Chương 14

Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
“Địch Tú!”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn ngã xuống, trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng. Nàng buông kiếm của Úy Trì Thái Ngọc ra, chạy tới mấy bước. Mắt cá chân đau đớn, nhưng lúc này một chút cũng không cảm giác được.


Nàng quỳ xuống bên cạnh hắn, chân tay luống cuống nhìn hắn.
Máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra, nhuộm đỏ quần áo hắn. Dưới trời đông tuyết phủ, máu ấm áp bay lên làn sương mờ nhạt, đúng là nhìn thấy ghê người.


Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, trong lúc nhất thời lại không phát ra được tiếng nào.
Địch Tú đưa tay, nắm lấy cổ tay nàng. Hắn cười, suy yếu nói: “…… Ta không nói……”


Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, khóc lắc đầu, đang muốn mở miệng, đã thấy hắn chậm rãi khép mắt lại.
Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng chợt lạnh, tay run run, nhẹ nhàng xoa hai má hắn, gọi một tiếng: “Địch Tú?”


Tay hạ xuống, da thịt hắn vẫn còn ấm, nhưng hơi thở đã không còn. Úy Trì Minh Nguyệt khóc thành tiếng, nức nở nói: “Ngươi đừng ch.ết….. Ngươi đừng ch.ết a……”


Úy Trì Thái Ngọc thấy thế, nhíu mày thật sâu. Ả đi tới vài bước, kéo Úy Trì Minh Nguyệt ra, ngồi xổm xuống, đưa tay thăm dò mạch đập của Địch Tú.
Đúng lúc này, Địch Tú mở to mắt, một tay bắt Úy Trì Thái Ngọc, một tay bóp chặt cổ họng ả.


available on google playdownload on app store


Úy Trì Thái Ngọc trong nháy mắt càng ngạc nhiên, run giọng nói: “Thì ra ngươi……”
Địch Tú vẻ mặt mỏi mệt suy sụp, nhưng nghe đến những lời này, khóe môi hắn nhẹ nhàng cong lên, cười cười.


Úy Trì Minh Nguyệt ở bên cạnh kinh ngạc trong chốc lát, mới vui lên. Nàng không ngừng được nước mắt, run nhè nhẹ, nói: “…… Ngươi gạt ta……”


Địch Tú nhìn Úy Trì Minh Nguyệt một cái, lòng có chút cảm giác áy náy. Nhưng hắn lập tức thu liễm tâm thần, dùng khí lực còn lại nói với đám người hầu chung quanh: “Hỏa tín!”


Úy Trì Thái Ngọc nghe vậy, lạnh lùng cười: “Hỏa tín? Địch tổng quản cũng quá mạo hiểm đó, nếu người tới là thuộc hạ của tam muội ta, một phen cố gắng của ngươi liền……”
Nàng còn chưa nói xong, ngón tay Địch Tú đã tăng thêm vài phần lực đạo, chặn đứng thanh âm của nàng.


“Phóng hỏa tín!” Địch Tú lại hô một tiếng, lực đạo lại nặng thêm một phần, khiến cho Úy Trì Thái Ngọc rên rỉ thành tiếng.
Người hầu chung quanh thấy thế, không dám kéo dài nữa, lấy hỏa tín ra.


Một tia lửa được phóng lên cao, phát sáng trên bầu trời đêm. Ánh lửa được thu vào đáy mắt Địch Tú, hóa thành ý cười.
Ánh lửa rơi xuống và biến mất, bốn phía lại trở về bóng tối tĩnh mịch. Mọi người lạnh lùng giằng co, ai cũng không dám hành động trước.


Thời gian chậm rãi trôi qua, tuyết càng ngày càng lớn, che khuất tầm nhìn.
Rét lạnh, làm cho Úy Trì Minh Nguyệt bất giác run run. Nhưng đến giờ phút này, lòng của nàng đã không còn sợ hãi e ngại. Không biết tự tin từ nơi nào mà đến, làm cho nàng cảm thấy nhất định có thể thoát vây.


Nhưng mà, mất máu, làm cho Địch Tú dần dần thất thần, lực đạo trên tay cũng giảm lại.
Úy Trì Thái Ngọc phát hiện, một tay cầm cổ tay Địch Tú, một tay ra khuỷu tay, thúc vào bụng hắn. Địch Tú vội vàng rụt tay né tránh, buông lỏng nàng ra.


Úy Trì Thái Ngọc thoát thân, xoay người một chưởng đánh về phía hắn. Địch Tú cũng không chịu thua, giải khai chiêu thức của nàng, ra trảo bắt ngực nàng. Úy Trì Thái Ngọc lập tức xuất thủ phong bế công kích của hắn, ra một cước, đá chân trái hắn. Địch Tú cũng không né tránh, trúng một đá của nàng, tới gần nàng. Nhân lúc Úy Trì Thái Ngọc đang kinh ngạc, hắn đánh ra một chưởng, vào giữa ngực nàng.


Úy Trì Thái Ngọc bị đánh bại, phun máu tươi.
Mọi chuyện xảy ra nhanh như chớp lóe, mọi người phản ứng không kịp, đến giờ phút này, mới hồi phục tinh thần lại, tiến lên trợ chiến.


Địch Tú cũng đã vô lực cầm cự, nhu nhược ngã xuống. Úy Trì Minh Nguyệt cuống quít đỡ lấy hắn, nhưng không ngờ chân trái lại đau nhức, rốt cuộc cũng không đứng vững, theo hắn ngã xuống.


Úy Trì Minh Nguyệt cuống quít ngồi dậy, ôm hắn vào trong ngực. Thấy một thanh trường kiếm rơi ở bên cạnh, nàng vội vàng cầm lên, tạm thời đe dọa.
“Giết bọn họ!” Úy Trì Thái Ngọc thê lương quát.
Mọi người tuân lệnh, không hề do dự, mang theo sát khí cùng lên.


Trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, một bóng dáng bay đến, chắn trước người Úy Trì Minh Nguyệt.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn thấy người vừa tới, vui mừng quá đỗi.
“Tiên sinh!”


Người tới, đúng là Mai Tử Thất. Hắn tay cầm chiết phiến, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh bại mấy người. Lúc này mới cười dài mở miệng, nói: “May là đuổi kịp ……”


Lúc này, một đám nam tử huyền y xích đái (áo đen đai lưng đỏ) phi thân đến, người người cầm đao cầm kiếm. Chỉ trong chốc lát, đã chế phục toàn bộ thủ hạ của Úy Trì Thái Ngọc, ổn định thế cục. Úy Trì Thái Ngọc thấy thế, miễn cưỡng đứng lên, ném ra một quả đạn khói, trốn chạy vô tung.


“Chạy thật nhanh……” Mai Tử Thất đập quạt, cười khen một tiếng, tiếp đó phân phó mọi người, “Không cần đuổi theo. Để ả đi thôi.”
Hắn dứt lời, xoay người ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Úy Trì Minh Nguyệt, dỗ dành: “Chớ sợ chớ sợ, tiên sinh đến đây, không có việc gì.”


Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới buông trường kiếm trong tay xuống, rưng rưng gật gật đầu.
Mai Tử Thất cúi đầu, nhìn Địch Tú trong lòng Úy Trì Minh Nguyệt. Hắn vươn tay, nhéo nhéo mặt Địch Tú, sẳng giọng: “Thật biết trốn, hại ta tìm kiếm một phen a!”


Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, đẩy tay Mai Tử Thất ra, bất mãn nói: “Không được nhéo hắn! Không thấy hắn bị thương sao!”
Mai Tử Thất sờ sờ tay bị chụp đau, thở dài, ai oán nói: “Ai nha nha, Tiểu Tứ a, tôn sư trọng đạo ngươi đều đã quên…… Tiên sinh ta thật sự rất thương tâm……”


Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, không hề để ý đến hắn. Nàng hạ mắt, nhìn Địch Tú trong lòng.
Đến giờ phút này, hắn chỉ còn hơi thở mong manh, trong mắt, chỉ còn vẻ mỏi mệt.
Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi ôm chặt một chút, lại không nhịn được rơi lệ.


Thấy nàng như thế, Địch Tú mở miệng, dùng thanh âm mỏng manh an ủi: “…… Tránh được…… chỗ yếu hại…… không có việc gì……”
Úy Trì Minh Nguyệt khóc gật gật đầu, nhẹ nhàng thay hắn lau máu tươi trên khóe môi.


Mai Tử Thất thấy tình trạng như vậy, cười yên tâm. Hắn đưa tay điểm vài đại huyệt của Địch Tú, ngừng máu. Lại bắt mạch, nhíu mày nói với Úy Trì Minh Nguyệt: “Phải nhanh trị liệu mới được.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, gật gật đầu, buông lỏng vòng ôm.


Vài tên huyền y nam tử tiến lên, nâng Địch Tú dậy, đi qua xe ngựa đã chuẩn bị tốt.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng đứng dậy, cất bước đi về phía trước. Thấy nàng cước bộ lảo đảo, Mai Tử Thất muốn nâng, nhưng nàng lại làm như không thấy, tựa hồ đã quên đau đớn, theo sát Địch Tú.


Mai Tử Thất cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi theo bọn họ lên xe ngựa.
……
Chỉ chạy nhanh một lát, mọi người đã đến một trấn nhỏ. khách điếm trong trấn đã bị bao trọn, người hầu của Nam Lăng vương phủ đang ở đây. Nhìn thấy Úy Trì Minh Nguyệt bình an trở về, đều vui sướng.


Úy Trì Minh Nguyệt không quan tâm đến vết thương ở chân mình, nhất quyết canh giữ bên cạnh Địch Tú, nhìn mọi người trị liệu.
Nước máu đổi mấy chậu, vải trắng cũng dùng vài xấp, thuốc cầm máu, Tục Mệnh đan cũng không tiếc. Đợi trị liệu xong, đã qua hai canh giờ.


Úy Trì Minh Nguyệt quỳ gối bên giường, nhìn Địch Tú mê man bất tỉnh, vẫn không thể an tâm. Nàng nắm tay hắn, áp lên mặt mình. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, thoáng giảm bớt lo lắng của nàng.
Lời nói của Úy Trì Thái Ngọc, vẫn quanh quẩn trong đầu:


“Đúng! Là ta làm! Phụ thân đem ta gả cho Trần gia, muốn đập tan thế lực của ta, đừng hòng!….. Nhưng người vẫn là chưa từ bỏ ý định, lại tuyển một nam nhân khác cho ta……”


“Hắn cũng là người đáng thương…… Phụ thân bồi dưỡng hắn để diệt trừ kẻ đối chọi, lại lo lắng thế lực hắn lớn mạnh, khó có thể khống chế. Cho ta cùng hắn thành hôn, không chỉ hủy kế hoạch của ta, còn có thể kiềm chế hắn.……”
“Cái gì cũng không biết, thật tốt a……”


Đúng vậy, nàng cái gì cũng không biết. Không biết dưới vẻ mặt phong quang vô hạn của hắn, cất giấu bao nhiêu thân bất do kỷ. Càng không biết hắn đã trải qua tranh đấu tàn khốc như thế nào mới được mọi thứ ngày hôm nay. Nàng ghét hắn, khinh thường hắn sở tác sở vi (làm mọi việc theo ý mình), nhưng đó cũng là cách sinh tồn duy nhất của hắn……


Một người như vậy, lại nói thích nàng. Thật tâm chân thành, thậm chí có thể vì nàng không tiếc tánh mạng.


Cho đến hôm nay, nàng mới hiểu được, thái độ của mình đối với hắn ngày xưa, làm tổn thương người tới mức nào. Mỗi một câu một chữ không châm chước nàng nói ra, lại giẫm lên tâm ý của hắn đến mức nào.


Trong lúc nhất thời, nàng lòng tràn đầy hối hận, bi thương không thôi, lại nhịn không được rơi lệ.


Lúc này, Mai Tử Thất đẩy cửa tiến vào, đi đến bên người nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu Tứ a, ngươi cũng mệt mỏi rồi. Mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, vết thương ở chân của ngươi cũng phải trị a……”


Úy Trì Minh Nguyệt rưng rưng ngẩng đầu, nhìn hắn, nức nở nói: “Tiên sinh…… Người đều biết hết có đúng hay không?”
“Biết cái gì?” Mai Tử Thất hỏi.
Úy Trì Minh Nguyệt nói: “Tiên sinh biết Úy Trì sơn trang là dạng địa phương gì, cũng biết hắn là người như thế nào, đúng hay không?”


Mai Tử Thất trầm mặc một lát, cũng ngồi xuống, nhìn thẳng Úy Trì Minh Nguyệt, nói: “Chuyện Úy Trì sơn trang, ta xác thực đã sớm biết. Trong đó lục đục với nhau, tranh đấu gay gắt thật không tầm thường. Nhưng tiểu Tứ a, ngươi một năm chỉ ở Úy Trì sơn trang hai tháng, căn bản không cần tham gia vào đó. Huống chi, ngươi đã đến tuổi lấy chồng, chờ sau khi ngươi thành hôn, việc của Úy Trì sơn trang, sẽ không quan hệ cùng ngươi. Vương gia cùng quận chúa cũng không muốn ngươi nhập vào quá sâu, cho ngươi tin tưởng vẻ ngoài hòa thuận thân thiện kia, mới là tốt nhất. Về phần hắn……” Mai Tử Thất nhìn Địch Tú một cái, đột nhiên cười lên, “Trước khi nghe ngươi nói hắn đánh ngươi một cái tát, ta cũng không biết hắn là người ra sao. Nhưng mà, nay xem ra, ta đoán tuyệt không sai a……”


Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, có chút bất mãn, “Vậy người hẳn nên nói sớm cho ta biết a!”
Mai Tử Thất vẻ mặt vô tội, nói: “Aiz, ta không phải nói sao. Chuyện Úy Trì sơn trang, là Vương gia cùng quận chúa nói đừng cho ngươi biết nhiều ……”


“Ta không nói việc này!” Úy Trì Minh Nguyệt cắt ngang lời hắn, “Ta…… ta là nói chuyện của hắn……”
“À!” Mai Tử Thất bừng tỉnh đại ngộ, lại nở nụ cười, “Vậy đúng là ta không đúng. Ai nha nha, ta sao lại quên nói cho ngươi chứ, có lỗi có lỗi quá!”


“Tiên sinh!” Úy Trì Minh Nguyệt biết Mai Tử Thất đang trêu tức, bất mãn kêu ra tiếng.


Mai Tử Thất nở nụ cười, ôn nhu nói: “Tiểu Tứ a, phần tâm ý này của hắn, cũng không phải là dễ dàng có thể nhận được. Ta nếu nói sớm cho ngươi biết, chẳng qua là tăng thêm phiền não của ngươi thôi. Nhưng nay, cũng không giống trước, đúng không?”


Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Cái gì không giống chứ…… có cái gì không giống……”


Mai Tử Thất cười vui vẻ, lại nói: “Được được được, không có gì không giống. Nhưng mà tiểu Tứ a, trải qua hoạn nạn, càng phải thêm quý trọng mới được. Hảo hảo bảo trọng chính mình, cũng vì đối phương tận tâm a.”


Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, lưu luyến nhìn Địch Tú. Hồi lâu, nàng cũng buông tay hắn ra, thay hắn đắp chăn lại. Làm xong việc này, nàng mới cùng Mai Tử Thất rời khỏi phòng.
Đợi bọn họ rời đi, trong phòng bỗng nhiên bay lên một làn khói trắng, khói trắng dày đặc, dần hóa thành một con hồ ly.


Hồ ly kia chỉ lớn khoảng chú mèo nhà, một thân tuyết trắng, trắng tinh như tuyết. Nó nhẹ nhàng nhảy lên giường, cọ cọ hai má Địch Tú.
Trong bóng tối, vang lên tiếng cười nói thật thấp: “Lại làm ra tình trạng này, thật sự là làm cho người ta lo lắng a……”






Truyện liên quan