Chương 3: Đưa ta di chỉ (1)

Nhưng Chung Duy Duy cũng không nhìn thấy Trọng Hoa, Trịnh Cương Trung đem nàng mang vào trong cung sau đó hỏi nàng muốn có di chỉ tiên đế liền chạy đi, nói là để cho nàng chờ tuyên triệu, một cái chờ liền chờ đến trời tối.


Chung Duy Duy có phần không trụ nổi, vì gấp rút lên đường, sáng sớm nàng chỉ ăn hai cái bánh bao một chén cháo, sớm đã đói bụng đến trước ngực dán vào sau lưng, hai mắt nổ đom đóm. Cũng không thể ở nơi chân tường này đứng tạm một đêm chứ? Nàng rất nhanh tìm được người quen: “Bệ hạ lúc này đang làm gì?”


“Bệ hạ ở trong cung thái hậu nương nương, bồi nương nương ăn bữa tối.” Người quen tin tức trái lại linh thông, nhưng mà bận bịu không giúp gì được Chung Duy Duy.


Chung Duy Duy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục si ngốc chờ đợi. thật vất vả nghe thấy ngự giá đến, tiếng roi vang người không phận sự né tránh, trăng đã lên giữa trời, nàng đưa cổ dài, dùng sức nhìn về phía trước. Một chuỗi đèn lồng quanh co khúc khuỷu mà đến, Trọng Hoa ngồi ở trên long liễn thật cao, bào phục huyền sắc của đế vương trên người ngâm nhập trong bóng đêm, cả người mơ hồ không rõ, cao không thể trèo tới.


Chung Duy Duy xốc lại tinh thần, hít sâu, đợi không có tiếng động, tính toán nghi trượng* cách nàng xa khoảng chỉ có mười bước chân, đột nhiên xông ra ngoài, trong miệng hô to: “Thần, Chung Duy Duy tham kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”


(Nghi trượng là vũ khí, quạt, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua di giá.)


available on google playdownload on app store


Nghi trượng không dừng lại chút nào, roi da thật dài trong tay thái giám vang lên như hình dáng độc xà mà hung hăng quất về phía nàng, Chung Duy Duy sợ đến che mặt xoay người liền chạy về phía sau, đợi nàng chạy đến chỗ an toàn, nghi trượng của Trọng Hoa cũng lướt qua nàng đi về phía trước rồi.


Đây là lên làm hoàng đế rồi, cố ý muốn ra oai? Chung Duy Duy ngẩng đầu nhìn về phía long liễn, quỳ xuống hô to một tiếng lớn hơn: “Thần, Chung Duy Duy phụng chỉ tham kiến bệ hạ!”
Bóng lưng đồ sộ của Trọng Hoa bất động, ngồi ngay ngắn như tùng, căn bản không để ý nàng.


Trọng Hoa rất nhanh vào Thanh Tâm điện, bỏ hầu hạ thiếp thân cùng cung nhân trực ngày ở ngoài, tất cả mọi người ly khai, trong sân phơi trống rỗng, chỉ còn lại thị vệ mặt không đổi sắc và Chung Duy Duy vừa đói vừa mệt.


Chung Duy Duy xoa đầu gối đứng lên, căm giận bất bình. Bụng đã đói lả, nàng mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên, hơn nữa lúc tiên đế băng hà còn bị thương chảy máu không ít, trong lúc vừa đứng lên cái quỳ này, nàng lại không chịu nổi, lảo đảo một cái liền ngã lộn mèo một cái.


Lại đứng lên lại cảm thấy mất mặt, giấu đầu hở đuôi mà hung hăng đá cục gạch một cước, nhỏ giọng oán giận: “Ai đây quét đất, tảng đá lớn như vậy cũng nhìn không thấy... đây không phải có lòng hại người sao?” Vừa nói vừa nhìn lén biểu tình của thị vệ xung quanh, thấy mọi người cũng không có chú ý nàng mới xem như tốt được một chút.


Chợt thấy một nội thị theo hầu trong Thanh Tâm điện bước nhanh ra, đứng ở trên bậc thang quát lớn: “Bệ hạ hỏi, tội thần Chung Duy Duy, ngươi là bất mãn với trẫm ư?”


Chung Duy Duy lại càng hoảng sợ, người này không phải là ngồi ở trong điện sao? Làm sao nàng té một cú, mà đá cục gạch một cước, hắn cũng có thể biết? Quả nhiên là đem nàng xách tiến cung để lăn qua lăn lại hết giận, hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, nàng thái độ rất tốt mà phủ nhận: “Hồi lời của bệ hạ, tội thần là thân bất do kỷ, thân thể già yếu đau ốm nó không nghe lời.”


Nội thị đi đáp lời, Chung Duy Duy không chịu buông tha cơ hội khó có được, dốc lòng nhào tới dưới bậc thang, chuẩn bị xông đi vào trong:”Bệ hạ, bệ hạ, di chỉ tiên đế... Thỉnh bệ hạ cho phép thần từ quan về nhà.”


“Rầm” một âm thanh vang lên, một cây kim thương trong tay thị vệ, cứng rắn đem nàng lùi về sau từng bước.


Chung Duy Duy sói khóc quỷ gào: “Bệ hạ, bệ hạ, ngài không thể không thừa nhận ghi chép đó, tiên đế chính miệng nhận lời, lại lập được di chỉ, giấy trắng mực đen,...” Chậm một chút thì đem khoản cha nợ con cũng nói ra khỏi miệng.


Trả lời nàng là trầm mặc vô biên vô tận, thị vệ ngoại trừ không cho nàng vào Thanh Tâm điện ra, cũng không quản nàng làm cái gì, hoàn toàn chính là thái độ xem thường. Chung Duy Duy hô trong chốc lát thì không kêu nữa, bởi vì nàng thật sự là đói bụng đến không có tinh thần rồi. Nàng nhụt chí sau ngồi xuống ở một tầng bậc thang, ôm bụng mặt ủ mày chau.


Trong không khí bay tới một trận mùi thơm như có như không,Chung Duy Duy mấp máy mũi, hai mắt sáng lên, một đội cung nữ mỹ mạo quanh co khúc khuỷu mà đến, mỗi người bưng một cái lồng bạc xếp đầy thức ăn, tuy rằng cái nắp đang đậy, mùi thơm vẫn là không cầm được mà từ trong khe hở bay ra.


Ngự trù tài giỏi, coi như là thức ăn chay cũng làm đến vô cùng tốt, Chung Duy Duy say sưa mà ngửi mùi thơm, phân tích dùng nước dùng nào, nguyên liệu gì, ninh mấy canh giờ, đói bụng đến phải tưởng chùng như muốn đụng tường.


Cửa đại điện được mở ra, Chung Duy Duy thấy rõ Trọng Hoa một thân một mình đầu bàn tiệc, trước mặt bày vô số mỹ vị quý và lạ, hắn nhưng vẫn mặt âm trầm, một bộ diện mạo cứng nhắc không thể yêu. Chung Duy Duy thấy dáng vẻ của hắn liền bực bội, ăn ngon tốt bao nhiêu còn không hài lòng, vậy là muốn thế nào! Nếu như đổi lại nàng, nhất định ăn sạch sành sanh toàn bộ!


Nàng đột nhiên ý thức được, Trọng Hoa không phải là trước đó đến nơi Vi thái hậu đó ăn cơm tối ư? Sao lại ăn vào lúc này được? chẳng lẽ, hia mẹ con này lại cãi nhau rồi? Chung Duy Duy thiên mã hành không mà nghĩ loạn, trong miệng không chút nhàn rỗi: “Bệ hạ, bệ hạ, chẳng lẽ ngài chưa nhận được di chỉ tiên đế ban cho thần sao? Trịnh Phó thống lĩnh lấy cho ngài, ngài còn nhớ không?”


Trọng Hoa chợt vỗ chiếc đũa, mặt âm trầm hung tợn trừng về phía Chung Duy Duy, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”


Chung Duy Duy sớm có chuẩn bị, đáng thương mà lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, thần vô ý mạo phạm... Nếu không thì, ngài đem di chỉ tiên đế trả lại cho thần trước, chờ tâm tình ngài tốt rồi chúng ta lại thương lượng? Ngài là thiên tử, là gương tốt của thiên hạ... Thi (hài) cốt tiên đế còn chưa lạnh mà... Không thể như vậy...”


Thị vệ không quan tâm giãy dụa của nàng, chỉ để ý lôi cánh tay của nàng qua kéo xuống, Chung Duy Duy nhìn Trọng Hoa mặt lạnh lùng, sao thê thảm đến như thế, liếc thấy Trịnh Cương Trung đến, lập tức đưa tay về phía hắn, kêu thảm thiết: “Trịnh đại nhân, Trịnh đại nhân ngươi mau nói cho bệ hạ, ngươi thật sự cầm di chỉ tiên đế của ta...”


Trịnh Cương Trung đang muốn mở miệng, chợt nghe Trọng Hoa cười lạnh hỏi: “Di chỉ tiên đế nào? Trịnh Cương Trung, ngươi thấy được không? Ngươi đưa cho trẫm rồi ư?”
Trên mặt Trịnh Cương Trung hiện lên một tầng đỏ mỏng, có lỗi mà nhìn Chung Duy Duy: “ Hồi bẩm bệ hạ, thần không nhìn thấy, cũng không lấy về.”


Chung Duy Duy ngẩn người, tức giận nói:”Trịnh Phó thống lĩnh, ngươi tại sao có thể như vậy chứ? Sáng sớm hôm nay ngươi hỏi ta muốn có, nói là bệ hạ muốn xem, ta tin tưởng ngươi liền đưa cho ngươi, ngươi còn nói bệ hạ tuyên triệu làm cho ta chờ đợi, chính là đưa cho ở chỗ đó.”


Trịnh Cương Trung mắt thấy cục gạch chạm đất, thanh âm nhỏ tựa như phải cùng muỗi nói lầm bầm: “Không nhớ được.”
Chung Duy Duy nóng nảy: “Trịnh Phó thống lĩnh, chúng ta cũng là giao tình tốt mấy năm rồi, làm người không thể như vậy! Ngươi là không nhớ được, hay là không dám thừa nhận?”


“Trịnh Cương Trung?” Thanh âm của Trọng Hoa lạnh như băng, có thể làm cho người đang trong ngày nóng rùng mình.
Trịnh Cương Trung đem tâm cưa ngang một cái, lớn tiếng nói: “Chung khởi cư lang, ngài quả thực chưa đem di chỉ tiên đế giao cho ta, vốn không có chuyện này!”


Trọng Hoa mặt không thay đổi nhìn Chung Duy Duy, Chung Duy Duy lập tức từ trong ánh mắt của hắn giải thích đọc ra lời của hắn – ngươi còn có lời gì nói không?


Nàng và hắn xác thực không có lời gì đáng nói, Chung Duy Duy cứ gắt gao nhìn chằm chằm Trịnh Cương Trung, hy vọng hắn có thể tìm ra lương tâm, Trịnh Cương Trung dứt khoát đem mặt dời đi chỗ khác, không cho nàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn.






Truyện liên quan