Chương 4

Joel thở dài một tiếng, “Vì thế em mới bỏ đi?” Ti Ti tủi thân nhẹ gật đầu.


Joel thở dài một lần nữa, “Búpbê, anh nghĩ anh phải giải thíchvới em, lý do anh và Helen đínhhôn.” Anh dừng lại một chút. “Thật ra anh không chính thứcđính hôn với cô ta, cô ta theođuổi anh rất lâu, nhưng anh vẫn không đáp lại, cho nên cô ta tự động thông báo với giới báo chí và truyền thông bọn anh đã đính hôn, cô ta muốn dùng thủ đoạn này uy hϊế͙p͙ anh.”


“Bởi vì gia đình Helen cùng gia đình anh mấy đời quen biết, đôibên tình cảm rất tốt có thể nói là từ ba thế hệ trước, trong lúc đó gia đình hai bên lại có quan hệmật thiết, cô ta biết rõ anh sẽkhông lên tiếng phủ nhận làmcô ta mất mặt, bằng không giaotình bấy lâu nay sẽ bị phá huỷ.”Joel cười khổ. “Sau đó, anh đã nói với cô ta rằng anh đã yêuem, quyết định cùng em kết hônthật không ngờ cô ta quá xảoquyệt, lừa anh, mong anh cho côta cơ hội chủ động bãi bỏ hônước, giữ lại thể diện cho mình. Anh nghĩ cô ta lợi dụng thời gian này đến gặp em và bảo em rời đi, chờ anh trở về thì em đã đi rồi. Anh cố gắng tìm em, nhưng em để lại manh mối giả tạo, vô tác dụng.” Joel sâu kínthở dài. “Liên tục trong mười năm, anh luôn tự hỏi bản thânmình, tại sao em dối gạt anh?Sao phải rời khỏi anh? Thậmchí vì em, anh còn đặc biệt đemtổng công ty từ New York di chuyển đến nơi này, tiềm thức hi vọng em sẽ quay về bên anh.”Joel thống khổ nhắm mắt lại.”Nhưng em không xuất hiện, anh thật sự không hiểu, anh yêu em rất nhiều, sao em đối xử vớianh như vậy? Tuy rằng thời gianchúng ta bên nhau không nhiều lắm, nhưng anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, có nhớ không? Lúc ấy anh còn xúc động hôn em, lạy Chúa, anhchưa từng làm chuyện đó bao giờ! Kết quả em lại làm cho anh thống khổ oán giận trong suốt mười năm, khiến anh mười năm sống trong nghi ngờ!”


Ti Ti trợn mắt mồm há hốc nhìn Joel, chờ đợi anh nói xong, cô rốt cục nghẹn ngào khóc lên,”Ô… ô…, em xin lỗi, Joel, em thực sự xin lỗi, em… Trời ạ, em cuối cùng đã gây cho anhchuyện gì?” Cô khóc đến khàn giọng.


Nhìn thấy cô khóc, Joel cảm thấy tim mình đột nhiên đauđớn, tất cả oán khí trong phútchốc không cánh mà bay, còn lạichính là đau lòng không thôi.


“Đừng, đừng khóc, bảo bối,đừng khóc, em khóc làm lòng của anh đau quá!” Joel vội vàng hôn lên môi, lên tóc cô, bàn tay trên lưng cô vuốt ve lên xuốngan ủi.


available on google playdownload on app store


“Nhưng em… Thật sự có lỗitrong chuyện này!” Ti Ti áy náynức nở nói. “Ngay từ đầu, em đã nói dối anh, cuối cùng còn hoàinghi cách làm người của anh,em… Em thật sự không còn mặtmũi gặp anh!”


“Nói bậy!” Joel lập tức gầm nhẹ. “Không cho phép bỏ anh đi nữa,nghe rõ chưa? Anh tuyệt đối không cho phép em bỏ đi lầnnữa!”
“Em, em xin lỗi, rất rất xin lỗi…” Cô tràn ngập xấu hổ nước mắt ngăn không được rơi xuống như mưa.


Joel ôn nhu vỗ vỗ lưng cô. “Xuỵt… Không còn quan trọngnữa, hết thẩy đều trôi qua rồi,búp bê, đều trôi qua, chỉ cần em còn yêu anh, mọi thứ anh khôngquan tâm. Hiện tại, em nên nghĩđến việc đền bù tổn thất cho anh như thế nào đi.”


“Nhưng, chính là… Còn mộtviệc… Anh, anh nhất định sẽ giết em!” Ti Ti không biết làm sao mở miệng nói cho Joel biết chuyện của con trai, chỉ có thểphỏng đoán Joel bởi vì cảm thấybị lừa mà sinh ra tức giận, tức khắc hoảng sợ mà không biết nguyên nhân.


“Phải không? Sau này hãy nói,tương lai còn dài, có cơ hội lại nói cho anh biết. Về phần hiện tại…” Joel đương nhiên biết rõ cô đang lo lắng cái gì, khiến cho cô phiền não một chút, trừngphạt cô bằng cách này thật tốt.
“Chính là… Chính là…”


“Không có chính là!” Joel quảquyết nói, “Điều quan trọngnhất bây giờ chính là anh muốnkhi dễ em, ăn em, gặm nhắm em, mà em phải thỏa mãn khẩu vị của anh.” Hai tay của Joel đặttrên bộ ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve.


“Oh… Joel…” Cô kiều mị mệtmỏi vô lực rên rỉ, động tác như trêu như ghẹo của anh, khiến côlại lần nữa trầm luân.
“Joel, em xin anh…”
“Nói cho anh biết,” Joel hôn đôimôi hồng phấn của cô, hơi thởấm áp khẽ chạm vành tai. “Emchỉ thuộc về anh.”


“Đúng vậy, Joel, em là thuộc về anh, vẫn luôn là của riêng anh!”
Ngay sau đó, nồng đậm mậtyêu, khắp nơi vang vọng tiếng rên rỉ ái tình khiến người nghe mặt đỏ tim đập, hai người cứthế dây dưa không dứt.


Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Joel đi đến quầy bar rót ly rượu khẽ nhấp một cái. “Làm thế nào cậu còn ở đây? Một ly chứ?”


Davy ngồi trên ghế salon thú vị nhìn Joel mỉm cười mỹ mãn. “Nhìn tướng anh giống như là vừa ăn vụng cả bình mật gấu.”,áo vest ngoài của Joel đã khôngcánh mà bay, cà vạt thì không biết ném đi đâu, áo sơmi trên người cũng chỉ là khoác, lộ ra lông ngực dày đặc trước ngực, thậm chí… Còn đi chân trần!


“Phải không?” Joel thản nhiên đi đến ghế lưng cao ngồi xuống, đem hai chân gác lên bàn làmviệc.


Davy kè kè một bên, đúng lúc nhìn thấy chân Joel đặt trên đống hiệp ước, hợp đồng trên bàn, không khỏi lắc đầu không dám tin vào mắt mình nói:”Người được xưng là đệ nhấtlàm việc điên cuồng cũng làmra hành động này sau?” Cậu ta thừa dịp tâm tình Joel tốt cũngleo lên bàn ngồi.


“Được rồi, rốt cuộc hai người vừa mới làm…” Davy chưa dứt câu, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”


Molly ôm một số tài liệu trên tay bước vào, “Tổng giám đốc,những thứ này”, cô đột ngột im lặng, ngạc nhiên trừng mắt nhìn trang phục trên người tổng giám đốc không ngay ngắn, đôi chân trần thon dài đang để trên bàn lười biếng nhìn cô, mà phó tổng giám đốc thì ngồi ở trên bàn,một chân đặt ở trên ghế trước bàn ngó cô cười hì hì.


Lạy chúa! trong bảy năm làm thư ký, cô luôn chứng kiến tổnggiám đốc đứng đắn nghiêm túc,không cười nói tuỳ tiện, vàkhông bao giờ biết rằng tổnggiám đốc cũng có lúc cà lơ phấtphơ như vậy. Thậm chí cô còn chưa nhìn thấy tổng giám đốc cười qua, mà bây giờ tổng giám đốc lại cười gợi cảm mê ngườiđến như thế!


“Báo cáo của công ty chi nhánh bên Nhật Bản phải không? Để lại sau đi, tôi nghĩ tổng giám đốc của chúng ta hiện tại không có tâm tình xem đâu.” Davy buồn cười nhìn Molly kinh ngạc há to mồm, ngây ngốc nhìn Joel đang nhâm nhi ly rượu trongtay, ngã đầu ra sau ghế, thậm chí còn nhắm hai mắt lại.


“Còn có việc sao?” Davy có lòng nhắc nhở Molly vào đây đểlàm gì.


“Hả? A! A! Có việc… Phòngquan hệ xã hội của công chúaChristine gọi điện thông báo, tuần sau công chúa đến Mỹ nghĩ ngơi, nếu như tổng giám đốc cóthể thu xếp công việc, dành chútthời gian để chiêu đãi, côngchúa vô cùng cảm kích.”
“Không rảnh!” Joel giữ nguyên tư thế, nhịn không được cắt ngang.


“Hử?” Molly không biết làmsao ánh mắt chuyển sang Davy cầu cứu.
“Anh à, chuyện này không nên xem nhẹ! Chúng ta đầu tư rất nhiều tiền ở đất nước cô ta, anhmuốn cắt đứt cơ hội thu về món lợi nhuận béo bỡ này sao?”Davy không đồng ý khuyên ngăn.
“Vậy em đi đi.”


“Anh nói giỡn! Công chúa chỉ định anh, cô ta không muốnem.” Tình huống này có thể đáxa thì thuận chân đá càng xa. “Hơn nữa, Shana nếu biết, cô ấy nhất định sẽ phá hủy cả căn nhà!”


“Búp bê nếu biết cũng sẽ làm thịt anh.” Joel liếc Davy một cái sắc bén. “Được rồi, chúng ta không nhắc đến các cô ấy nữa!”
“Anh, có lầm không?”, “Khôngphải anh ch.ết chính là em sốngsao, em tự dưng không có ngu bộc phát tự đi tìm đường ch.ết, vậy chỉ có thể là anh!”


“Có người muốn ch.ết?” Ti Ti vừa mới ra khỏi phòng xép, ù ù cạc cạc nghe thấy những câu sống sống ch.ết ch.ết khó hiểu.
Joel vừa nhìn thấy cô hai mắt sáng lên, “Búp bê, tới đây.”, đặt ly rượu xuống cùng hai chân,hướng cô ngoắc ngoắc ngón trỏ.


“Anh muốn gì?” Anh gọi cô đếncô sẽ đến à, nếu xảy ra giốngnhư lúc nãy rất là mất mặt nha.
“Lại đây.” Joel kiên trì nói. Ti Ti không tình nguyện, lề mà lềmề đi đến trước mắt Joel.
“Làm gì… A!


Joel một tay kéo cô ngồi lên đùimình, sau đó ôm lấy cô nhẹ vỗvề, tiếp theo không chút kháchkhí đem đầu tựa vào cái cổ gợicảm của cô hôn hít.
“Trời ạ! Em thật thơm!”


“A! Anh… Buông em ra, anhbiến thái, anh là trư bát giới…Buông em ra…” Cô một mặt cố gắng giãy dụa, một mặt xấu hổcười xin lỗi hai diễn viên quầnchúng bất đắt dĩ đang trongtrạng thái sửng sốt trợn mắt há mồm, líu lưỡi.


Joel thả lỏng chút, “Làm sao vậy, có gì không đúng sao?”Thấy Ti Ti tránh né, hắn mặt dàycúi xuống ngực cô cuồng nhiệthôn lên đó.
Trong văn phòng vang lên tiếng kinh ngạc xen lẫn tiếng hút không khí của hai diễn viên quần chúng phối hợp theo.
“A! Ngu ngốc, thả em ra! Cái anh này, cái anh… Buông em ra, có nghe không!”


Joel thở hào hển ngẩng đầu, haimắt sương mù lóng lánh saylòng người, cảm xúc mãnh liệt,phong thái khêu gợi.
Ti Ti thở hổn hển một hơi, ánhmắt rốt cuộc không thể táchkhỏi đôi mắt của hắn.
“Anh, anh… Em… Bọn họ…”Trời ạ! Đầu cô toàn tàu hủ.


Joel lại lần nữa vùi đầu vào mái tóc cô. “Hai người không còn chuyện nào để làm sao?”
Hai diễn viên quần chúng vẫn trừng lớn hai mắt, rốt cục bừngtỉnh hoàn hồn xoay người chậtvật chạy thục mạng ra cửa.


Bọn họ mặt đỏ tới mang tai dựalưng vào cánh cửa văn phòngtổng giám đốc, một cúi đầu lụm bạc cắc dưới đất, một nhìn chămchú thang máy, xem có ai dámcan đảm vào lúc này lên đây quấy rầy.


“Cô nên canh cửa giúp họ, tôinghĩ họ có thể đã quên khóa cửa.” Davy dần dần khôi phục khuôn mặt đỏ lựng của mình.


“Còn nữa, đầu giờ chiều hôm nay những cuộc hẹn, hội nghị,hoạt động đã lên lịch trước của tổng giám đốc nếu có thể dờingày thì dời ngày, nếu không thì hủy bỏ, không thể dời ngày hoặchủy bỏ thì giao cho tôi. Được rồi, cứ như vậy đi, tôi quay về văn phòng đây.” Hắn đè xuống suy nghĩ bất chợt trong đầu, bước nhanh trở về ổ của mình đặng phát tiết.


Molly đáng thương tại cửa ra vào ngây người trong chốc lát,chợt tỉnh cơn mê bước nhanh đitrở về chỗ ngồi, mở lịch làm việc, cầm điện thoại lên bắt đầucông việc hằng ngày.
Đang lúc Joel cùng Ti Ti triền miên cùng đêm xuân bên trong văn phòng thì Davy cũng đang ởnhà bị mẹ yêu bức cung.
* * *


Mẹ của Joel, Mary, rất mực lo lắng hôn sự của Joel, không ngừng cằn nhằn. Luôn nói Joel đăm đầu vào công việc không ngó ngàng đến phụ nữ, Davy tuy kết hôn rồi nhưng không vội cócon, Lasan thì đã đính hôn nếu kết hôn cũng phải một thời gian,thằng con út Philip vừa mới có bạn gái, bát tự* cũng đã muốn viết ngược rồi, chỉ sợ bà chưakịp nhìn thấy bóng dáng cháutrai đã phải đoàn tụ với chồng bà.


*Bát tự: bát tự chỉ ngày sinhtháng đẻ của một người
Nhưng bây giờ ngoài dự đoán mọi người, người yêu cũ củaJoel biến mất như không khí nay lại bất ngờ xuất hiện, bà khôngtruy hỏi nguyên nhân sâu xa, quan trọng nhất, bà muốn biết rõ Joel có kết hôn hay không.


“Chính là cô gái Đông Phươngmười năm trước sao?” Mary hỏi. “Joel sẽ cưới cô ấy sao?”Đây mới là trọng điểm.
“Đúng vậy, mẹ, cô ấy tên là Ti Ti, là một phụ nữ rất ngọt ngào, Joel luôn gọi cô ấy là búp bê.Con nghĩ, Joel sẽ không để cô ấy biến mất nữa.”


“Như vậy, Davy, ý của con là nói chúng ta nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ?” Mary càng nói cànghưng phấn. “Chúng ta có cần đi gặp cô gái đó không… Đúng rồi,gia đình Ti Ti?”


“Ack, cái này…” Davy cười cười có chút thần bí. “Nhắc tới ngườinhà cô ấy, lại phải nói đến một sự kiện lớn hơn nữa cực kỳ kinh hỉ.”


“Như thế nào? Gia cảnh nhà con bé không tốt sao? Chúng ta không quan tâm, chỉ cần trọng sạch là được.” Cho dù gia thế không tốt, chỉ cần Joel yêu mến,muốn kết hôn cùng con bé, mọithứ không cần bàn đến.


“Gia cảnh nhà cô ấy không phải xấu, có thể coi là tốt, chỉ là, cô ấy bị người nhà đuổi ra ngoài!”
Mary khiếp sợ nhìn Davy, kể cảShana vợ Davy, em gái Lasan cùng vị hôn phu của cô độtnhiên cùng kinh ngạc mắt trợnlớn.


“Tại sao có thể như vậy? Không phải con nói con bé là cô gái tốtsao? Con bé đã gây ra chuyệnnghiêm trọng gì, khiến cho gia đình đuổi ra khỏi nhà?” Mary hỏi một hơi.


Davy nhún nhún vai. “Kỳ thật cũng không phải chuyện nghiêmtrọng gì, nhưng mẹ cũng biếtđó, người Phương Đông tương đối bảo thủ, có một số việc bọn họ dường như rất khó tiếp nhận.”


“Rốt cuộc là chuyện gì? Con đừng có đánh đố mọi người nữa!” Mary không nhịn được lên tiếng. Lúc này, còn muốn thao thao bất tuyệt sao?


“Chính là…” Davy hít sâu mộthơi, chuẩn bị ném bom nguyêntử. “Chưa lập gia đình mà có con!” Sau đó hắn cực kỳ thưởngthức vẻ mặt khác nhau của mọi người.
Quả nhiên, trong phòng kháchmột mảnh yên lặng, thật lâu,Mary đầu tiên gây khó dễ.


“Thế nào, con bé còn có quan hệvới người khác? Không phải làrất loạn sao? Khó trách bị người nhà đuổi đi!”
“Đúng vậy, mẹ, mẹ nên khuyên nhủ anh hai, nơi nào mà khôngcó cỏ thơm, không nhất thiết phải dính với loại phụ nữ này!”Lasan phản đối.


Shana đột nhiên lên tiếng,”Không! Mẹ, chờ một chút…”Cô cẩn thận quan sát thái độ của Davy cười và lắc đầu. “Nóicho em biết, Davy, đứa bé kia mấy tuổi?”
Hắn đếm đếm ngón tay.
Shana nheo nheo mắt. “Chíntuổi? Mười năm, chín tuổi…Davy, đứa bé kia, Joel?”


Davy không trả lời thẳng, hắn chỉ cười toét miệng mặt mày hớn hở nói: “Shana, chúc mừngchúng ta, từ nay về sau mẹ sẽkhông ầm ỹ bảo chúng ta sanh con.”
Mọi người ngẩn ra, Mary ngâyngốc há to miệng làm hỏng cả hình tượng phu nhân.


“Da, Davy, anh, anh nói là, Ti Ti sinh, sinh một đứa bé cho Joel,con trai?” Lasan gần như vừamới nuốt trọng một quả trứnggà.
Davy mãnh mẽ gật đầu. “Rấtđúng! Mọi người nếu gặp thằngbé trên đường, nhất định sẽ nhậnra, thằng nhóc lớn lên giốngJoel như đúc, không có nhìnnhầm.”


Mary đôi mắt hàm chứa lão lệ,hai tay ghì chặt cánh tay củahắn. “Davy… Con nói… Con nói là… Mẹ có… Có cháu?”


“Đúng vậy a, mẹ, ngài có cháu.”Davy mỉm cười. “Mẹ, Ti Ti làcô gái tốt, cô ấy rất yêu Joel,nếu không phải vì hiểu lầm của mười năm trước, bọn họ bây giờđã là một đôi vợ chồng ân ân ái ái rồi. Nhưng vì hiểu lầm xảy ra, cô ấy bất đắc dĩ bỏ đi, sau lạiphát hiện mình mang thai, chamẹ cô ấy lại yêu cầu cổ bỏ đứabé, mà cổ vì muốn giữ lại đứa nhỏ là kỷ vật cuối cùng của Joeltặng nên kiên quyết không chịu,nên bị người nhà đuổi đi.”


“Con bé đáng thương…” Mary khóc sụt sùi.


“Đúng vậy, ngẫm lại, một cô gái mới mười bảy tuổi, sống trong một môi trường phân biệt đối xử, một mình nuôi dưỡng đứa bé, còn có thể lạc quan vui vẻ,còn có thể dạy dỗ đứa nhỏ tốt nữa, thật đúng là không dễ dànggì!” Hắn thở dài.
“Nói cho mẹ biết, đứa bé kia…”


Davy không khỏi mỉm cười. “A, nói đến tiểu quỷ đó, thật đúnglà làm người takinh ngạc! Mẹ, mẹ tuyệt đối không thể tưởng được đâu, thằng nhóc kia là thiên tài! Mới chín tuổi, đã là sinh viên Đại học Havard, ah, đúng rồi, Joel nói muốn dùng tên của ông nội đặt cho thằngbé.”
“Jay?”


“Đúng. Jay lớn lên thật sự rấtgiống Joel, mọi người gặp sẽbiết.”
Mary hai mắt sáng lên nhìn thẳng phía trước. “Mẹ muốn gặpthằng nhỏ!”
“Tất nhiên, mẹ, sớm thôi..”
“Không, không sớm, hôm nay,ngay bây giờ!”
“Nhưng, mẹ, không…”
“Bây giờ!” Mary cố chấp kiêntrì.


Davy nhìn xung quanh tìm kiếm trợ giúp, nhưng không ai có thểcứu anh ta, hắn lại một lần nữacố gắng thuyết phục mẹ. “Mẹ…”
“Bây giờ.” Mary bỗng nhiên giận tái mặt gầm lên.


Hắn ngây người nửa ngày sau mới lắc lắc vai, chậm chạp cầmlấy điện thoại, lầu bầu, “Con sẽ bị anh hai làm thịt, mọi người tốt lắm, ngồi đó chờ nhặt xáccon đi.”
* * *
“Đến rồi! Đến rồi!”


Một đám người hùng dũng xông ra cửa. Ngoại trừ bốn vị chủ nhân, còn bao gồm cả quản gia, đầu bếp, người dọn dẹp.


“ch.ết tiệt! Sao lại là con?” Cậu con út vẻ mặt mê mang khônghiểu vì sao bị Mary mắng mỏ.”Mọi ngày không đến nửa đêm sẽ không về, hôm nay không có việc gì ở bên ngoài nên về sớmà, trở về sớm định dọa người sao? Đừng tưởng rằng con lớn rồi mẹ không đánh con!” Nói xong còn nâng nâng nắm đấm.


“Làm sao vậy? Con lại có vấnđề à? Không phải mọi ngườinói có đại sự khẩn cấp bảo con lập tức về nhà đấy sao? Tại sao lại là lỗi của con? Rốt cuộc…”Philip vẻ mặt vô tội kêu oan.


“Xuỵt, xuỵt, nói nhỏ thôi, mẹ đang phát điên!” Lasan cẩn thận ngó phu nhân đại nhân nộ khíđằng đằng đi vào trong nhà, nhỏgiọng nói.


Khi toàn bộ mọi người ngồi anổn trong nhà, Philip nhỏ giọnghỏi một tràng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người sao kỳ lạ vậy? Vì sao bảo em nhanh nhanh về nhà? Rốt cuộc làm sao vậy?”


Lasan khinh bỉ nhìn thằng em đang ngây ngốc đi đến bệ cửa sổngồi xuống, “Đại sự! Em nghĩ là đại sự gì!” Cô nói một cách bíẩn, “Để chị nói cho em nghe.”
“Gần hai tiếng rồi, Davy đang làm cái quỷ gì? Có đi bộ cũngđã tới nơi!” Mary bên cạnh nônnóng bồn chồn đi tới đi lui thầm thì.


Những người khác đều co đầu rụt cổ ở bên cạnh, không dám lên tiếng, chỉ sợ dẫm phải địalôi. Lasan còn đang ở bệ cửa sổ nhỏ to tâm sự với Philip, Philip vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc liêntục gật đầu lại lắc đầu.
Mary vừa ngồi xuống lại đột nhiên đứng lên. “Lasan, gọi điệnthoại cho anh con!”


“Không được rồi mẹ, anh ấy đểquên điện thoại ở nhà.” Lasan cầm điện thoại trong tay.
Mary chán nản ngồi xuống,”Trời ạ! Gấp ch.ết người.” Bỗng nhiên lại lo sợ không yên, bất an nói: “Có khi nào thằng bé khôngmuốn đến hay không?”


Shana rót một ly rượu cho bà. “Mẹ, uống chút rượu để bình tĩnh, đừng lo lắng quá, thằng bésẽ đến, có lẽ Davy đang đợi nó tan học hoặc cái gì đó, cho nên mới đến muộn một chút…”
* * *
“Đến rồi! Đến rồi! Lần này là thật, là xe thể thao của Davy.”Lasan nhìn ra ngoài cửa sổ kêu to.


Vì thế, cửa lớn lại một lần nữa đầy ấp người, Mary tiên phong đi trước chắn tầm nhìn của tấtcả, những người khác chỉ có thể ở đằng sau đợi dài cổ. Xe chậmrãi dừng lại, Davy dương dươngtự đắc, đắc ý xuống xe đầu tiên.
“Hi, mẹ, con đưa cháu tới chomẹ.”


Không ai chào hắn, tất cả mọi người đang dán mắt vào phía bên kia cửa xe.
Sau đó, một cậu bé lưng đeo ba lô bước xuống, nó nhìn đámđông trước mắt…
“Lạy chúa! Rất giống!”
“Davy không có gạt người, thật sự giống như đúc!”
“Thì ra Joel khi còn bé là dáng vẻ này.”


“Thật sự rất giống đại thiếu gia.”
Xung quanh có nhiều tiếng kinh hãi không ngừng vang lên.


Đỗ Vân Hạo đi đến trước mặtphu nhân trung niên có mái tócvàng và đôi mắt màu xanh,khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lêncười tủm tỉm. “Bà là bà nội?Cháu là Hạo Hạo, bà thật xinh đẹp!” Lệ sớm rơi đầy mặt Marychậm rãi ngồi xổm xuống, haitay ôm lấy mặt thằng nhóc, nhuhòa vuốt ve, “Đứa nhỏ, cháu với cha cháu lớn lên rất giống nhaua! Ô… ô…, lạy chúa, cháu traicủa tôi, cháu trai của tôi…”Mary ôm nó nghẹn ngào nói.


Một hồi lâu, Shana lau nước mắt, đi đến bên người Mary nâng bà dậy.
“Mẹ, chúng ta nên vui mừng,không nên làm thằng bé khóctheo. Vào trong nhà nhìn cho rõ hơn, chắc thằng bé cũng đã đóibụng, mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, không phải sao?”


Mary gật đầu để Shana dìu bà đivào, nhưng bàn tay bà vẫn nắmchặt bàn tay nhỏ bé của thằng cháu đích tôn.


Phòng ăn nhà Rocks chưa baogiờ náo nhiệt như thế, từ chủ nhân cho đến người làm tất cảmọi người đều tụ tập tại phòng ăn, rất nhiều sơn hào hải vị bày đầy trước mặt Đỗ Vân Hạo, cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Không ai nghe thấy âm thanh cửa lớn mở, cũng không ai chú ý tới tiếng động đi về phía phòng ăn.


“Hạo Hạo, rốt cuộc năm đó là hiểu lầm gì khiến cha mẹ con chia tay, con có biết?” Lasan tòmò hỏi.
“Helen.”
Mọi người không hẹn cùng quay đầu nhìn về phía cửa phòng ăn.
“Joel! Con đã về!” Mary kinh hỉ nhìn hắn.
Davy kinh hoảng cúi đầu rên, “Xong rồi! Con sắp ch.ết rồi!”


“Anh hai, anh thật giỏi!” Philip híp mắt tán thưởng.
“Joel, anh nên nói cho mọingười biết sớm một chút, anhxem mẹ từ trước tới nay chưabao giờ cao hứng như thế, tràn đầy hạnh phúc!” Nói ra sớm,cũng không bị ép sanh con, Shana thầm nghĩ.
“Hi! Cha.”


Joel liếc nhìn Davy thật thâm ý,sau đó mới đi đến Đỗ Vân Hạo, thân thủ vuốt ve đầu của nó.”Con trai, xem ra con rất được hoan nghênh.”
Shana dịch người qua cái ghếkhác, nhường cái ghế bên cạnhĐỗ Vân Hạo cho Joel ngồi.”Joel, anh ngồi xuống trước rồi nói sau.”


Joel cưng chiều xoa bóp hai má Đỗ Vân Hạo, anh ăn một chút thức ăn trên bàn. “Mina, có hứng thú đến nhà tôi hay không,tôi tăng gấp đôi tiền lương, như vậy mỗi ngày tôi có thể thưởngthức tài nghệ của cô.”


“Đại thiếu gia, cậu dọn về đây ở là có thể.” Mina mặt mày hớnhở nói. Cô vì gia tộc Rocksphục vụ bốn mươi năm rồi,chồng cô là quản gia ở đây, đứa con lớn thì lái xe cho phu nhân.
“Joel, anh nói Helen là có ý gì?”Lasan đột ngột lên tiếng.


Joel ngẩng đầu bắt gặp ánh mắttò mò của mọi người, sau đó cúi đầu tiếp tục thưởng thức bánh pudding, ăn xong lấy khăn ăn lau miệng, uống cạn ly rượuDavy đưa cho, mới chậm rãi thở ra một hơi.


“Năm đó Helen vì thể diện đãyêu cầu cho cô ta chủ động huỷ hôn ước, nhưng thực tế cô ta lạitranh thủ thời gian đi gặp mặt và ép búp bê đi. Sau khi búp bê bị ép đi, nếu như không phải con kiên trì, cô ta hoàn toàn không muốn huỷ hôn.”


“Mẹ biết rõ Helen yêu Joel, chỉlà không nghĩ tới cô ta lại làm như vậy.” Mary than thở nói.


“Cho tới nay, con luôn thông cảm với Helen,” Lasan nhướngmi cảm thán nói, “Tuy Joel kiêntrì huỷ hôn, nhưng cô ta đến nay vẫn luôn chờ đợi Joel hồi tâmchuyển ý, tình cảm cuồng dạinhư thế làm người ta đồng cảm, lại không nghĩ rằng cô ta lại…”Cô lắc đầu. “Thật sự đê tiện!”"Được rồi, con nghĩ trong lòng mọi người hiểu rõ thì tốt rồi, đừng nói về cô ta nữa.” Kể từkhi hiểu được sự thật, nhìnHelen quấn quýt si mê Joel cũng thấy rất phản cảm, trong lòng tăng thêm một phần oán trách. Gia đình hai bên dù sao cũng là quan hệ thân giao lâu đời, cô ta chắc không đến mức đi trả thù, thực sự không muốnnhìn thấy cô ta, hoặc nghe bất kỳ tin tức nào về cô ta.


“Đúng, đúng, không cần nhắcđến cô ta nữa, nên nói chuyện hôn lễ của các con mới đúng. Khi nào thì quyết định tổ chứchôn lễ?” Đây là chuyện Marycảm thấy hứng thú nhất.
“Tránh đêm dài lắm mộng, con dự định trong vòng một hai tuần sẽ cùng búp bê đi đăng ký kếthôn.”


“Như vậy sao được? Người trong gia tộc Rocks kết hôn là việc lớn sao có thể tiến hànhqua loa như vậy, không được!”Mary lập tức phủ quyết. “Ít nhất cho mẹ một tháng, mẹ sẽ…”


Joel rất nhanh cắt đứt lời bà.”Mẹ ơi, đã trễ mười năm, conkhông muốn trễ nữa, đừng nóimột tháng, một tuần lễ cũng đã thấy quá lâu. Mẹ nghĩ đi, nếu lại xảy ra vấn đề, cháu trai bảo bốicủa mẹ chỉ sợ…”


Mary hô nhỏ một tiếng, vội vàng khẩn trương ôm lấy cháu trai bảo bối. “Không được, ai cũng không thể cướp đi bảo bối của mẹ!”
Đỗ Vân Hạo an ủi vỗ vỗ đôi tay ôm chặc hắn.
“Vậy được rồi, con cùng búp bê kết hôn, cháu trai của mẹ bỏchạy không được nữa.”


“Không bằng như vậy, Joeltrước cùng Ti Ti đi công chứngkết hôn. Mà mẹ cũng có thể từ từ chuẩn bị, đến lúc đó cử hành hôn lễ long trọng công khai thânphận Ti Ti. Con nghĩ cô ấy chịunhiều thiệt thòi lại đau khổnhiều như vậy, nhất định sẽmuốn một buỗi lễ chính thức,coi như là đền bù tổn thất!”Shana chen miệng nói.


Joel nhún vai hờ hững. “Saucũng được, nhưng trước hết consẽ cùng búp bê đăng ký kết hôn, những thứ khác tùy mọi người.Nói đến đền bù tổn thất, con tính sau khi đăng ký kết hôn sẽcùng búp bê đi du lịch, nhưnglại không muốn ảnh hưởng đếnviệc học của Jay, vì vậy tạm thờiđể Jay sống ở đây…”


“Không cần tạm thời, cứ để thằng bé đến sống ở đây. Cáccon sẽ có không gian của riêngmình, chờ Ti Ti có thai đứa nhỏ khác, nói không chừng con cũng sẽ dọn về đây, trong nhà có rấtnhiều người có thể giúp conchăm sóc con bé, con có thể yên tâm làm việc. Mà Jay, thằng bé là của mẹ, thằng bé sẽ ở đây!”Mary xuống tay cướp người trước.


Joel cười cười. “Chỉ cần Jaykhông phản đối, búp bê cũngđồng ý.”
Đỗ Vân Hạo làm mặt quỷ. “Conmới không cần làm bóng đènđâu, xem cha mẹ thân mật, rấtbuồn chán!” Mọi người bị nó chọc thích thú cười vui vẻ.


Joel chuyển sang Davy cùngPhilip, “Hai đứa còn cười đượcthì cứ cười, nếu không tương lai sẽ không thể cười.”
Hai người bọn họ liếc mắt nhìnnhau một cái, quay đầu trở lại nhìn Joel chìa chìa cái mũi củamình.


Joel gật gật đầu, “Đúng, chính là hai đứa. Anh sẽ cùng búp bê ra nước ngoài nghĩ ngơi một thời gian, công ty tạm thời sẽ giao cho hai đứa.”
Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
“Nhưng còn, công chúa Christine tính sao…”
“Giao cho em xử lý, Shana sẽ không phản đối? Đây là công việc.” Joel nhìn sang Shana.


Shana rộng rãi cười cười.
Davy cũng nhìn Shana liếc.”Còn có tổng giám đốc của trung tâm thương mại Bắc Kinh hy vọng có thể cùng anh thảo luận về các chi tiết trong hợpđồng.”
“Đây cũng là công việc, em phụ trách đi.”


Davy vừa ngắm Shana vừa liếc. “Tổng giám đốc tập đoàn Uy Hán tự mình gởi điện mời anh tham gia vũ hội sinh nhật của con gái ông ta, còn chỉ định muốn anh làm bạn nhảy của con gái ông ta. Chuyện này rất khó từ chối.”
Joel suy nghĩ một chút. “Philip,em đi!”


“Cái gì? Em? Có lầm haykhông? Tại sao là em đi? Không phải chỉ định anh sao?”
“Anh không rảnh, anh còn kếthôn, em đã quên sao?” Joel cố ý ngó ngó con trai, lại hướng sang phu nhân đại nhân. “Đúng hay không? Mẹ.”
“Đúng vậy, anh con rất bận, conđi đi!” Mary vừa ôm chặt cháu trai vừa nói.


“Sao không để Davy tham dự?”Không thèm nhìn Davy ánh mắtsấm sét như giết người bắnngược lại hắn, Philip không camlòng hỏi.
“Bởi vì đây là xã giao, từ nay vềsau tất cả những bữa tiệc xã giao liên quan đến công ty đềudo em đảm đương.”
“A! Trời ạ!” Philip thanh âm thê thảm vô cùng.


Mọi người bị bộ dáng của hắnchọc cười, thực tế Davy nhìn có chút hả hê do đó tiếng cười lớnnhất.


Lasan đột nhiên nghĩ đến cái gì liền ngưng cười, “Đúng rồi, conthiếu chút nữa đã quên, buổichiều hôm trước Helen có gọiđiện thoại, cô ta nói đã đi côngtác xong, hai ngày nữa sẽ tới nhàchúng ta… Ừm, thăm hỏi.”
Nghe vậy, tất cả tiếng cười chấm dứt, Joel càng nhíu chặt hai hàng lông mày.


Mary bất an trộm dò xét liếcJoel. “… Cô ta tới làm cái gì?”


“Mẹ, đây là thói quen của cô ta, mẹ đã quên sao? Cô ta luôn ở nhà chúng vài ngày sau khi kếtthúc công tác sau đó mới trở về nhà cô ta, lần công tác nào củacô ta cũng đều ở nhà chúng ta, cô ta còn cố ý yêu cầu căn phòng kế bên phòng Joel đấy.”Lasan nhắc nhở mẹ.


“Ừ, đúng rồi, hồi Joel khăng khăng huỷ hôn cha mẹ Helencũng rất thông cảm, mẹ cảmthấy áy náy nên mới đáp ứng yêucầu của Helen, nhưng bây giờ…” Mary trầm ngâm nói.”Được rồi, Lasan, ngày mai con với mẹ đến nhà Helen một chuyến, mẹ sẽ nói chuyện cùng cha mẹ cô ta, về phần Helen mẹgiao cho con, tuổi trẻ các con dễ nói chuyện với nhau.”


“Mẹ, một mình con e khôngđược! Cá tính của cô ta mẹ làngười rõ nhất, một mình con*ng phó thế nào? Mười nămnay, Joel đã không sống ở nhà, nhưng cô ta vẫn chạy đến đây ở,có thể thấy được cô ta rất cố chấp, một mình con khó có thể thuyết phục cô ta?”


“Chị đi với em, hai người so với một người mạnh hơn. Nếu nói không được…” Shana trầmngâm một lát. “Mọi người chúý, trước khi Joel kết hôn tuyệtđối không để lộ ra bất cứ tin tứcgì, nếu không khó bảo đảmHelen sẽ không giở trò lần nữa. Chờ Joel kết hôn xong, hết thảytrở thành kết cục đã định, cô ta cũng không cách nào phá đám.”


Shana suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc rất chu đáo.
“Còn có, nếu mẹ muốn chuẩn bịhôn lễ hoành tráng, tốt nhất chờ Joel đăng ký kết hôn. Sau đó…”
Trong khi mọi người khẩntrương tụ tập cùng nhau nghiêncứu thảo luận, thì đương sự Joel mệt mỏi ngủ gật trên bàn ăn.






Truyện liên quan