi cứ việc ra đây đi.
Vương Hoa từ từ bước ra ngoài, hắn vẫn lẳng lặng không nói gì hết.
Hắn hoang mang tiếp tục chăm chăm nhìn Mai Hương, cả lời nói cảm ơn căn bản nhất mà hắn cũng không nói ra được.
Mai Hương tủm tỉm cười nói :
- Ngươi bị sao rồi?
Vương Hoa sượng sùng gượng cười nói :
- Ta không biết nên nói lời gì đây.
Mai Hương đang cười, nụ cười u oán hết sức, y lại cất tiếng nói tiếp :
- Chờ lát nữa thì ngươi có thể rời khỏi đây được rồi.
Vương Hoa hỏi :
- Này Mai Hương, ta có thể hỏi ngươi một việc được không?
- Ngươi cứ nói.
- Ngươi có biết ta vào mật thất chăng?
Mai Hương khẽ gật đầu nói :
- Phải, ta đã trông thấy ngươi vào mật thất.
- Thế thì ngươi...
Mai Hương cười nhạt nói :
- Này Vương Hoa, lần thứ nhất khi ta ra khỏi mật thất thì ta đã đóng cửa mật thất lại, nhưng mà lần thứ nhì khi ta vào thông báo Kim Cúc phu nhân rằng có một thiếu nữ tìm y, lúc đó ta phát hiện cánh cửa mật thất đã mở toan ra.
Thế rồi ta đã biết có người lạ mặt lẻn vào mật thất, lúc ta vào trong ta đã phát hiện ngươi ẩn núp sau tảng đá lớn.
Vương Hoa ngạc nhiên hỏi :
- Mai Hương, thế tại sao nhưng không báo cho họ biết?
Mai Hương lắc đầu nói :
- Ta... cũng chẳng biết tại sao.
- Tại sao ngươi phải cứu ta?
- Ta... không biết tại sao hết.
Vương Hoa buồn bã nói :
- Ta... không biết phải nói những gì bây giờ...
Bỗng nhiên, hai bên khóe mắt của Mai Hương đã nhỏ xuống hai giọt ngấn lệ. Thần tình y trông có vẻ u oán buồn bã hết sức, rõ ràng nội tâm y đang dao động và bi thương.
Vương Hoa cảm động nói :
- Này Mai Hương, ta không biết phải nói lời cảm ơn thế nào với ngươi đây.
- Chẳng phải ngươi đã bảo rằng ngươi hận ta sao?
- Trước kia thì phải, nhưng bây giờ thì không!
- Tại vì bây giờ ta đã cứu ngươi nên ngươi không hận ta nữa chứ gì?
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Có lẽ như thế.
Mai Hương u oán thở dài nói :
- Thế thì chẳng uổng công ta đã cứu thoát ngươi.
Vương Hoa xúc động nói :
- Mai Hương, tại sao ngươi sẵn sàng cứu ta như thế?
- Vì một sự thật không thể phủ nhận được...
- Sự thật nào thế?
- Một người thiếu nữ vĩnh viễn không bao giờ quên một người đàn ông đã hôn y lần đầu tiên.
- Mai Hương...
- Có lẽ, trước kia ta đã đối xử với ngươi không phải, ta cũng không biết tại sao ta đã xử tệ với ngươi như thế! Có lúc ta cũng không biết ta đã làm gì với ngươi rồi.
Nói tới đây, nước mắt Mai Hương đã nhỏ ròng ròng xuống.
Thình lình...
Vương Hoa xúc động ôm choàng lấy Mai Hương khẽ gọi :
- Mai Hương...
Mai Hương nhè nhẹ đẩy Vương Hoa ra, khẽ nói :
- Ta cứu ngươi, chẳng phải vì muốn ngươi cảm kích bằng ái tình. Có lẽ ta muốn cho ngươi biết rằng, dù thế nào đi nữa, nội tâm ta vẫn không bao giờ quên được nụ hôn ngươi đã cho ta...
- Mai Hương...
- Việc giữa hai chúng ta đã trở thành quá khứ.
- Mai Hương...
- Ta không cần ngươi cảm kích ta, ngươi cứ đi đi...
Mai Hương thương tâm hết sức, nước mắt y đã chảy ròng ròng xuống.
Điều này đã cho thấy rằng Mai Hương đã yêu Vương Hoa tới mức độ nào rồi. thế nhưng y am hiểu hơn ai hết, giữa y và Vương Hoa đã sai ngay từ ban đầu.
Có lẽ họ không nên quen biết nhau.
Trước kia đã sai lầm, mà bây giờ càng sai lầm nhiều hơn nữa. hơn nữa họ lại sống trong hoàn cảnh đối địch với nhau.
Quen biết đã sai trái.
Mà yêu càng sai trái trầm trọng hơn.
Mai Hương nói :
- Ta không nên quen biết ngươi...
Vương Hoa ngây người ra không nói gì hết.
Mai Hương buồn bã thở dài nói :
- Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, tất cả đều sai lầm hết, ngươi đi đi.
Vương Hoa đau thương khẽ gọi :
- Mai Hương... ta không sao hiểu ngươi nổi...
- Phải, ngươi sẽ vĩnh viễn không hiểu... bây giờ ngươi đi đi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Mai Hương, ta sẽ cảm kích ngươi mãi mãi.
- Chớ nên nói nhiều lời làm gì nữa, ngươi hãy đi đi.
Vương Hoa lưu luyến nói :
- Ngươi bảo trọng nha!
- Ngươi cũng thận trọng nhé.
Vương Hoa không nói gì nữa, hắn cất bước theo đường cũ chạy ra. Tiếng chân bước đi xa lần của Vương Hoa đã làm cho Mai Hương phải cất tiếng bật khóc ngay.
Vương Hoa nghe tiếng khóc bất giác dừng bước lại ngay.
Thình lình...
Vương Hoa quay người nhảy vọt tới, đã xúc động ôm chặt Mai Hương vào lòng khẽ gọi :
- Mai Hương...
Vương Hoa đã điên cuồng hôn Mai Hương một cái nồng nàn.
Mai Hương cũng ôm chặt lấy Vương Hoa khóc nức nở luôn.
Vương Hoa đã xúc động ôm hôn Mai Hương.
Quả thật con người là động vật lạ lùng hết sức.
Vương Hoa đã từng thù hằn Mai Hương.
Hắn cũng đã từng muốn giết ch.ết y cho bằng được.
Hiện bây giờ hắn đã bị ái tình của y làm tan chảy hết. Phải, thiên hạ này chỉ có si tình dễ làm cho người ta cảm động nhất.
Lúc Vương Hoa phát hiện Mai Hương thật tình yêu hắn thì hắn không thể nào chẳng động lòng rồi. hắn không còn do dự chút nào hết, mang phần cảm tình tối thiểu còn lại giao cho y luôn.
Hắn làm như thế có sai trái chăng?
Phải, vốn ra thì họ đã sai từ căn bản, bây giờ xảy ra việc thế này nữa, đương nhiên càng sai lầm hơn nữa.
Giây phút này thanh khiết vô cùng, sức mạnh của tình yêu đã làm tan chảy hai trái tim khác nhau của họ. Trong lãnh vực tình yêu họ vẫn được xem là lương thiện.
Mai Hương vừa khóc vừa gọi :
- Vương Hoa...
- Ngươi có điều gì muốn nói chăng?
Mai Hương vừa khóc vừa nói :
- Tại sao chúng ta lại hội ngộ như thế?
- Ta...
- Tại sao ta đã say mê yêu ngươi thế này chứ?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ta...
- Trước kia ta đã cố gắng làm cho mình không yêu người... và không tưởng niệm ngươi nữa, nhưng mà cuối cùng ta phát giác rằng... ta đã bất lực...
- Mai Hương...
- Mặc dù ta yêu ngươi là điều sai lầm, nhưng ngươi phải tin rằng ta đã tha thiết yêu ngươi thực sự!
- Ta... tin tưởng điều này.
Mai Hương uất nghẹn nói :
- Ta không cầu mong gì nữa, ngươi hãy đi đi.
Vương Hoa thở dài nói :
- À, mai sau... hãy nói vậy. Ngươi đi đi...
- Mai Hương...
Nhất thời Vương Hoa chẳng biết nên nói gì bây giờ.
Mai Hương u oán thở dài nói :
- Chớ nói gì nữa, ta chúc phúc ngươi...
Vương Hoa cũng không muốn nói gì nữa, hắn đã cất bước quay đi, thình lình...
Hắn đã giật mình dừng bước lại, không biết trong thất đã có một bóng người đứng sờ sờ ở đó từ lúc nào mà hắn chẳng hay.
Mai Hương đã thất thanh kêu lên một tiếng :
- A...
Y đã đảo người lui ra sau ba bốn bước liền, gương mặt y hiện ra nét kinh hãi chưa từng có.
Xem tiếp hồi 96 Hiểm thoát Võ Lâm giáo