Chương 32
Nhĩ Sanh được Trường Uyên cứu lên bờ. Hắn dùng sức ấn bụng nàng, nước từ trong miệng trào ra, Nhĩ Sanh nằm sấp một bên, khó chịu ho khan.
Trường Uyên thở hổn hển mấy hơi, tại nơi này dùng thần lực khiến hắn cảm thấy bị áp bức gấp đôi, chỉ trên dưới hai chiêu đã phải cố hết sức.
Chờ khi hơi thở dần ổn định, hắn mới quay đầu xem xét Nhĩ Sanh còn đang ho khan. Nhĩ Sanh không biết bơi, thậm chí còn sợ nước, cho nên khoảnh khắc rơi vào trong hồ kia, cơ thể nàng lập tức đình chỉ toàn bộ phản kháng, theo bản năng ôm chặt lấy hông hắn, giống như gặp được khúc cây cứu mạng, gắt gao ôm chặt lấy.
Trường Uyên chau mày nhìn một đường màu đen, dài và mảnh trên cổ Nhĩ Sanh theo kinh mạch lan kín cả khuôn mặt, màu sắc hắc tuyến dần nhạt đi, cuối cùng chậm rãi tụ lại, biến mất tại ấn đường của nàng. Nhĩ Sanh ưm một tiếng, dần dần tỉnh lại.
Nhìn nàng ôm ngực thở khó nhọc, mày Trường Uyên nhíu lại càng chặt, hắn trầm giọng hỏi: “Vì sao lại đột nhiên tấn công quang cầu màu đỏ trong hồ ?”
Trường Uyên vốn ở phía trên tìm kiếm phương pháp ra ngoài, chợt thấy bên dưới xuất hiện một cỗ tà khí cổ quái liền cuống quýt chạy xuống, vừa đúng lúc nhìn thấy Nhĩ Sanh đang gây khó dễ cho nửa bên hồ nước đại diện cho Vạn Thiên Chi Khư. Nếu không phải hắn kịp thời chặn lại một đòn kia của Nhĩ Sanh, hiện giờ nơi này không biết sẽ biến thành thế nào nữa.
Nhĩ Sanh ho khan mấy tiếng, thật vất vả mới định thần lại, đầu óc giống như tương hồ cũng dần trở nên tỉnh táo. Nàng nhìn Trường Uyên sắc mặt nghiêm túc bên cạnh, giãy dụa ngồi dậy nói: “Ta muốn hủy đi Vạn Thiên Chi Khư, sau này Trường Uyên sẽ không bị người khác đuổi giết nữa.”
Sắc mặt Trường Uyên lạnh lùng, thần sắc nghiêm khắc Nhĩ Sanh chưa bao giờ trông thấy: “Kẻ nào nói nàng biết làm như vậy có thể hủy đi Vạn Thiên Chi Khư ?”
Lấy lịch duyệt Nhĩ Sanh, nhiều nhất cũng chỉ từng xem qua mấy quyển sách lưu giữ chút truyền thuyết trên thế gian ở Vô Phương, nàng sao có thể biết dùng mắt trận phá giải mê trận của trời đất, càng không biết đến chuyện Vạn Thiên Chi Khư cùng chiếc chuông thủ hộ này tương sinh tương khắc. Hơn nữa, mới rồi trong khoảnh khắc ngăn trở một đòn kia của Nhĩ Sanh, hắn rõ ràng cảm nhận được, nàng hoàn toàn không giống như bình thường. Chiêu thức tà dị cổ quái, tuyệt không phải chiêu thức Vô Phương, lại càng không phải thuật ngừa địch của Long tộc mà hồi đầu hắn dạy.
Nếu không phải có kẻ ở phía sau giở trò, Nhĩ Sanh sao có thể đột nhiên học được nhiều pháp thuật này nọ như vậy. Còn nữa, hắc tuyến mới rồi biến mất tại ấn đường của nàng, nếu hắn không nhầm, đó chính là tà khí.
Trường Uyên thấy bộ dáng Nhĩ Sanh ấp úng không dám nói thật, sắc mặt trầm xuống.
Rốt cuộc là sai lầm thế nào …
Nhĩ Sanh không đoán được Trường Uyên sẽ giận dữ như vậy, khiến nàng có chút uất ức, lại có chút sợ hãi. Uất ức vì rõ ràng nàng làm vậy là để giúp hắn, hắn chẳng những không cảm động còn ra tay ngăn trở, hiện tại lại đem bộ dáng như khởi binh vấn tội ra đối mặt với nàng. Còn sợ hãi, nàng sợ đem chuyện nàng ch.ết đi sống lại, trong cơ thể còn có một kẻ khác kể lại với Trường Uyên, hắn sẽ lo lắng nhiều …
“Là tự ta nghĩ ra.”
“Nói dối.” Trường Uyên lạnh lùng nói, “Nói thật !”
Nhĩ Sanh bị thái độ cường ngạnh của Trường Uyên làm cho có chút nóng giận, nghiêng đầu nhìn mặt hồ, cứng ngắc nói: “Là ta tự nghĩ ra. Nơi này nếu là mắt trận, đương nhiên liền có thể có biện pháp phá trận. Ta là đánh bừa mà trúng.”
Đây là lần đầu tiên Nhĩ Sanh và hắn cãi nhau, Trường Uyên mím chặt môi, trong lòng cảm thấy không biết phải làm sao. Nhưng việc này rất trọng đại, quyết không thể qua loa. Sắc mặt hắn trầm xuống, nghiêm nghị nói: “Tin nàng ta mới thực sự ngu ngốc. Nếu như nàng chỉ đánh bừa mà trúng, vì sao lại nghĩ dùng chuông bạc trên tay ? Hành động vừa rồi quấy nhiễu trật tự của trời đất, là một tội lớn ! Vạn Thiên Chi Khư cùng Hoang Thành Vô Cực tương sinh tương phối, một ngày một đêm, một âm một dương, cố thủ cân bằng trời đất, hủy một cái liền phá hủy sự cân bằng này, lúc đó thiên hạ đại loạn, vạn vật điêu tàn…”
“Ta chỉ muốn …” Nhĩ Sanh bỗng lớn tiếng cắt đứt lời Trường Uyên, nàng chăm chú nhìn hắn, hốc mắt phiếm đỏ, “Ta không biết những điều đó, ta chỉ là thấy uất ức thay chàng …”
“Đúng, là ta không muốn chàng tiếp tục bị giam giữ. Cô đơn rất khó chịu.”
Đôi mắt Trường Uyên run lên, nhìn Nhĩ Sanh lặng im không nói gì.
Nhĩ Sanh không phải Ti Mệnh. Ti Mệnh là thần, tâm mang vạn vật, mọi sự đều lấy đại cục làm trọng. Nhĩ Sanh là người, nàng không đứng ở vị trí cao như vậy, nhìn không thấy bá tánh trong thiên hạ, chỉ thấy Trường Uyên, gặp Trường Uyên, vì hắn giận dữ, vì hắn bất bình, vì hắn đau lòng.
Cố nén hồi lâu, Nhĩ Sanh cuối cùng cũng nhịn không được uất ức trong lòng, nước mắt lạch tạch rơi. Cho dù cơn giận dữ của Trường Uyên có lớn hơn nữa nhưng lúc này cũng đều tan thành mây khói, trong lòng hắn giờ phút này chỉ có tầng tầng bất đắc dĩ xen lẫn ấm áp đáng xấu hổ, khiến hắn chỉ còn biết thở dài một tiếng.
“Ta …” Trường Uyên vốn định đưa tay chạm vào má nàng nhưng lại bị Nhĩ Sanh gạt đi. Hắn mấp máy môi, trong lòng càng thêm mấy phần bất đắc dĩ, “Ta sai rồi.”
Lúc đầu Nhĩ Sanh vẫn chỉ âm thầm gạt lệ, vừa nghe Trường Uyên dịu giọng giải thích liền òa một tiếng, khóc lớn. Trường Uyên ngây người trong chốc lát, lúng túng muốn kéo nàng nhưng lại sợ bị gạt ra, hắn nghiêng đầu quan sát Nhĩ Sanh trong chốc lát lại nói: “Ta thật sự sai rồi …”
Nhĩ Sanh dường như vô cùng thương tâm, không biết bị chạm đến nỗi lòng thế nào nhưng càng khóc càng lớn, thế nào cũng không dừng lại được.
“Nhĩ Sanh …”
“Ta, ta ngừng, ngừng không được, ngừng không được.”
Trường Uyên sững sờ trong chốc lát, cười khổ một tiếng. Hắn chìa tay nhẹ nhàng đem nàng kéo vào, nhốt lại trong lòng, giống như an ủi đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Ta cũng chỉ sợ nàng gặp chuyện không may.” Phá hủy Vạn Thiên Chi Khư, cân bằng trời đất tất bị phá vỡ, hủy thiên diệt địa, đó là tội lớn. Nếu Nhĩ Sanh thực làm ra những chuyện như vậy, chỉ sợ giam trong Hoang Thành Vô Cực cũng không đủ chuộc tội.
Đem Nhĩ Sanh lẳng lặng ôm trong ngực hồi lâu, đến lúc nàng chỉ còn khóc thút thít, Trường Uyên cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn cho là nên đem mọi chuyện ra hỏi rõ đầu đuôi, Nhĩ Sanh làm thế nào học được chiêu thức thập phần tà khí kia, còn có cỗ tà khí thoáng hiện lên trong kinh mạch lúc mới rồi.
Lần này ngữ khí Trường Uyên thong thả hơn nhiều, trình bày sự tức giận của mình một cách có tình có lý, cuối cùng còn nửa uy hϊế͙p͙ nửa đáng thương thốt ra một câu: “Nếu giấu ta sự thật, mỗi ngày ta nhất định đều sẽ lo lắng, không thể ngủ yên.”
Nhĩ Sanh sau khi nghe những lời này, dụi dụi nước mắt nước mũi vào đầu vai Trường Uyên, sau đó thút tha thút thít đem toàn bộ mọi chuyện thành thật khai báo.
Từ mới đầu tình cờ gặp được tà linh châu trên biển, sau đó bị Lỗ Mỹ Nhân bắt nuốt nội đan cốt mãn, còn có cái bóng thần bí giúp nàng bổ tâm[1]. “Phương pháp hủy đi Vạn Thiên Chi Khư đều là nó nói cho ta biết.” Nhĩ Sanh chỉ vào tim mình nói: “Những điều Trường Uyên nói, nó đều chưa từng nhắc qua với ta.”
Trường Uyên càng nghe càng nhíu chặt mi. Hắn thầm nghĩ, Tà linh châu chính là thượng cổ tà vật, nó đã tìm Nhĩ Sanh làm kí chủ, nào có dễ dàng để bị thanh trừ. Cho dù tiên pháp Vô Phương thanh thần tĩnh tâm cũng khó mà tiêu trừ tận gốc ác niệm vốn đã thành bản tính của nó. Theo lời Nhĩ Sanh, có thể thấy, lúc trước Tà linh châu đích thực trốn trong cơ thể Nhĩ Sanh, sau khi nàng bị ép nuốt vào nội đan Cốt Mãn, hai tà vật gặp nhau, hợp lại làm một và sinh ra linh thức. Hắn sống nhờ trong cơ thể Nhĩ Sanh, chờ thời cơ cắn nuốt kí chủ, chiếm lấy khối thân thể này. Mà điều kiện tiên quyết để đạt được điều đó chính là để kí chủ nhập ma, đánh mất lí trí.
Kỳ thật, với năng lực của Trường Uyên, giúp Nhĩ Sanh tiêu trừ Tà vật trong cơ thể không phải không được, phiền toái là, chính nó giúp Nhĩ Sanh bổ tâm, nếu cứ cố lấy ra, chỉ e nàng cũng không thể sống.
“Trường Uyên.” Nhĩ Sanh quơ quơ tay, gọi lại tâm tư càng nghĩ càng xa của hắn: “Chàng nói vật trong tim ta kia chính là yêu quái ? Yêu quái rất xấu ?”
Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, hắn lặng im không nói. Nhĩ Sanh nhập ma, tâm trí hoàn toàn biến mất, giết người thành tính ?
“Trường Uyên ?”
Hắn vuốt ve tóc Nhĩ Sanh, hòa nhã nói: “Yêu quái rất xấu, cho nên sau này, mặc kệ hắn nói gì nàng cũng không được tin. Đừng sợ, ta sẽ tìm được biện pháp khiến nó lăn ra đây.”
Nhĩ Sanh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Nó muốn ta hủy thiên diệt địa, nhất định là một đại yêu quái. Ta sao lại để một tên yêu quái hư hỏng như vậy trốn vào …” Nàng dừng một chút, có chút bất an túm lấy cánh tay Trường Uyên: “Trường Uyên, có phải vì ta là kẻ rất rất sợ ch.ết cho nên mới trêu chọc đến phiền toái lớn như vậy ?”
Trường Uyên há miệng thở dốc, còn chưa nói, Nhĩ Sanh liền lắc lắc đầu nói: “Nhưng nếu lại có một cơ hội như vậy, ta vẫn nhất định không nhẫn tâm khiến mình phải ch.ết. Ta muốn sống, tham sống sợ ch.ết cũng phải sống.”
Trường Uyên nắm chặt lấy bàn tay Nhĩ Sanh đang đặt trong lòng bàn tay hắn.
“Ta muốn cùng Trường Uyên sống vui vẻ bên nhau.”
Phía chân trời, hồng quang vẫn còn chưa biến mất, Trường Uyên mang theo Nhĩ Sanh nhảy lên không, đi vào trong hồng quang. Trước khi rời đi, Nhĩ Sanh quay đầu nhìn về phía mặt hồ hai nửa đen trắng, hỏi: “Trường Uyên, nếu Vạn Thiên Chi Khư bị hủy mà không làm mất cân bằng trời đất, chàng có hủy nó không ?”
Trường Uyên nghĩ cùng chẳng nghĩ đáp: “Không biết.”
Đáp án này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Nhĩ Sanh, nàng tò mò hỏi: “Vì sao ?”
Trường Uyên trầm mặc hồi lâu, chăm chú nhìn Nhĩ Sanh nói: “Còn nhớ lời Nữ Oán chứ ? Nàng ta nói, ta với nàng ấy giống nhau, cùng là người có đại oán. Sau này … Nếu như có lúc ta không còn là ta, chí ít còn có một nơi đem ta giam lại.”
Nghe những lời thê lương này, Nhĩ Sanh hoảng hốt nói: “Dù chàng bị giam ở nơi thế nào, ta nhất định vẫn đi theo cùng, không để chàng cô đơn.”
Trường Uyên buông mắt, che đi tia ấm áp dâng lên trong lòng, sau đó lập tức bay về phía chân trời.
Rời khỏi vùng đất mọc đầy thượng cổ phong lan, Nhĩ Sanh quay đầu nhìn xuống mặt hồ song sắc bên dưới, phong lan trắng muốt lả tả rơi rụng trên mặt hồ, bên nước hồ màu trắng, Nữ Oán trốn ở một góc nhỏ dưới chân thành mặc cho lệ rơi đầy mặt.