Chương 22
Derek kết luận rằng họ không thể tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng như thế này mãi được. Anh cần phải đặt một nền móng giữa họ, và anh đã đưa đề tài này ra bàn luận trong khi họ đang nằm trên giường thư giãn và thỏa mãn cùng nhau. Chọn thời điểm sai rồi ^^
“Anh muốn em,” anh bắt đầu một cách tự tin, “làʍ ȶìиɦ nhân của anh.” Nàng bắt đầu nói, nhưng anh giơ một tay lên. “Trước khi em trả lời, hãy để anh kể cho em anh định –“
“Không.” Nàng gỡ mình ra khỏi những vòng ôm của anh và đứng dậy mặc quần áo. Derek nhìn nàng trong sự im lặng cau có khi nàng xỏ chiếc giày còn lại và mạnh bạo đập tay vào nhau. “Tôi không tin là tôi muốn làʍ ȶìиɦ nhân của ngài đâu, Thuyền trưởng à.”
Anh không biết lời từ chối của nàng hay giọng nói móc mỉa của nàng khiến anh tức giận nhiều hơn. Nàng cứ làm như là anh vừa đưa ra một lời đề nghị trẻ con, nửa vời nào đó vậy, trong khi thực tế anh hầu như chẳng nghĩ về cái gì khác kể từ lúc anh biết nàng chẳng liên quan gì đến vụ đầu độc.
Anh chưa từng biết người phụ nữ nào có thể khiến anh tức giận tới mức anh muốn đấm xuyên qua tường! Anh không buồn che giấu sự khó chịu của mình. “Tất nhiên là không rồi, cô sẽ muốn nhiều hơn – một tước hiệu chẳng hạn? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô nhắm tới một lời cầu hôn thì cô đang phí phạm thời gian. Tôi sẽ chẳng cho cô cái gì nhiều hơn một lời đề nghị được toàn quyền sử dụng.”
“Chà chà, đức ngài của tôi,” nàng nói, ra vẻ khinh khỉnh với tước vị của anh. “Tôi không muốn nhiều hơn – tôi muốn ít hơn. Tôi chẳng hề muốn cam kết bất kì điều gì với ngài cả!”
Anh nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ kinh ngạc rành rành – ch.ết tiệt, nàng muốn thế thật. Lời từ chối nhiệt thành của nàng với bất kì sự ràng buộc nào giữa họ khiến anh lo lắng tới tận xương tủy.
“Từ những gì tôi biết về đàn ông tầng lớp trên và tình nhân của họ, để đổi lại cho… sự thân mật, một người đàn ông sẽ giữ tình nhân của anh ta trong một ngôi nhà do anh ta cung cấp và cho cô ta đồ trang sức cũng như lụa là gấm vóc.” Nàng đứng nhìn xuống anh, đôi mắt tóe lửa. “Sao, tôi nói gần đúng chưa?”
Anh đồng ý, sốt ruột muốn nghe những điều tiếp theo. Người ta không thể nào chắc chắn khi nói với Nicole.
“Vì cái quỷ gì mà tôi lại muốn bị giữ trong một căn nhà trên đất liền, bị kẹt cứng một chỗ hết ngày này sang ngày khác vì sự tiện lợi của anh, và tất cả chỉ để đổi lại vài thứ đá quý và váy sống mà tôi không bao giờ mang?”
Anh chỉ đề nghị những gì trong quá khứ luôn luôn hiệu quả. Phụ nữ thích được tặng quà, được cung phụng. Anh không có lý do gì để nghi ngờ chuyện tất cả phụ nữ trên đời đều thích những thứ đẹp đẹp – những thứ đắt tiền – không chỉ vì sở thích mà còn để đảm bảo cuộc sống.
Nicole có bao giờ nhận ra cuộc sống của nàng sẽ khốn khổ nhường nào một khi họ trở về nước Anh không? “Trong tất cả những chuyện đã xảy ra vài tháng gần đây, em nghĩ ai sẽ chăm sóc em nếu tôi không làm? Thậm chí nếu cha em có được thả đi nữa, em cũng sẽ phải về Anh để tìm ông ấy. Làm sao em làm được chuyện đó?” Anh nhảy ra khỏi giường và chộp lấy quần áo của mình, cơn giận của chính anh cũng sắp sôi lên sùng sục. “Tàu của em đang ở dưới đáy biển Nam Đại Tây Dương, và tôi đã nhốt thủy thủ của em ở Cape. Em thậm chí còn không có nổi một đồng ghi-nê.”
Một cái nhìn khinh miệt, thậm chí là kiêu căng hiện trên mặt nàng. “Tôi có cách để sinh tồn. Tôi còn chưa bị hạ thấp đến mức - ồ, cái đêm ở London anh đã nói thế nào nhỉ? – bẫy một bá tước, dù là bằng hôn nhân hay bằng cách đi làʍ ȶìиɦ nhân của anh,” nàng quát lại. “Khi nào anh bỏ lại tôi ở Sydney này, tôi sẽ ổn cả.”
Trong suốt những giờ nàng không chịu nói chuyện với anh, dần dần anh cũng dịu xuống và xem xét mối quan hệ của họ một cách khách quan hơn. Mong muốn tìm cách nào đó để trói buộc nàng với anh không hề giảm sút, nhưng anh sẽ không ép buộc. Trong vài ngày tiếp theo, Derek không nói gì về tương lai.
Thực sự, anh có quyền gì mà đề nghị nàng một tương lai với anh trong khi cuộc sống của chính anh đã bị sắp đặt quá khốn khổ?
Lúc đầu hơi khó khăn, nhưng về sau họ toàn tâm toàn ý quên mất cuộc tranh cãi. Để đền bù, Derek đưa nàng xuống trung tâm thành phố Sydney. Anh có thể nhìn khuôn mặt háo hức, rạng rỡ của nàn hàng giờ liền. Nàng chẳng có lý do gì phải mang cái vẻ mặt buồn nản, mệt mỏi như những phụ nữ ở quanh anh suốt cả cuộc đời anh. Đáng lẽ anh phải đoán trước được chuyện đó, bởi vì nàng đã thấy và đã trải nghiệm thế giới nhiều hơn mọi phụ nữ, và rất nhiều đàn ông mà anh quen. Nhưng nàng vui sướng với mọi chi tiết nhỏ nhặt quanh nàng.
Sau một giờ tản bộ, họ đi ngang một quầy bán đồ trang sức, và cái gì đó trong cửa sổ làm anh dừng phắt lại. Kéo nàng đứng lại với anh bên cửa kính dày, anh nhìn thấy một đôi hoa tai bằng đá sa-phia với một chiếc vòng đeo cổ đồng bộ được trưng bày ở vị trí trịnh trọng. Điều đã thu hút sự chú ý của anh là độ sâu trong màu sắc của viên đá.
Đó chẳng phải màu đậm như thế chứng tỏ những viên đá rất quý hiếm sao? Hơn nữa, chúng trùng với màu mắt của Nicole.
“Em nghĩ gì về những viên đá sa-phia?”
“Chúng rất đẹp,” nàng nói, chỉ ghé mắt vào chúng, sự chú ý của nàng tập trung vào người bán rong trên phố. Nàng nghiêng đầu, tự hỏi anh ta đang bán cái gì.
Để lôi kéo sự chú ý đi lang thang của nàng, anh đặt một nụ hôn lên tóc nàng. “Em có thích –“
“Ôi, Derek,” nàng chen ngang, đặt một bàn tay lên tay anh, “nhìn kìa. Người kia đang bán dâu tây. Anh có biết đã bao lâu rồi em mới được ăn chúng không?”
Anh chỉ có một giây để ghi nhớ tên cửa hiệu trước khi nàng kéo anh đi.
Để cho anh có thể làm hư nàng bằng những quả dâu tây thay vì đá quý.
Khi Derek thức dậy trước bình minh ngày hôm sau, Nicole đang cuộn tròn trong tay anh thở nhè nhẹ. Như mọi khi, chỉ cần sự đụng chạm nhẹ nhất của da nàng vào cơ thể anh cũng khiến anh rạo rực như cậu bé mới lớn. Nhưng anh cần nàng nhiều hơn là chỉ để giải thoát. Đúng, cơ thể anh đói khát cơ thể nàng, nhưng anh muốn sự gần gũi diễn ra sau đó, khi nàng đã hạ hết tấm màn bảo vệ.
Mặc dù nàng đang ngủ, anh vẫn trượt tay xuống và vuốt ve nàng, chuẩn bị nàng, hân hoan vì sự đáp ứng chóng vánh của nàng. Nàng tỉnh dậy với tiếng hít vào thật nhanh khi anh đi vào trong nàng, rồi thở dài khoan khoái khi anh đẩy mình vào trong, yêu nàng.
Anh nghĩ về buổi sáng của họ suốt những giờ còn lại của ngày trong khi tìm hiểu về các đề nghị chuyên chở hàng hóa. Anh thấy mình đang huýt sáo khi ký vào vô số hợp đồng làm ăn do chiến thắng mang lại.
Grant sẽ rất bối rối khi biết về thành công của họ. Con tàu sẽ được chất đầy trong hai ngày nữa, và có vẻ như đó là một chuyến trở về rất hứa hẹn.
Nhưng phải làm gì với Nicole đây? Anh đang hết thời gian. Đôi khi nàng cư xử như là nàng sẽ ở lại Úc và chờ Chancey khi Derek đã ra khơi, nhưng mỗi ngày thì các lần ấy lại càng ít đi. Anh cảm thấy anh đang dần hạ hết hàng phòng ngự của nàng.
Anh sẽ nói chuyện với nàng đêm nay, anh quyết định như vậy. Nhưng trước khi anh có cơ hội, họ đã lại ân ái với nhau. Rồi sau bữa tối, nàng bắt đầu đọc một cuốn sách mới anh đã mang về cho nàng từ thành phố. Ngày mai. Ngày mai, anh sẽ bảo nàng đi cùng anh.
Và nếu nàng từ chối? Anh sẽ phải chơi con bài cuối cùng của mình. Có vẻ không thích đáng, nhưng mỗi ngày anh lại càng thấy gắn bó với nàng hơn. Anh sẽ nói với nàng rằng có thể nàng đã mang thai. Anh đã không cẩn trọng với nàng. Anh định làm thế; anh đã cẩn trọng suốt cả một đời. Nhưng dường như anh không thể rút ra khỏi nàng. Cảm giác… rất sai trái.
Anh thậm chí không nghĩ việc này từng xuất hiện trong đầu nàng. Nàng ngây thơ trong rất nhiều chuyện. Nàng chưa bao giờ phải đếm từng ngày, chưa bao giờ phải phập phồng hi vọng một chu kỳ này hay kỳ khác đến. Anh sẽ dạy nàng – một cách gay gắt – nhưng việc đó phải làm thôi. Không đời nào anh có thể bước khỏi đời nàng.
Những ý nghĩ của Derek bị cắt ngang khi anh thấy nàng đang bò ngang qua giường về phía anh, với cuốn sách trên tay. Trông nàng đắm chìm trong suy nghĩ, và anh căng thẳng trong lúc nhích lên đầu giường, chắc chắn đầu gối nàng sẽ va chạm mạnh vào cái ấy của anh.
Gồng mình chờ chuyện đó, mắt nhắm và hàm răng nghiến chặt… (ô hay nhỉ sao không chỉ việc tránh ra) anh chỉ thấy ngực nàng đặt ngang qua đùi anh một cách thú vị. Nàng nằm vuông góc với anh, phía sau khuỷu tay thúc vào hông anh khi nàng giữ cuốn sách mở ra để đọc. Anh giữ mắt mình nhắm lại để cảm nhận rõ hơn cơ thể lộng lẫy của nàng.
Anh đã có nàng vài lần đêm qua, hai lần ngày hôm nay, vậy mà, ở vào độ tuổi này, anh vẫn lập tức cứng ngắc. Khi anh căng lên bên dưới ngực nàng, môi nàng khẽ cong lên. Không phải vì tức tối trước dục vọng không ngừng nghỉ của anh, cũng không phải vì hài hước. Anh biết bởi vì anh đã đưa một bàn tay lên trên chân nàng và chui xuống dưới váy nàng để tách nàng ra. Anh cảm thấy hơi thở nàng ngưng lại khi anh chạm vào sự ẩm ướt mượt mà của nàng. Nàng cười bởi vì nàng đã sẵn sàng.
Và nàng cũng muốn anh.
Nicole nhìn xuống người đàn ông bên cạnh nàng. Trong giấc ngủ, cuối cùng khuôn mặt anh cũng bắt đầu thể hiện sự thoải mái ngày càng tăng lên mà nàng đã cảm nhận trong cách cư xử của anh. Nàng nghĩ trong vài tuần cuối cùng này anh đã sống toại nguyện hơn. Cũng như nàng. Thực tế là nàng đã quá hạnh phúc đến mức nàng không tin mình có thể từ chối Derek nếu anh lại đề nghị nàng làʍ ȶìиɦ nhân của anh một lần nữa.
Nếu nàng chấp nhận, nàng sẽ phá vỡ lời hứa của mình với bà ngoại, và tin tức ấy sẽ hủy hoại cha nàng. Nàng hiểu điều đó. Vậy thì tại sao trái tim nàng lại bảo với nàng ở lạ với người đàn ông này lâu hết mức có thể là đúng?
Mẹ nàng sẽ làm gì? Bà đã luôn bảo Nicole nghe theo những giấc mơ của mình và không để điều gì cản đường ngăn lối. Chẳng phải bà Laurel đã từ bỏ mọi thứ để được ở cùng người đàn ông bà yêu hay sao? Chẳng phải bà đã mất cả mẹ khi làm việc đó? Cha nàng sẽ không bao giờ từ nàng, nhưng ông sẽ tự hỏi tại sao nàng không yêu cầu một cuộc hôn nhân. Chính Nicole cũng tự hỏi mình như vậy.
Nàng cảm thấy bị kẹt trong một tình huống kì lạ. Nàng cảm thấy Derek đang dần dần yêu nàng. Nhưng nàng không thể quyết định được là anh phản đối hôn nhân nói chung, hay chỉ là hôn nhân với nàng. Tuy nhiên một ý nghĩ tái xuất hiện. Chẳng lẽ nàng không thể được coi là cô dâu chỉ vì anh là bá tước còn nàng rõ ràng thiếu hẳn một tước hiệu, một gia tài, hay một cội rễ?
Nếu đúng là như thế thì tại sao nàng không kể với anh nàng là ai?