Chương 18

Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
Sau khi tình thế bình ổn, “xuân sơn phóng săn” tiến hành như cũ. Đợi cho mặt trời sắp lặn, mọi người đem con mồi trình lên Nam Lăng Vương, đều được lĩnh thưởng. Phóng săn tổng cộng ba ngày, vương phủ bố trí doanh trướng ở trên núi, tạo điều kiện cho mọi người nghỉ ngơi.


Lại nói Địch Tú hàng phục tuấn mã, liên lụy đến miệng vết thương, sớm trở về trướng nghỉ ngơi. Lúc hoàng hôn, Úy Trì Minh Nguyệt dẫn tỳ nữ, đưa tới bữa tối cùng chén thuốc.


Địch Tú nửa nằm trên giường, lòng tràn đầy bất đắc dĩ cho tỳ nữ đút thuốc. Úy Trì Minh Nguyệt đứng ở bên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.
Thật vất vả chờ hắn uống xong, Úy Trì Minh Nguyệt thanh thanh cổ họng, nói: “Ta có chuyện muốn nói!”


Địch Tú ngước mắt nhìn nàng, chờ câu dưới của nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, đưa tới trước mặt hắn.
Địch Tú thoáng chần chờ, vươn tay tiếp nhận, đợi đến khi nhìn nội dung viết trên giấy, không khỏi ngạc nhiên.
Quyên lệ (xinh đẹp) hành thư, tuyên bố:


Thứ nhất, không được tùy tiện tức giận.
Thứ hai, nếu giận nhất định phải nói lý do ra.
Thứ ba, cho dù tức giận cũng không thể không để ý tới người khác.
Úy Trì Minh Nguyệt cau mày, nói: “Ước pháp tam chương! Nói miệng không bằng chứng, viết ra phải làm theo! Ấn dấu tay đi!”


Địch Tú cố nén xúc động muốn xé toạc tờ giấy này, cố gắng duy trì bình tĩnh. Chữ viết của Úy Trì Minh Nguyệt hắn nhận biết được, chữ viết trên tờ giấy này, rõ ràng là từ tay người khác. Ngoại trừ Mai Tử Thất, hắn không nghĩ ra người khác. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra, vẻ mặt Mai Tử Thất khi viết xuống ba hàng chữ này……


available on google playdownload on app store


Hắn âm thầm cắn răng, đem tờ giấy này đặt qua một bên, nằm xuống ngủ.
“Lớn mật! Làm càn!” Úy Trì Minh Nguyệt lập tức phẫn nộ, trách mắng, “Không được không để ý tới a!”
Hắn nhắm mắt, không thèm để ý tới.


Úy Trì Minh Nguyệt vừa định kéo tay hắn, ép hắn in dấu tay xuống. nhưng lại lo lắng hắn một thân thương thế, không hạ thủ được. Nàng đứng ở bên giường, buồn rầu không thôi.
Tỳ nữ bên cạnh cười vui vẻ, thấy nàng không có cách, bước lên trước nhắc nhở: “Tứ tiểu thư, tiên sinh đã dạy ……”


Úy Trì Minh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, nàng nghiêm túc gật gật đầu. Vươn tay, nhẹ nhàng đẩy Địch Tú, dùng tiếng nói ngọt ch.ết người: “Hảo ca ca, đáp ứng ta đi.”
Địch Tú mở choàng mắt, kinh ngạc không thôi. Hắn nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, ngạc nhiên không nói gì.


Úy Trì Minh Nguyệt thấy vẻ mặt hắn như vậy, không ngừng cố gắng, khẽ đẩy hắn, giọng nói càng kiều nhuyễn ngọt ngào, “Đáp ứng ta đi……”
Chỉ một lát sau, Úy Trì Minh Nguyệt giơ tờ giấy có ấn dấu tay lên, cười đắc ý.
Địch Tú cúi thấp đầu, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.


“Tốt lắm, nếu đã ấn dấu tay, không được trái với ước định.” Úy Trì Minh Nguyệt đem tờ giấy kia cẩn thận gấp lại, cất vào túi gấm tùy thân, vỗ nhẹ nhẹ, cười nói như thế.
Địch Tú nhìn nàng một cái, không khỏi bật cười.


Úy Trì Minh Nguyệt thấy hắn cười, lúc đầu bất mãn, nhưng rất nhanh, nàng cũng cười lên.
“Ngươi ngủ đi.” Úy Trì Minh Nguyệt dứt lời, lại thay hắn sửa sang lại chăn, tiếp đó dẫn tỳ nữ ra khỏi doanh trướng.


Địch Tú nhìn nàng rời đi, thở dài một hơi. Hắn nằm xuống, cũng không đi vào giấc ngủ, chỉ là lẳng lặng nhìn chỗ hư vô. Bên tai tĩnh lặng, làm cho hắn sinh ra cảm giác trống vắng……


Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, hắn tâm thần rung động, thoáng hoảng hốt. Trước mắt, lại sinh ra một mảnh tối đen, trong bóng tối kia, một ánh sáng trắng dần hiện, bên trong hào quang, là một con hồ ly toàn thân tuyết trắng. Một đôi mắt u bích, chỉ mỉm cười nhìn hắn.


“Ngươi cuối cùng cũng ra khỏi Mai cốc.” Hồ ly mở miệng, nói như thế.
Hắn kinh ngạc không thôi, vừa muốn hành động, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, cả nói cũng không ra tiếng.


“Hì hì, Mai cốc tán nhân rất lợi hại, có thể cởi bỏ chú phược của ta.” Hồ ly nói, “Ngươi thật ra rất thông minh, biết giả ngu……”
Hồ ly nói xong, chậm rãi đến gần. Nó hơi hơi nheo mắt lại, nhìn thẳng hắn, “Hì hì, đúng vậy, nàng thích, chính là ngươi si ngốc ngây ngô kia nha.”


Những lời này, làm cho trong lòng hắn ẩn ẩn đau nhức.
“Kỳ thật ta cảm thấy, bộ dáng ngươi tâm ngoan thủ lạt, không từ thủ đoạn kia càng hợp lòng ta hơn. Đáng tiếc ……” Hồ ly nói, “Hì hì, giả ngu thực vất vả nhỉ, đến đây, để cho ta giúp ngươi……”
Hồ ly nói xong, chậm rãi ghé sát vào.


Địch Tú mắt thấy hồ ly kia đến gần, trong lòng tràn đầy sợ hãi, muốn kháng cự.
Lúc này, thân mình hắn chấn động, bóng tối trước mắt nháy mắt vỡ vụn, cả con hồ ly kia, cũng biến mất vô tung. Hắn lúc này mới tỉnh lại, ác mộng, làm cho hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thở dốc không ngừng.


Hắn lo sợ nghi hoặc ngước mắt, nhìn mọi nơi chung quanh, đợi đến khi xác định trong doanh trướng chỉ có một mình hắn, mới ổn định tâm tình. Hắn bình phục hô hấp, lại không buồn ngủ. Dứt khoát đứng dậy khoác áo, đi ra doanh trướng.


Nam Lăng vương phủ xuân sơn phóng săn, phong sơn bế lĩnh, mọi người đều không thể tự ý ra vào. Lúc này vẫn còn sớm, ở giữa lại có một đám thiếu niên, liền tụ tập thành nhóm, đốt lửa trại, uống rượu nói cười, thật là náo nhiệt.


Địch Tú lại sinh cảm giác không hợp nhau lúc trước. Hắn đang muốn vượt qua, lại nghe tiếng nói nhỏ khe khẽ trong tiếng cười hỗn tạp, chói tai vô cùng.
“…… Hắn là tổng quản Úy Trì sơn trang, tên gọi Địch Tú.”
“Thì ra là giang hồ nhân sĩ, khó trách võ nghệ xuất chúng.”


“Nhưng ta nghe nói hắn lúc trước bị thương, tâm trí bị hao tổn, si ngốc ngây ngô.”
“Aiz, Minh Nguyệt tiểu thư thế nhưng lại thích một ngốc tử……”
“Chẳng lẽ là trai lơ?”
Lời này vừa nói ra, dẫn đến một trận cười không có hảo ý.


Địch Tú quay đầu, không phí nhiều khí lực liền ở trong mọi người tìm được người vừa nói chuyện. Hắn xoay người, đi tới trước đám người kia, không nói hai lời, nắm người nói chuyện kia.
Lúc mọi người kinh hãi, chỉ thấy người nọ đã bị nắm cổ họng.


Địch Tú dùng sức, thi lực ép xuống, đẩy người nọ ngã xuống đất, giống như đối đãi với con ngựa kia vậy.
Hắn lạnh giọng mở miệng, nói: “Lời nói mới rồi, lặp lại lần nữa cho ta.”


Người nọ cổ họng bị bóp, đã không thể phát ra tiếng. Tay hắn nắm lấy mặt đất, liều mạng giãy dụa, lại giãy không ra.


Mọi người ở bên cạnh khẩn trương vạn phần, lại sợ Địch Tú thương tổn người nọ, không dám tùy tiện tiến lên cứu. Chỉ mở miệng trách mắng: “Ngươi làm cái gì! Mau buông tay!”


Địch Tú cũng không để ý tới những người đó, cười khẽ, nói khẽ với nam tử bị áp đảo kia: “Một kẻ ngốc giết người, ngươi nói Vương gia có thể truy cứu hay không?”
Người nọ nghe được lời này, hoảng sợ không chịu nổi.


Trong mắt Địch Tú nhiễm sát khí, hắn hừ lạnh một tiếng, đang muốn hạ sát thủ. Bỗng nhiên, cổ tay hắn bị người chặt chẽ cầm.
Hắn không vui ngước mắt, chỉ thấy người tới, chính là Mai Tử Thất.


Tay Mai Tử Thất tăng vài phần lực đạo, thủ sẵn ở mạch môn Địch Tú, cười nói: “A Tú, đừng náo loạn.”
Địch Tú nhíu mày nhìn hắn, một lát sau, buông lỏng tay ra.
Nam nhân thoát khỏi trói buộc, té đứng dậy, ho khan không ngừng.


Mai Tử Thất thấy thế, ý cười trong suốt nói: “Các vị công tử không có việc gì vẫn là sớm nghỉ ngơi một chút đi. Nếu kinh động Vương gia, hoặc làm cho Minh Nguyệt tiểu thư nghe thấy lời đồn đãi gì không tốt sẽ không hay đâu.”


Mọi người nghe vậy, ý niệm truy cứu trong đầu đã mất hơn phân nửa. Chỉ hòa cùng vài câu, liền tan hết.
Mai Tử Thất cười thở dài, nhìn phía Địch Tú, nói: “A Tú a, ngươi lại làm bậy.”
Địch Tú cũng không có tâm tình nói giỡn, giọng lạnh lùng nói: “Buông tay.”


Mai Tử Thất lúc này mới buông tay cầm cổ tay hắn ra, cười nói: “Được được, sao lại tức giận? Nếu bất mãn, nói cho tiên sinh ta đi, ta khẳng định sẽ làm chủ cho ngươi. Ngươi như vậy, nếu có lời ong tiếng ve truyền tới tiểu Tứ, như thế nào cho phải?”


Địch Tú nhìn hắn một cái, nói: “Không cần uy hϊế͙p͙ ta. Thương thế khỏi hẳn, ta sẽ rời đi.”
Mai Tử Thất trầm mặc một lát, cười nói: “Ý của ngươi là, nay giả ngu, chỉ là vì mượn sự bao che Nam Lăng vương phủ, tránh đi kẻ thù, dưỡng thương thế?”
“Phải.” Địch Tú đáp không chút do dự.


Mai Tử Thất nhíu mày thở dài, nói: “Chậc chậc, nếu tiểu Tứ nghe được mấy lời này, có bao nhiêu thương tâm đây.”
“Vậy thật sự là đáng tiếc.” Địch Tú nhẹ nhàng cười, nói nhẹ nhàng bâng quơ, “Ta không thể ngốc cả đời.”


Mai Tử Thất nghe được lời này, lại trầm mặc. Hồi lâu, hắn mở miệng, bất đắc dĩ nói: “Vì sao không thử thẳng thắn thành khẩn mọi chuyện với Minh Nguyệt?”


Địch Tú đáp: “Ta đã nói rồi. Đợi thương thế khỏi hẳn, có một ngày kia……” Ánh mắt hắn có vẻ cô đơn, giọng điệu mặc dù đạm nhạt, lại không chút do dự.


Mai Tử Thất càng bất đắc dĩ, cười thở dài một tiếng. Hắn thấy Địch Tú muốn đi, đang nghĩ tới biện pháp giữ hắn lại. Cúi đầu, chỉ thấy đám công tử mới vừa rồi vội vàng mà đi, để lại rượu ngon. Hắn nở nụ cười, mở miệng gọi Địch Tú lại, nói: “Địch tổng quản, nếu không ngủ được, uống vài chén thế nào?”


Địch Tú ngừng bước, trầm mặc một lát, xoay người gật gật đầu.
Hai người chọn nơi thanh tĩnh, yên lặng đối ẩm.
Ban đêm, nguyệt loan như mi (trăng khuyết như lông mày), đêm lạnh như nước, sơn gian tĩnh mịch, càng tăng thêm cảm giác thanh tịnh.
Sau vài chén, Mai Tử Thất cười mở miệng, đánh vỡ trầm mặc.


“Sau khi thương thế Địch tổng quản khỏi hẳn, muốn đi nơi nào?”
Địch Tú uống rượu trong chén, bình thản trả lời:“ Úy Trì sơn trang.”


Mai Tử Thất nhíu nhíu mày, nói: “Địch tổng quản, đừng nói kẻ hèn xen vào việc của người khác. Lấy khả năng của Địch tổng quản, thiên hạ nơi nào không thể sống yên phận, trở nên nổi bật. Sao phải chấp nhất một Úy Trì sơn trang nho nhỏ?”
Địch Tú không đáp lời, chỉ trầm mặc uống rượu.


Mai Tử Thất thấy hắn không đáp, cũng không hỏi nữa.
“Ta là cô nhi……” Địch Tú bỗng nhiên mở miệng, nói những lời này. Hắn dứt lời, buông ly rượu, trực tiếp cầm lấy bầu rượu.
Mai Tử Thất dừng chén, chờ hắn nói chuyện.


Địch Tú cười cười, nói: “Ta mười tuổi nhập trang, mười ba tuổi liền được trang chủ đề bạt, tùy thị ở bên người. Khi đó, ta không phải chỉ có một mình……” Trên nét mặt của hắn sinh hoài niệm, chậm rãi đưa bốn ngón tay ra, “Lương Chung, Trịnh Linh, Hướng Dục, thêm ta…… Đó là cái gọi ‘chung linh dục tú’ (Đất thiêng nảy sinh hiền tài)……”


Hắn dừng lại một chút, uống một ngụm rượu, lại nói: “Đáng tiếc, ta là tâm phúc của trang chủ. Lương Chung, Trịnh Linh lại đều trung thành với đại tiểu thư Úy Trì Hiệt Anh. Năm ta mười chín tuổi, cùng bọn họ ra ngoài làm việc. Bọn họ lại phụng mệnh đại tiểu thư, liên thủ diệt trừ ta……” Mắt hắn mang theo một tia khổ sở, “Đêm đó, ta giết Trịnh Linh. Sau khi trở về trang, trang chủ biết việc này, biết dã tâm đại tiểu thư ngày càng lớn. Ít ngày nữa, bức nàng ra các, đem thế lực của nàng trừ tận gốc, người thân tín toàn bộ tru sát. Lương Chung, cũng trong đám này……”


Mai Tử Thất nghe được lời này, mày nhẹ nhàng nhăn lại.


Địch Tú trầm mặc, uống cạn hồ rượu, mới lại mở miệng, nói: “Năm sau, có người mật cáo, Hướng Dục học trộm ‘Lạc Vân kiếm pháp’. Trang chủ thẩm tra, lấy luật xử lý nghiêm khắc. Hắn bị cắt gân mạch toàn thân……” Hắn thở dài một hơi, giọng điệu lạnh lẽo, “…… Là ta động hình. Sau lại, hắn bị tù ở địa lao trong sơn trang, do không chịu nổi nhục, không bao lâu liền tự sát ……”


“‘Nhất chi độc tú (một mình siêu phàm)……” Địch Tú cười đến thê lương, “Bọn họ nói, cái này gọi là ‘Nhất chi độc tú’……”
Trong lòng Mai Tử Thất cảm khái. Hắn nhìn bầu rượu rỗng tuếch, trong lòng biết nếu không có rượu, Địch Tú sẽ không nhắc tới chuyện cũ này.


“Tiên sinh……” Địch Tú mở miệng, kêu như thế.
Mai Tử Thất nghe được câu này, nở nụ cười.
Địch Tú nhìn hắn, cười yếu ớt, nói: “……đạo sinh tồn của ta, chỉ có như thế.”






Truyện liên quan