Chương 1

“Ta cái gì cũng không có”
-“Ta biết rõ”
-“Như vậy ta có thể giúp gì cho ngươi?”
-“Ta cần ngươi, không phải cha mẹ ngươi, lại càng không phải người có vật tuỳ thân, trên thực tế chỉ cần có ngươi, vậy là đủ rồi”
—————-



Thâm Quyến là một trong những thành thị có dân số trẻ nhất ở Trung Quốc với độ tuổi trung bình chỉ khoảng trên 30. Có thể nói nó là một thành phố tràn đầy sinh ý. Tại đây, trong thành thị, có rất nhiều thanh niên “truy mộng”. Bọn họ dám xông pha, dám liều mạng, do đó rất nhiều người đã thành công. Tuy nhiên, chưa thể đắc ý vội, sự khác biệt, sức cạnh tranh và đối thủ của bọn họ ngày càng mạnh, áp lực càng lớn. Mặt khác, đại bộ phận dân cư Thâm Quyến là di dân, bọn họ rời đi quê hương, gia đình, bạn bè của mình tới đây mong muốn tìm được một mảnh đất thuộc về mình, sự nghiệp bên ngoài bận rộn, nhưng trong tâm lại thấy đặc biệt hư không, bất lực và tĩnh mịch. Tình cảnh này khiến Thâm Quyến bất đồng với các thành phố nội địa khác. Ngợp trong vành son, tràn đầy kích thích … Thâm Quyến lúc bấy giờ không hề thua kém Thượng Hải.


Kể từ khi tốt nghiệp trung học, Bạch Yến cũng tới đây. Hôm nay tới cũng vì công việc, không rảnh rỗi a. Thoáng thả lỏng, Bạch Yến chậm rãi bước trong cơn mưa phùn, hắn đang tự hỏi một vấn đề khiến hắn đau đầu.
Mọi thứ bắt đầu từ khi nào?


Chính mình nổi danh trong làng giải trí với danh xưng “Bá Nhạc”. Các loại hình giải trí mới, điện ảnh, dù thuộc lĩnh vực nào, khi cần người mới, công ty đều để hắn đích thân tuyển chọn. Lúc bắt đầu thì khá tốt, hắn rất hưởng thụ cái cảm giác đđược   người khác coi trọng. Nhưng khi đối mặt với tầng tầng lớp lớp người, lễ vật chất đống ; liều mạng cư tuyệt, hắn bắt đầu hoài niệm về ngày xưa, khoảng thời gian hắn chỉ là một trợ lý nho nhỏ, không ai chú ý tới. Khi ấy tuy rất tĩnh mịch nhưng cũng phi thường cao hứng. Mỗi ngày đều có thể học được những kiến thức mới, vì lý tưởng mà phấn đấu, thật sự phong phú! Khi đó chính mình bao nhiêu tuổi? đại khái khoảng 17 tuổi a, hiện tại thì đã 24 tuổi…


Nguyên lai, mình đã tơí đây 7 năm a.Coi như cùng phát triển với các thành phố này, cũng xem như một “ nguyên lão ” đi. Nhìn tất cả mọi người dựa vào thực lực dốc sức làm việc, các mạng lưới quan hệ chậm rãi thành lập, hắn buồn cười nghĩ, có phải chỉ cần là người Trung Quốc thì sẽ không thoát khỏi tuần hoàn này, hảo phiền a… Dường như xã giao luôn là vấn đề, trước sau vẫn có rất nhiều người biểu lộ kém.


available on google playdownload on app store


Vậy nên, chính hắn bắt đầu trở thành người đại diện cấp cao. Mỗi ngày hắn chỉ lái xe đến gần nhà, phần còn lại thì đi bộ. Đoạn đường này không dài cũng không ngắn,vừa đủ cho hắn vừa tản bộ vừa hưởng thụ cảm giác thoải mái… Sau khi về đến nhà có lẽ còn có công việc đang chờ hắn, hắn không phải người điên cuồng làm việc và hắn cũng không phải là người tách biệt rạch ròi công việc với cuộc sống.Nghề nghiệp của hắn cũng không cho phép hắn làm như vậy –có một nơi ở bí mật đã xem như “ đãi ngộ đặc biệt” mà Kim Tinh dành cho hắn.


Mà hắn chính là “Bá Nhạc” nổi tiếng, là nhân vật trọng yếu được công ty coi trọng và cũng là hảo hữu của tổng tài, một trong những cổ đông của công ty. Vậy hiện tại hắn vì cái gì phiền não?


“Không có ở đây, hắn không được”. Phiền não của hắn ư? đương nhiên là chuyện tuyển người. Thực sự không rõ, có vài người, thực sự không đến nỗi tệ nhưng cái kẻ kia phản ứng đối với người sau so người trước càng kém hơn. Hắn rốt cục nên bội phục người nọ cố chấp, quá mơ tưởng hay là cười hắn ngốc? Bất quá, không cần quản nhiều như vậy, dù sao có người cho hắn chỗ dựa, cho dù thâm hụt tiền cũng sẽ có người đầu tư. Trọng điểm là hắn phải tìm được một diễn viên phù hợp.


Một nữ hài 11 tuổi có thể chứa nội hàm (tiềm chất) sao? Cho dù không có nội hàm thì cũng phải có khí phách? Nếu ngay cả khí phách cũng không có thì ít nhất cũng phải có ngoại hình a.Hiện nay, diễn viên đều nổi tiếng khi tuổi còn nhỏ, các ngôi sao nhí đều đã trưởng thành. Chính là đã phỏng vấn nhiều ngày như vậy nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp với yêu cầu của hắn. Cho nên … thực sự hảo phiền!


Vốn hắn có thể tìm đại một người, dù sao kết quả không tốt cũng sẽ không có người hội trách hắn. Nhưng theo cá tính của hắn đã làm thì phải làm cho tốt. Đây là thứ nhất. Thứ hai, hắn và Dương Ỷ là hảo hữu, người kia là người mà Dương Ỷ xem trọng, hắn không thể không cố gắng, Thứ ba, hắn đã xem qua kịch bản. Kinh ngiệm nhiều năm trong làng giải trí mách bảo hắn đó là một kịch bản hay hiếm có. Chỉ cần tìm được diễn viên thích hợp, thực lực tên đạo diễn kia cũng không tệ, muốn nổi tiếng không phải chuyện khó. Nguyên nhân cuối cùng, cũng là nguyên nhân tối trọng yếu nhưng cũng là nguyên nhân hắn không muốn nói. Bởi vì nói ra mọi người sẽ khó tin thậm chí cười hắn mê tín. Đo là “trực giác”.


Năm đó, hắn dựa vào trực giác của mình đưa một ca sĩ đã xuất đạo 10 năm trở nên nổi tiếng và từ đó hắn chính thức trở thành người đại diện của Kim Tinh. Đỏ nàng cũng chính là đỏ chính mình. Đến bây giờ, nàng vẫn xem hắn như ân nhân ma đối đãi. Kỳ thực, nàng có thực lực, chỉ là không có giảo hoạt, không hiểu cách ứng xử mà thôi … Cho nên hắn tin tưởng “trực giác” của mình nhất định có thể tìm được người thích hợp. Không vì nguyên nhân gì, hắn chính thức như vậy tin tưởng. Thật ra … ngay cả bản thân hắn cũng khôngbiết vì cái gì.


(Vy: tèn ten… bé công xuất hiện a
         Lãnh: *che miệng cười gian* … thì anh cứ tin tưởng là vậy điạ ,*hýhý* )


Bạch Yến cứ như vậy chậm rãi bước trong mưa, trong đầu hắn nghĩ … phải tìm một diễn viên thế nào mới có thể toát lên khí chất của nhân vật trong kịch bản. Nga… hắn sững người! chính là nàng! tiểu cô nương kia ….


Chỗ Bạch Yến đứng xung quanh thưa thớt nhà, hiện tại lại là ngày mưa, người đi đường ít đến thương cảm. Vì vậy hắn dễ đang nhìn thấy một nữ hài đang giằng co với một con mèo hoang bên kia đường. Không biết vì điều gì, Bạch Yến nhìn thấy cảnh một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ rất thú vị. Hắn cảm thấy buồn cười, bởi, so với con tiểu miêu kia, cô bé trông còn giống mèo hoang hơn. Tóc lộn xộn, mất trật tự, dường như chưa từng chải chuốt.Mặt lấm lem những vệt đen do nước bùn đọng lại nổi bật trên làn da kiều nộn, trắng nõn hơi tái nhợt của nàng. Chẳng hiểu vì sao lại khiến người khác có cảm giác muốn lau di những ô thuỷ kia, hảo hảo thưởng thức gương mặt nàng. Đặc biệt là ánh mắt … có điểm do dự lại rất quật cường kiên định không buông tha, tựa hồ có hoả, đôi mắt ấy như đang nói: “ cách xa ta ra,con mèo thối này, ta sẽ không thua ngươi”  (=.=!) rất có ý chí, lại như cái gì cũng không có, lạnh lùng vô cảm, đơn giản chỉ tuỳ tiện nhìn, sau đó nói “tuỳ ngươi, ta chẳng sao cả”. Đúng vậy, chính là đôi mắt như vậy , một đôi mắt mâu thuẫn, có thể cho người ta chứng kiến ý niệm muốn sống đồng thời lại cho ta thấy tất cả chẳng là gì … kỳ tích! nó đã xuất hiện trên người tiểu cô nương này. Hắn vẫn nghĩ sẽ chẳng có hài tử nào có sự mâu thuẫn như trong kịch bản. Chính là hết lần này đến lần khác … và rồi hắn thấy được.


Bạch Yến đi tới bên cạnh nữ hài, lấy bánh trong tay cô bé ném cho con mèo


Nữ hài không phản kháng cũng không đuổi theo con mèo chỉ quay đầu lẳng lặng nhìn Bạch Yến dường như không hiểu sao hắn làm vậy. Nhìn vào đôi mắt của nàng, tựa hồ oán hắn lấy đi thức ăn của nàng  lại tựa hồ cảm tạ hắn đã đem thức ăn cho con mèo. Thật mâu thuẫn! sau đó nàng quay đầu rời đi.


-“Nếu như ta mời ngươi ăn bánh thậm chí còn nhiều món ngon khác nữa, ngươi nguyện ý lưu lại hay không?” Bạch Yến mỉm cười nhìn theo bóng lưng người trước mặt. Điều hắn vừa nói rất hấp dẫn đối với một hài tử.
Nàng dừng lại, suy tư trong chốc lát, sau đó xoay người, nhìn hắn: “Vì cái gì?”


-“Không vì gì cả. Ta chỉ muốn giúp ngươi”
-“Ta không cần sự đồng tình của ngươi”nàng xoay người một cách kiên quyết
-“ Chờ một chút” Bạch Yến vội giữ chặt cánh tay của nàng …. Hảo mảnh. Nàng quá gầy, thiếu dinh dưỡng trầm trọng nhưng cũng rất kiêu ngạo a


-“Ta cần sự hỗ trợ” Hắn quyết định xem đối phương là một người ngang hàng mà cư xử
-“….”nữ hài nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Yến, tựa hồ ước định độ tin cậy trong lời nói của hắn  “Ta là cô nhi”


-“Nhìn ra được” bằng không quần áo cũng sẽ không cũ nát, bẩn thỉu như vậy. Nếu như là bỏ nhà ra đi hoặc thất lạc người thân thì nàng sẽ không thể có được ánh mắt ấy. Đó là ánh mắt không có ai yêu thương, già dặn với cuộc đời
-“Ta cái gì cũng không có”


-“Ta biết rõ” cho nên mới cùng con mèo hoang tranh đoạt thức ăn.Tuy vậy, nàng cũng rất thiện lương. Mặc dù nàng không nhượng thức ăn cho nó, thậm chí còn muốn đuổi đi nhưng cuối cùng nàng vẫn buông tay, khôngphải sao? (Lãnh: Chứ không phải ngươi giật của người ta sao? ân?)Hắn đột nhiên cảm thấy hiếu kì, nàng từng trải qua những chuyện gì? là người như thế nào?


-“Như vậy ta có thể giúp gì cho ngươi?” nữ tử tựa hồ đã do dự, nên hay không lưu lại? Nàng không tin lời nói của Bạch Yến nhưng lại nảy sinh một khát vọng muốn tin tưởng.


-“Ta cần ngươi, không phải cha mẹ ngươi, lại càng không phải người có vật tuỳ thân, trên thực tế chỉ cần có ngươi, vậy là đủ rồi” Bạch Yến ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào bờ vai của nữ hài, dùng đôi mắt thập phần chân thật cùng nàng đối mặt.
-“ta?”


-“Phải, chính là ngươi, chỉ là ngươi” Bạch Yến vén nhẹ mái tóc che khuất một nửa khuôn mặt nàng  -“Ngươi không biết sao? khuôn mặt ngươi chính là báu vật vô giá!”


-“Ta biết rõ” y thảng nhiên trả lời -“Ta còn tưởng ngươi có thể nói ra điều gì khác … nếu như là vậy, xin lỗi ta không giúp được ngươi”


-“ Ngươi biết?” trên đời này có rất ít việc có thể làm cho Bạch Yến giật mình, nhưng lần này, hắn đã bị đứa bé làm cho giật mình thật sự. Hắn vốn cho rằng nàng không biết. Nếu đã biết rõ vậy vì cái gì còn có thể như vậy … Ách… Chán nản.


-“đúng vậy, ta biết rõ” trong lòng y cũng có chút kỳ quái, chính mình tại sao không lập tức rời đi? Là chờ mong thúc thúc đeo mắt kính ôn nhu này thay đổi một lý do khác sao?


-“…” nhìn vào đôi mắt sớm trưởng thành trước tuổi, Bạch Yến thở dài, -“Ngươi không biết, điểm mê người của ngươi không phải khuôn mặt mà chính là ánh mắt. Ngươi ngẫm lại xem, với bộ dạng này, ta có thể nhìn rõ tướng mạo của ngươi sao? Haha, cho nên hấp dẫn ta chính là ánh mắt của ngươi”


-“Ánh mắt của ta?” cái này thật sự mê hoặc y.Kỳ thực lúc ở cô nhi viện, y rất được hoan nghênh.Lúc đầu có rất nhiều người nguyện ý thu dưỡng bởi vì y lớn lên thập phần đáng yêu. Chỉ là … không biết vì nguyên do gì, ngay cả bản thân y cũng không biết, y bài xích nhân loại, thậm chí cả vật sống. Gia đình thì không cần phải nói … cho nên … –“Lạnh như băng, lúc nào cũng thế, không hề co nét đáng yêu mà một hài tử nên có. Một hài tử như vậy, dù xinh  xinh đẹp, chúng ta cũng không dám nuôi”


. Rất nhiều cặp vợ chồng đã nói vậy khi đem y trả về cô nhi viện. Bọn họ tình nguyện thu dưỡng một hài tử bình thường mà nhu thuận đáng yêu. Đã từng có người không có con, muốn thu nhận một hài tử như y, không phải một con búp bê, thậm chí gai góc như một con nhím nhỏ. Gia đình ấy cực ky kiên nhẫn, cũng “ái” y ba tháng. Sau đó “mụ mụ” tạm thời kia rớm lệ đem y trả trở về. Bởi lẽ, nuôi một hài tử không phải chuyện cá nhân mà là hai vợ chồng, gia đình, bằng hữu hai bên. Không phải ai cũng chịu được áp lực của dư luận. Khi ấy, y không có … Được rồi, chỉ một chút, thật sự có một chút thất vọng. Trong nội viện, mọi người cũng không thích y, duy nhất chỉ có viện trưởng là săn sóc, che chở cho y. Nhưng khi bà qua đời, cháu của bà lên thay. Người này căn bản không quan tâm đến cô nhi bọn họ, trong mắt chỉ có tiền tài, lợi lộc … cho nên y đã đứng trước phòng của cố viện trưởng, lạy ba lạy, rồi ly khai. Mặc dù y đã sống cả chục năm ở đây, nhưng đối với thành thị vẫn còn rất lạ lẫm. Mà y lại nhỏ bé, dung mạo được y tận lực che dấu trở nên thập phần bẩn thỉu. Có lẽ từng có người hảo tâm giúp đỡ, nhưng … thực xin lỗi, y vô năng nhớ rõ. Cũng chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, y chỉ biết mình còn sống đã là một kỳ tích.Sau đó, kỳ tích lại xuất hiện, cho y gặp được hắn – hắn thực thích cặp mắt khiến người đời chán giét của y? Thực sự … Từ đó về sau, y luôn cho rằng, mình gặp được hắn là kỳ tích. Hơn nữa ngày càng tin tưởng …


-“Đúng vậy, ánh mắt của ngươi”Khoé miệng Bạch Yến câu dẫn ra một nụ cười thập phần ôn nhu khiến y nhất thời bị mê hoặc.Lúc này trông y  lộ ra nét giống hài tử


-“Nó lạnh lẽo như băng … thậm chí có chứa địch ý, sẽ không có ai yêu mến..” Y nhớ rõ những lời mà những người kia đã nói. Có lẽ điều này cùng với việc mình bị vứt bỏ từ khi mới lọt lòng là có quan hệ đi?


-“Không, ta rất yêu mến”hắn lúc này rất thoả mãn, hắn đã tìm được một hài tử có ánh mắt như yêu cầu.


-“Thật không?” Nữ hài chăm chú nhìn Bạch Yến, sau đó dường như đã tin, nhẹ gật đầu –“Cho dù ngươi yêu mến thì sao? ta sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác một cách không công”. Trên đời nào có bữa cơm miễn phí, không phải sao?. Mặc dù mình là nam hài, nhưng biến thái không phải không có. Trước kia “mụ mụ ba tháng” cùng viện trưởng bà bà đã nói qua với y. Các nàng cảm thấy tướng mạo y quá mức xuất chúng, cho nên dạy y đề phòng kẻ khác, dạy y che dấu hình dạng của chính mình. Các nàng đối với y thực tốt … chính là … cảm giác không nhiều lắm, có chút khổ sở. Với y mà nói, một chút cảm giác đã là quá mãnh liệt bởi vì bình thường y không có cảm giác … cho nên … vành mắt y đã có điểm ươn ướt


Nàng nghĩ đến điều gì sao? Nguyên lai cắp mắt chứa đầy băng tuyết ấy cũng có ngày tan  thành nứơc. Bạch Yến biết rõ, không phải là vì hắn.. Hắn cứ thế im lặng. Hắn tò mò muốn biết hiện tại nàng đang nghĩ gì. Không biết vì cái gì, cô bé trước mặt hắn có thể khơi gợi niềm hiếu kỳ mãnh liệt của hắn. Mấy năm qua, hắn đã gặp qua rất nhiều người, hắn là “Bá Nhạc”, hắn đã tiếp xúc vô số người nên hắn rất nhạy cảm. Trong mắt hắn, con nguời bản chất điều như nhau. Hắn chua thừng có cảm giác đặc biệt như bây giờ, tò mò, hứng thú. Mà khi có hứng thú thì tự nhiên sẽ phát sinh tình cảm. Hắn quyết định, vô luận đứa bé này có thể diễn xuất hay không, hắn đều sẽ lưu nàng lại, dù sao nàng cũng là cô nhi, hắn hội có khả năng chiếu cố nàng.


-“Ta sẽ không tự nhiên mà giúp ngươi” Ta là người đại diện của công ty Kim Tinh cũng là tuyển trạch viên ( nhân viên tìm kiếm người mới cho công ty)  .Dường như không hiểu … –“Film, ngươi biết chứ?, cả Tivi nữa, những thứ kia cần có người diễn, ta cần ngươi giúp ta diễn xuất” Đã hiểu ra một chút …-“Ta không biết diễn”


-“Không sao, ta có thể tìm người dạy ngươi” Bạch Yến đứng dậy, nắm lấy đôi tay bé nhỏ –“Ngươi hẳn đã đói,ta đưa ngươi đi ăn cơm. Nhà ta ở gần đây, về nhà của ta a”


Lẽ ra phỉa giãy, thế nhưng tay hắn hảo ấm … Đòng dạng đứng mưa nhưng tay hắn thật ấm áp, rất lớn, rất có lực … Vậy nên y ngơ ngác nhìn hắn, không rút tay về, chỉ bước theo.
-“Ngươi tên gì?”
-“Ta không có tên”.Mỗi lần nhận nuôi là một tên riêng. Có thể những danh tự kia cũng không phải tên y.


-“Vậy ngươi bao nhiêu tuổi?”. Cái này phải biết a.
-“14”
-“ ….Thực?” Nàng rất gầy, vô cùng nhỏ bé … không sao, từ nay về sau hắn sẽ hảo hảo tẩm bổ cho nàng, sẽ cao lên thôi.


-“Ân. Bất qua không quan hệ. Ta nghe người khác nói, nam hài tử đến 16-17 tuổi mới bắt đầu phát triển,ta như vậy rất bình thường”chỉ là dinh dưỡng không đủ, cho nên không cần lộ ra ánh mắt đồng tình ấy.
-“Đúng vậy, nam hài tử….” Bạch Yến ngẩn người –“Ngươi là nam?”


-“Ân” lại nữa rồi … Y nhúng vai thản nhiên đáp lại: thanh âm chưa đổi, lớn lên vừa trắng trẻo lại xinh đẹp, bị hiểu lầm là nữ là chuyện hiển nhiên.


-“A…” có vấn đề gì, nhân vật Hứa Tiên trọng yếu như vậy, huống chi lại là một đứa bé nhìn không ra nam hay nữ. Hơn nữa … nam lại càng tốt, dễ thu dưỡng! (Vy: nam mới có vấn đề đểnói a…)Vừa rồi, hắn còn lo lắng, hắn là một thanh niên độc thân, thu dưỡng một hài tử kém mình mười tuổi, lại xinh đẹp như vậy, phỏng chừng có chút khó khăn. Mặc dù hắn thừa sức giải quyết nhưng có thể bớt chút tinh lực thì thật tốt a~~


-“Nếu như nam hài không thể diễn, vậy quên đi”. Có chút không đành lòng, không biết vì cái gì, y phát hiện mình không giét thúc thúc mắt kính này, thậm chí có chút yêu mến hắn. Có lẽ bởi vì hắn nói hắn thích cặp mắt của mình a…. Mọi người không thích, hắn lại thích … cho nên … hắn với người khác bất đồng. Cảm giác của y đối với hắn không giống như lúc trước.Y tuy đã 14 tuổi nhưng vẫn chưa học qua gì nhiều, chỉ có thể lý giải cảm giác của mình như thế.


-“Không, ngươi có thể. Ta họ Bạch, gọi là Bạch Yến”. Bạch Yến vẫn cười đến ôn nhu như vậy –“Từ nay về sau, ngươi cùng ta. Ta sẽ trở thành người giám hộ của ngươi.Mọi thủ tục, ta sẽ lo liệu, hết thảy đều giao lại cho ta, ân?. Ngươi chỉ cần hảo hảo học tập, đóng phim là tốt rồi. Đó là tài năng của ngươi, hãy mà cố gắng phát huy. Ngươi phải dựa vào chính mình mà nuôi sống bản thân, không phải do ta”. Biết rõ hài tử này rất quật cường nhưng cũng rất đơn thuần, không tự ý cùng người khác thân cận nên hắn đổi giọng liên lục, khi thì trưởng bối khi thì ngang hàng để nói chuyện cùng y. Đây là một trong những nét riêng của Bạch Yến, khiến hắn nổi bật so với đám người cùng ngành.


-“Ân, ta đã biết”. Nam hải cười đến thập phần vui vẻ, hảo tốt a! Y có thể cùng thúc thúc này ở chung một chỗ. Trước giờ y chưa bao giờ mong chờ cái gọi là “ gia đình” như ngày hôm nay …-“Thúc thúc có người nhà không?”


-“Có a, nhưng không ở đây, bọn họ đều đang ở phương Bắc, trong thành phố này thúc thúc chỉ sống một mình”. Nói đến người nhà, ngoại trừ mỗi tháng gửi về sinh hoạt phí, đã ba năm, hắn không hề trở lại. Không nhờ y nhắc nhở, có lã chính hắn cũng không phát hiện … nguyên lai ìmh lạnh lùng như vậy.


-“ Aiz…” Nam hài phù một hơi nhẹ nhỏm khiến Bạch Yến cười ra tiếng –“Ngươi không thích đông người sao?” Một gia đình không phải rất náo nhiệt a? Bất quá, nói thật hắn cũng không thích. Cảm thấy rất phiền, càng nhiều người càng loạn, không còn ý nghĩa chỉ hội lo lắng.


-“Không thích lắm, thúc thúc ngươi thích không?”
-“Tacũng không thích lắm, haha … ngươi…” Đúng rồi, từ nay về sau ở chung một chỗ ít nhất cũng phải có một cái tên, tiện việc xưng hô … Hắn là người giám hộ, đương nhiên theo họ nắn …Bạch gì nhỉ?…
-“…Ta cái gì?”


-“Ngươi thích gì?”
-“…Dường như không gì cả” cẩn trọng suy nghĩ nhưng chỉ lắc đầu.


Bạch Yến nhìn nam hài mặt lấm lem vệt bùn, Nghĩ tới câu thành ngữ “ khác nhau một trời một vực”. Đứa bé này mục diện như vân. Nhưng mà … Bạch Vân quá ư đại chúng. Băng? Nam hài không hoàn toàn là băng, tâm y lạnh nhưng không cứng, rất mền mại. Lạnh lùng rồi lại mềm mại, mâu thuẫn nhủ vậy … chỉ có … Tuyết! Thứ mà hắn mê luyến


-“Vân Tuyết, ta gọi ngươi Vân Tuyết có được không?” Lời nói có chút hưng phấn, hắn đang vì sáng kiến của mình mà đắc ý!


-“Hảo” chỉ cần là thúc chọn đều hảo cả . Tuy là cái tên này.. nó có vẻ … mặc kệ, thúc thúc thích là được. Dù sao tên là để người khác gọi.Không sao


-“Như vậy quyết định rồi, Vân tuyết, ngươi thích ăn cái gì?” Thật cao hứng, tại sao chỉ cần nghĩ tới việc săp sửa cùng Vân Tuyết ở chung thì hắn phi thường hứng thú.
-“ …Tuỳ tiện” Đồ ăn không phải lấp đầy bụng là được sao?


-“Huh? kem cây**? Ăn thứ đó không thể no a” Quả nhìn không ra tiểu hài tử này lại thích ăn đồ ngọt. Xem ra không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.
-“Kem cây? ta không nói là muốn ăn kem cây a”
-“…”


-“Ta là nói tùy tiện, nghĩa là cái gì cũng đựoc, chỉ cần no bụng. Như thế nào lại nghĩ đến kem cây a?” Thúc thúc thật quái dị
-“…”


-“Hay là thúc thúc tay nghề kém cỏi, chỉ có thể mua đồ ăn vặt cho Vân Tuyết?” Nậhn thấy biểu tình trên mặt hắn, y lập tức tự xưng”Vân Tuyết”. Nội tâm y đang trề ra mặt quỷ (=.=) , chưa bao giờ nghĩ,hoá ra y cũng có lúc như vậy.


-“Không có a… thúc thúc tay nghề rất tốt! Bởi vì sống một mình, không thích ăn đồ bên ngoài nên đều là chính mình xuống bếp a, lâu ngày cũng có thể xem là một thân hảo trù nghệ nha” Bộ dáng rất chi là kiêu ngạo.
-“A, vậy càng “tuỳ tiện””


-“Tuỳ tiện nữa a…” Văn hoá khác biệt … chứơng ngại quá khó … Bạch Yến trong lòng khóc không thấy nứơc mắt, trên mặt vẫn duy trì tiếu dung ôn nhu, hài hoà. Hắnthực sự ở phương diện này là bẩm sinh a, không cần như một số người dày công luyện tập. Có nhiều thứ, trời sinh là là đã có sẵn mà dùng…



**Tác giả chơi chữ ( theo ta là vậy)






Truyện liên quan