Chương 21
Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
“Có được Úy Trì gia tứ tiểu thư”, như thế thì tốt, đã trọn vẹn rồi……
Địch Tú nghĩ như thế, ánh mắt dần lạnh lùng, tay vỗ lưng của nàng cũng ngừng lại. Rối rắm làm gì, thẳng thắn thành khẩn mà làm gì, chờ mọi việc đều kết thúc, chờ nàng trở thành người của hắn, không phải rất tốt sao?
Lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt buông lỏng tay, ngồi thẳng người. Hốc mắt của nàng ửng đỏ, nhưng cuối cùng không có rơi lệ. Nàng mở miệng, nói: “Thật đói……” Nàng chỉ vào đồ ăn ở bên cạnh, nói, “Ta có thể ăn sao?”
Địch Tú nhìn nàng, không tự chủ được bật cười, bất đắc dĩ gật đầu.
Úy Trì Minh Nguyệt cầm lấy bát đũa, cũng không quản rau xanh, đem thức ăn nhét vào miệng, làm như phát tiết. Chỉ chốc lát sau, má đã phình to. Nàng cau mày, căm giận nhấm nuốt, mới nuốt xuống một ít, liền tiếp tục nhét.
Địch Tú thấy nàng như thế, vừa buồn cười vừa lo lắng. Hắn đứng dậy, múc một chén canh, cầm ở trong tay, vừa làm lạnh, vừa nhìn nàng, sợ nàng có thể bị nghẹn.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, đến bên cạnh hắn, cũng không buông bát đũa, chỉ cúi đầu cắn bát canh trong tay hắn, cố sức uống một ngụm.
Địch Tú hiểu rõ, múc một muỗng canh, đút nàng uống.
Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới giãn mày, nàng uống mấy ngụm, nuốt thức ăn trong miệng, tiện thể hào hùng vạn trượng nói: “Hừ! Không cho ta gả, ta càng muốn gả! Cùng lắm thì bỏ trốn!” Nàng dứt lời, tiếp tục ăn như hổ đói.
Địch Tú bị nàng dọa, sững sờ bưng bát canh, hồi lâu không phản ứng. Đợi hắn hoàn hồn, không khỏi bật cười.
Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn, nói không rõ ràng: “Cười cái gì…… Ta nói sự thật!”
Địch Tú cười, cũng không nói nhiều, múc canh, tiếp tục đút nàng.
Không biết vì sao, đau đớn sốt ruột trong lòng, dần dần tan đi, lại càng phiền muộn. Cho dù bị giẫm lên bao nhiêu lần, bị làm nhục bao nhiêu lần, lại quyết tâm bao nhiêu lần, vẫn bất lực như trước. Lừa gạt lợi dụng, trả thù làm nhục…… Hoài ý niệm ti tiện như vậy trong đầu mình, khi nàng thật sự ở trước mặt, ngoại trừ cười, cái gì cũng không làm được……
Đúng vậy…… Như thế thì tốt rồi, đã trọn vẹn rồi……
……
Sau mấy ngày, bên trong Nam Lăng vương phủ, tất cả mọi người phát hiện một không khí âm trầm lạnh lùng. Quận chúa cùng Úy Trì Minh Nguyệt hình như có ngăn cách, hai người gặp mặt, đều lạnh nhạt thăm hỏi, không tiếp tục nói về hắn. Chuyện thành thân, không người nào dám đề cập, cũng gác lại. Trong khoảng thời gian ngắn, suy đoán xôn xao.
Thẳng đến mười bảy tháng ba, khi đến sinh nhật Úy Trì Minh Nguyệt, không khí xấu hổ ngưng trọng như vậy mới thoáng dịu đi. Công hầu quan viên cùng Nam Lăng vương phủ có giao hảo đã sớm đưa hạ lễ tới, trong vương phủ một mảnh hân hoan bận rộn.
Địch Tú đương nhiên là không có việc để làm, thêm việc thương thế đã tốt hơn, liền ở trong phòng ngồi xuống điều tức. Cơm trưa qua đi, Mai Tử Thất cũng không có việc gì làm tìm đến hắn để chơi cờ.
Vài canh giờ sau, Mai Tử Thất nhìn chằm chằm bàn cờ lắc đầu thở dài: “Chậc chậc, quả nhiên sau khi khôi phục sẽ không giống nhau a. Dùng cách đánh không màng sống ch.ết như vậy, đây không phải là bức ta sao?”
Địch Tú nhíu mày, nói: “Ngươi suy nghĩ thật lâu.”
“Aiz, đừng nóng vội. Ngươi cũng không có việc gì làm, chờ thêm một lát có làm sao đâu? Ta tốt xấu cũng là tiên sinh, nếu bại bởi ngươi, chẳng phải phải về nhà làm ruộng sao?” Mai Tử Thất lấy ra cây quạt, tự nhiên mà quạt cho mình.
Địch Tú bất đắc dĩ, cầm lấy con cờ đen, nắm ở trong tay, có chút đăm chiêu.
Mai Tử Thất liếc hắn một cái, cười nói: “A Tú a, ngươi chẳng lẽ là lo lắng hôn sự của ngươi cùng Tiểu Tứ?”
Địch Tú nghe vậy, buông quân cờ trong tay, nói: “Ta sớm nói qua, không ai lại đem nữ nhi gả cho một ngốc tử.”
“Nói gì chứ.” Mai Tử Thất nói, “Ngươi lại không ngốc. Nếu ngươi nguyện ý, ta lập tức đi ra ngoài lớn tiếng tuyên bố, đã trị cho ngươi xong!”
Địch Tú nhíu mày, hỏi: “Tiên sinh vì sao đối với chuyện của ta cùng Minh Nguyệt lại quan tâm như thế?”
“Hả, đâu có.” Mai Tử Thất nói xong, nâng tay lên, muốn nhéo hai má Địch Tú, lại bị Địch Tú tránh ra. Hắn vẻ mặt mất mát, lại nói tiếp, “Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang (bảo vật dễ cầu, tình nhân khó có).”
Địch Tú nói: “Tiên sinh không sợ nhìn lầm người sao?”
Mai Tử Thất hỏi lại: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ta có nhìn lầm người không?”
Địch Tú trầm mặc, không mở miệng.
Mai Tử Thất cười nhìn hắn, nói: “Kỳ thật, tiên sinh rất hâm mộ ngươi.”
Địch Tú ngước mắt, thoáng khó hiểu.
“Có thể thẳng thắn thành khẩn nói ra tâm ý, vô luận kết quả như thế nào, đều đã thắng một tay.” Mai Tử Thất giọng điệu ôn hòa, có chút phiền muộn, “Mà ngươi lại may mắn cỡ nào, có thể đổi chân tình tương đối……”
Nghe được lời này, Địch Tú có chút buồn bã.
Lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt chạy vội vào, nhìn thấy Mai Tử Thất, nàng mỉm cười gọi một tiếng “Tiên sinh”. Tiếp theo kéo Địch Tú, cười nói: “Chàng theo ta đến đây.”
Địch Tú không cự tuyệt, theo nàng ra cửa.
Mai Tử Thất bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục suy nghĩ ván cờ.
Lúc này, có người lẳng lặng đi vào phòng, theo mà đến, là hương trầm hương tự nhiên.
Mai Tử Thất hơi hơi mỉm cười, đứng dậy vái nói: “Quận chúa.”
Người tới, đúng là Minh Sương Thần, nàng vuốt cằm, hỏi: “Ta mới thấy Minh Nguyệt vào đây, nó đã đi rồi sao?”
Mai Tử Thất cười đáp: “Vừa lôi kéo A Tú đi ra ngoài.”
“A Tú……” Minh Sương Thần lập lại một lần tên này, nhìn Mai Tử Thất ánh mắt có vài phần hoài nghi. Nàng đi đến bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn ván cờ kia, một lát sau, hỏi, “Cờ trắng là huynh, cờ đen là vị ‘Địch tổng quản’ kia?”
Mai Tử Thất gật đầu, “Đúng.”
Minh Sương Thần nhíu mày nói: “Nếu si ngốc, tại sao kì nghệ được như thế.”
Mai Tử Thất cười đáp: “Hắn không phải là si ngốc, bất quá là bị thiên hồ thi hạ chú phược, vây hãm tâm trí hắn thôi.”
“Thiên hồ?” Minh Sương Thần ánh mắt nghiêm nghị, nhìn về phía Mai Tử Thất, “Lúc trước ngươi cũng chưa từng nhắc tới thiên hồ với ta.”
Mai Tử Thất tự biết nói lỡ, chỉ đành trầm mặc.
“Mai cốc tán nhân sao lại không giải được thiên hồ chú phược, vậy ‘Địch tổng quản’ nay đang giả ngu?” Minh Sương Thần thanh âm lạnh như băng lợi hại, như đao phong.
Mai Tử Thất nhất thời nghẹn lời, đang muốn giải thích, Minh Sương Thần cũng đã sinh tức giận, phẫn nộ nói: “Hắn thật to gan!”
Nàng dứt lời, phất tay áo xoay người, bước nhanh rời đi. Mai Tử Thất vôi vàng đi theo, sợ có việc không hay.
……
Lại nói Úy Trì Minh Nguyệt lôi kéo Địch Tú một đường chạy, đến mã trường sau vương phủ.
Lúc này, đã là hoàng hôn, ánh chiều chiếu rọi, rực rỡ như vàng. Chỉ thấy ngựa trong sân, là một con hắc tuấn. Yên ngựa đỏ thẫm, hàm thiếc cương hồng, móng ngựa bóng lưỡng, càng hiển lộ thần tuấn bất phàm.
Úy Trì Minh Nguyệt cười mở miệng, nói: “Còn nhớ nó chứ. Ngựa ngoại công cho chàng đó. Ta tìm đã lâu, mới tìm được bộ yên ngựa xứng đôi với nó. Đẹp không?”
Địch Tú trong lòng xúc động, lại sinh cảm động. Hôm nay là sinh nhật nàng, vốn tưởng rằng nàng bận rộn ăn mừng. Cũng không nghĩ, nàng tốn hơn nửa ngày, là đi tìm một bộ yên ngựa……
“Làm sao vậy? Khó coi sao?” Úy Trì Minh Nguyệt có chút thất vọng.
“Đẹp.” Địch Tú gật đầu, mỉm cười trả lời.
Úy Trì Minh Nguyệt ý cười lại sinh, vẻ mặt sung sướng. Nàng lôi kéo hắn đi đến bên tuấn mã, nói: “Nghe nói ngoại trừ ngoại công, nó cũng không cho người ta cưỡi, chàng thử xem.”
Địch Tú gật gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng xoa cổ ngựa.
Tuấn mã kia đương nhiên là nhận ra hắn, kiệt ngạo ban đầu không còn sót lại chút gì, chỉ còn ôn thuần.
Địch Tú xoay người lên ngựa, nhẹ nhàng nới lỏng cương. Tuấn mã tuân lệnh, cất vó bôn chạy. Dưới bóng chiều, trong ánh tịch dương, tuấn mã phi nhanh, mau lẹ như gió. Ánh chiều tà tự nhiên, đạp vỡ không trung. Rực rỡ mạnh mẽ, không gì sánh được.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn thúc ngựa mà đến, lại cảm thấy cảnh trước mắt, giống như tranh vẽ.
Đợi hắn ghìm ngựa đứng lại, nàng nghênh đón, ngửa đầu cười nhìn hắn, nói: “Đặt tên cho nó đi.”
Địch Tú thoáng suy nghĩ, nói: “Tịch Truy.”
“Tịch Truy……” Úy Trì Minh Nguyệt ngước mắt, liền thấy tịch dương chìm vào phía tây, ánh chiều tà dần thu. Cảnh hoàng hôn, đã gần kết thúc. Tên này, lại càng cảm thấy dễ nghe rất khác biệt, nàng gật đầu, cười nói, “Cứ gọi là Tịch Truy.”
Địch Tú cười cười, hướng nàng vươn tay, muốn nàng lên ngựa.
Úy Trì Minh Nguyệt vừa muốn đáp ứng lời mời, lại nghe có người quát chói tai một tiếng: “Minh Nguyệt! Rời khỏi hắn!”
Úy Trì Minh Nguyệt cả kinh, quay đầu nhìn lại, đã thấy Minh Sương Thần dẫn một đám người hầu mà đến, trong vẻ mặt tràn đầy vẻ vội vàng phẫn nộ. Nàng không hiểu, cũng không hành động, chỉ sợ hãi gọi một tiếng: “Nương?”
Minh Sương Thần thấy nàng bất động, càng tức giận. Nàng đưa tay, từ trong tay tôi tớ lấy roi ngựa, tiến lên vài bước, một tay kéo Úy Trì Minh Nguyệt đến phía sau, một roi lại hướng về phía Địch Tú.
Địch Tú không biết nguyên nhân, không dám ngăn cản, đã trúng một roi kia. Trên cánh tay sinh đau đớn, làm cho hắn hơi hơi nhăn mi lại.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế quá sợ hãi, một phen kéo Minh Sương Thần lại, nói: “Nương! Người làm gì thế?!”
Minh Sương Thần không để ý tới nàng, lạnh giọng nói với Địch Tú: “Tên vô liêm sỉ. Ngươi giả ngây giả dại, có ý đồ gì!”
Nghe câu này, trong lòng Địch Tú chợt lạnh, trong đầu trống rỗng.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng kinh ngạc. Nàng giương mắt, nhìn Địch Tú.
Đột ngột yên tĩnh, ngưng trọng vô cùng.
Úy Trì Minh Nguyệt thậm chí không nghe thấy tiếng hô hấp cùng tim đập của mình, tâm thần suy nghĩ giống như bị quấn chặt, không thể rõ ràng. Giả ngây giả dại?…… Tâm trí hắn đã khôi phục sao? Khi nào thì khôi phục? Vì sao chưa từng nói với nàng? Hắn…… Hắn lừa nàng? Nàng trong lòng có áp lực, không thể nói nên lời.
Địch Tú lẳng lặng nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, ánh mắt lo sợ nghi hoặc của nàng, đâm vào tim hắn. Hắn sớm dự đoán được sẽ có ngày này…… Giả ngây giả dại, thật quá mức buồn cười. Chỉ là, giờ khắc này, tới quá đột ngột……
Minh Sương Thần thấy hắn trầm mặc thật lâu, thanh âm lạnh lùng nói: “Sao không nói lời nào? Tiểu tử vô liêm sỉ, ngươi thành thật trả lời ta, ngươi có ý định tiếp cận Minh Nguyệt, là vì điều gì?!”
Là vì điều gì? Là vì điều gì…..
Địch Tú hạ mắt, cười khổ.
Thấy hắn như thế, Úy Trì Minh Nguyệt nói không rõ cảm thụ của mình. Lo lắng, buồn bực, không cam lòng…… Trăm loại cảm xúc, lộn xộn rối rắm. Nhưng rõ ràng nhất, chính là đau. Ngực đau, sâu như vậy. Nàng sao có thể quên, phụ thân của nàng từng vì mười quận Nam Lăng, lừa nương của nàng. Không từ thủ đoạn, không để ý liêm sỉ. Mà nay, hắn cũng giống vậy? Chẳng lẽ, hắn đối tốt với nàng, đều là lừa nàng?
Nàng nội tâm luống cuống, không thể kiềm chế. Nàng hất tay Minh Sương Thần ra, kéo cương ngựa, thê thanh chất vấn: “Chàng gạt ta?”
Địch Tú ngước mắt nhìn nàng, đáy lòng đã là một mảnh lạnh lẽo.
Đúng vậy, hắn lừa nàng, không thể nghi ngờ, không thể phủ định.
Một hồi mộng đẹp, chung quy cũng phải tỉnh lại.
Trong lòng nàng yêu thích, là kẻ bị thiên hồ chú phược, si ngốc không biết bản thân. Hắn thật sự, đối với nàng mà nói, là cái gì chứ?
Không nên tham a. Nếu sớm buông tay, liền không cần sỉ nhục mình đến bước này. “A Tú”? Tên buồn cười đến mức nào, lập trường buồn cười đến mức nào?
Từ nay về sau, giống lúc trước là người lạ, giống như trước là khinh thị căm hận…… Không còn này hắn.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, như trút được gánh nặng.
Hắn nhìn nàng, nhịn run run trong giọng nói, cười nói:
“Đúng vậy, ta lừa ngươi.”