Chương 14: Quan mới nhậm chức (4)
Chung Duy Duy có loại cảm giác thống khổ mang tảng đá đập vào chân mình, đau khổ mở mắt mà cầu Trọng Hoa: “Bệ hạ, tội thần bị tiền mê hoặc che mắt rồi, tội thần đáng ch.ết vạn lần, ngàn không nên vạn không nên, không nên mượn danh tiếng của bệ hạ lừa tiền, xin ngài cho tội thần một cơ hội mới để hối cải làm người, tội thần cũng không dám nữa.”
Trọng Hoa nhàn nhạt hỏi: “Trẫm đa tình, thấy một người yêu một người.”
Chung Duy Duy nói: “Đó là vì làm theo mong muốn, để hậu cung hài hòa.” Nàng nói vốn chính là sự thật, nếu như năm đó không phải là hắn. Nàng cũng sẽ không lựa chọn như thế. Nàng đem suy nghĩ phức tạp này đè xuống, nụ cười không chê vào đâu được: “Hậu cung hài hòa quan hệ đến triều cục ổn định, bệ hạ đa tình, mọi người mới thích.”
Trọng Hoa đưa ánh mắt từ trên người nàng thu hồi lại, tiếng lạnh thấu xương: “Chung Duy Duy, trẫm cảnh cáo ngươi một lần cuối, không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, tự tìm ch.ết. Nếu không, cho dù là phải vi phạm nhờ vả của sư phụ, vi phạm di chúc của phụ hoàng, trẫm cũng không cho ngươi sống dễ chịu.”
Chung Duy Duy cũng thu vui vẻ: “Tội thần tuân chỉ.”
Bào phục đế vương huyền sắc thêu vàng của Trọng Hoa từ trước mặt nàng thoáng qua một cái, tiếng tay va chạm thanh thúy vang lên, tiếng roi dần dần đi xa, Chung Duy Duy chậm rãi đứng dậy, nhìn qua nơi hắn vừa ngồi cảm thấy ngây ngô trong chốc lát, xoay người đi ra ngoài đại điện.
Đi tới ngoài điện thì thay đổi một bộ dáng vui sướng, lần lượt cùng mọi người đang làm nhiệm vụ chào hỏi. Lý An Nhân ôm cánh tay đứng ở ột bên nhìn nàng chằm chằm, tràn đầy tức giận bất bình: “Nhớ cho kĩ, trước khi đồng sử mới chưa nhậm chức, tất cả chuyện đều do Chung Đồng sử một mình gánh chịu. Bệ hạ chỉ cần trở lại Thanh Tâm điện, sẽ tùy lúc muốn gặp được người, đừng nói các lời gì như ngày hôm nay ngươi không trực nữa!”
Cái thứ cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Chung Duy Duy không để ý tới hắn, nghễnh đầu tiếp tục đi về phía trước.
Lý An Nhân đuổi theo túm nàng:”Nói ngươi đó! Lỗ tai ngươi điếc rồi?”
Chung Duy Duy dừng bước lại, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết: “Thì ra Lý công công là đang nói chuyện với ta, ngươi vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ.”
Lý An Nhân lại lặp lại một lần, Chung Duy Duy giơ tay lên, cho hắn một cái tát mạnh: “Dĩ hạ phạm thượng, con mắt không có cấp trên, miệng không che ngăn. Luận cung quy, nên đánh hai mươi đình trượng!”
Lý An Nhân không dám tin bụm mặt, giọng the thé nói: “Ngươi dám đánh ta?”
Chung Duy Duy khí định thần nhàn: “Đánh chính là ngươi! Còn tiện nghi cho ngươi! Ngươi còn dám đụng chạm ta thử xem? Không phục ngươi đi kiện ta đi, đi đi!”
Lý An Nhân hung hăng nhìn chằm chằm nàng một cái, xoay người chạy đi.
Chung Duy Duy mặt âm trầm xoay người lại đi tiếp về phía trước. Có người ở một bên nhẹ giọng gọi nàng: “Tiểu Chung.”
Chung Duy Duy ngoái đầu nhìn lại, thấy thượng tẩm của Vĩnh Đế Cát Tương Quân đứng ở bên đường hướng nàng ngoắc ngoắc, ngạc nhiên đi tới: “Tương Quân tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
Cát Tương Quân trước là thượng tẩm của Vĩnh Đế, cùng Chung Duy Duy quan hệ tốt, sau khi tân đế lên ngôi nàng liền bị trở lại dịch đình, đổi thành Lý Tỳ Bà đi lên. Chung Duy Duy vốn tưởng rằng không thấy được nàng nữa, không nghĩ tới lại có thể gặp mặt, kéo tay của Cát Tương Quân: “Ta cho rằng không thấy được ngươi nữa.”
Cát Tương Quân ôn nhu cười: “Ta cũng cho rằng như vậy, ai biết đột nhiên nhận được ý chỉ, để cho ta trở về hầu hạ bệ hạ một lần nữa.” Sờ tay Chung Duy Duy một cái, có nhiều yêu chìu: “Ngươi gầy.”
Chung Duy Duy cười nói: “Ngươi cũng gầy, dịch đình bên kia ở không tốt thì phải, đi, đi trong phòng ta nói chuyện.”
Cát Tương Quân lắc đầu: “Lúc khác đi, ta từ dịch đình trở lại đây một lần nữa, không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn ta chằm chằm đó. Lại nói tiếp may mà còn ngươi, Lý Tỳ Bà nếu không bị ngươi thu thập, ta lúc này đã ra khỏi cung.”
Chung Duy Duy có chút sững sờ, nàng vốn cho rằng tất cả mọi người muốn xuất cung, không nghĩ tới Cát Tương Quân cũng không muốn xuất cung. Chỉ nghe Cát Tương Quân lại nói: “Phụ mẫu trong nhà của ta đã qua đời, anh trai và chị dâu cùng ta không thân, nói là cho ta lập gia đình, sau đó ta sai người nghe ngóng, nam nhân kia đã hơn năm mươi tuổi, con cháu một đàn, để cho ta đi tái giá. Thay vì đi ra ngoài bị khinh bỉ là mẹ già, không bằng ở chỗ náo nhiệt dễ chịu này.”
“Đúng vậy.” Chung Duy Duy lại rất đồng tình Cát Tương Quân, quả nhiên mỗi nơi đều có khó xử.
Cát Tương Quân khuyên nàng: “Nếu đã làm đồng sử, thì ngươi nhận mệnh đi. Người như Lý An Nhân vậy, ngươi không nên đắc tội hắn quá, nhẫn tạm thời, miễn rất nhiều tai họa. Hắn nếu như là ở trước mặt bệ hạ nói bậy bạ, nói ngươi nói bậy, ngươi sẽ làm thế nào?”
Chung Duy Duy thấy dáng vẻ nàng lo lắng, trong lòng hơi ấm: “Yên tâm đi, ta có chừng mực.”
Cát Tương Quân nhìn hai bên một chút, thấp giọng: “Ta ngươi đều là người tiên đế lưu lại, bệ hạ giữ ta hầu hạ lại bên người, tất nhiên có thật nhiều người nhìn không vừa mắt, muốn cướp lấy. Chúng ta từ trước vẫn cùng nhau, có chuyện gì, báo cho nhau một tin tức, đừng bị người khác ám toán.”
Chung Duy Duy gật đầu đáp ứng: “Ta biết rồi.”
Có cung nhân tới tìm Cát Tương Quân xử lý công việc, Chung Duy Duy cũng liền trở về phòng trực. Lúc trước phái người đi thượng nghi cục hỏi thăm gian phòng đã trở về, lắp bắp mà nói: “Thượng nghi cục bên kia nói, hiện nay gian phòng bỏ trống, phải ủy khuất đồng sử ở lại chổ này ít ngày nữa, xem một chút sau này có thể dọn ra hay không. Nếu không thì, đồng sử nhân lúc này rãnh rỗi, tự mình đi một chuyến?”
“Không cần.” Chung Duy Duy biết lại là Trọng Hoa giở trò quỷ. Hắn ngay cả nàng từ nơi của Vương Sở lừa được một trăm hai mươi lượng bạc đều biết, lại làm thế nào không biết nàng muốn dời đến thượng nghi ở? Không đi được, nàng đây liền không đi, để cùng hắn chậm rãi chịu đựng, ngày nào đó hắn chán ghét, tự nhiên sẽ thả nàng đi.
Tính tình từ nhỏ của Trọng Hoa chính là không chịu thua kém, không cho phép người khác khinh thường phản bội. Rõ ràng là duyên phận chấm dứt, nhưng bởi vì là nàng mở miệng trước cùng hắn đoạn tuyệt, lại cự tuyệt yêu cầu hắn bảo nàng ở lại, rời khỏi Thương Sơn vào kinh, hắn liền ghi hận nhiều năm như thế, tính tình này cũng thực sự là khá lớn.
Chung Duy Duy để cho người khác gọi hai người nữ quan dưới quyền tới, một lần nữa phân phó công việc, lại nói dạy dỗ một phen, đã đến thời gian tan triều. Nàng vội vàng đi trước đi đầu nghênh đón Trọng Hoa, Lý An Nhân uy hϊế͙p͙ mà trừng nàng, nàng chỉ làm như không nhìn thấy, núp ở trong đám người, bình tâm tĩnh khí mà nhìn Trọng Hoa đến gần.
So với bốn năm trước, hắn đã hoàn toàn rút đi ngây ngô, càng cao càng gầy, thần sắc cũng càng ảm đạm, vùng xung quanh lông mày luôn luôn hơi nhíu, môi nhếch, một bộ dáng lãnh đạm không thể yêu, ánh mắt lãnh đạm thỉnh thoảng lơ đãng rơi vào trên thân người, uy áp mười phần. Từ lâu không phải là dáng vẻ lúc bọn hắn mới quen.
Long liễn càng ngày càng gần, rốt cục dừng lại, Chung Duy Duy rũ đôi mắt xuống, bình tĩnh như nước theo sát mọi người hành lễ hô to “Vạn tuế”. Ánh mắt Trọng Hoa dừng lại ở trên người nàng chỉ chốc lát, thì lại mau chóng thu hồi, lạnh lùng đi vào đại điện.
Kế tiếp truyền lệnh xử lý công việc, Chung Duy Duy cũng ngồi xổm ở trong góc phòng đại điện, cầm bút mực tờ giấy ghi lại. Đây không phải là chức trách của nàng, lẽ ra phải do khởi cư lang đến làm, nhưng mà Trọng Hoa không mở miệng bổ sung lục khởi cư lang, thì lại do nàng chịu tất cả trách nhiệm cho đến khi xong.
Đến khi Trọng Hoa chỉnh lý xong công việc, muốn nghỉ trưa, Chung Duy Duy cũng liền không có chuyện gì, nàng thu hồi bút mực giấy tờ, lui về dùng cơm nghỉ ngơi. Chỉ là mới vừa súc miệng xong, Lý An Nhân lại đến, dương dương đắc ý, không có hảo ý nói: “Bệ hạ hỏi ngươi đến đi nơi nào, có phải muốn một tháng tiếp theo cũng phải ăn bánh màn thầu lạnh hay không.”