Chương 32: Hương hoa Đỗ Quyên (2)
Cát Tương Quân dẫn theo cung nhân nối đuôi nhau mà vào, Chung Duy Duy lại từ trên mặt cung nhân phụ trách hoán tẩy thấy được cái loại vẻ mặt xấu hổ kia.
Nàng bỗng nhớ tới, có buổi sáng nọ, vẻ mặt cung nhân cũng thẹn thùng như thế này, nàng hỏi làm sao thế, cung nhân không chịu trả lời, Cát Tương Quân nói không rõ, xấu hổ mà nói cái “Nhất’’ gì đó.
Nàng hỏi lại, Trọng Hoa liền nổi nóng, không chỉ xé ghi chép cuộc sống hàng ngày trên ký lục của nàng, còn uy hϊế͙p͙ nàng không được hỏi lại. Lúc đó, trong phòng cũng có thứ mùi này.
Chung Duy Duy rất nghi hoặc, nhưng nhìn bộ dáng của cung nhân, suy nghĩ tinh tế trước sau một chút, cũng biết có lẽ không phải là chuyện gì tốt, không thể tiếp tục hỏi lại nữa, liền thông minh mà ngậm miệng. Chỉ là thừa dịp Trọng Hoa không chú ý, thường thường quan sát hắn một chút.
Sau đó liền phát hiện, ngày hôm nay Trọng Hoa ăn mặc rất đẹp mắt, ngày thường hắn vốn cao ngất đẹp trai, gương mặt lại thường xuyên âm trầm, thật giống như là dáng vẻ ai cũng thiếu bạc của hắn, vì vậy bộ bào phục đế vương đen huyền thêu vàng này không ngờ mà thích hợp với hắn, đem âm trầm lãnh đạm của hắn biến thành thận trọng có khí thế. Suy cho cùng sinh ở hoàng gia, trời sinh chính là mặc y phục này rồi.
Mới nhìn có mấy lần, đã bị Trọng Hoa phát hiện, hắn hung hăng:’’Ngươi thật to gan, dám rình trẫm!’’
Toàn bộ đám người Lý An Nhân, Triệu Hoành Đồ , Cát Tương Quân đang chờ đều nhìn Chung Duy Duy, Chung Duy Duy vừa thẹn vừa quẫn, giương mắt lên nhìn xà nhà, phủ nhận nói:’’Bệ hạ hiểu lầm, thật ra là thần đang nhìn con nhện kết võng trên xà nhà..’’
Lý An Nhân ngửa đầu lên nhìn:’’Không có? Ở đâu?’’
Chung Duy Duy mặt dày nói đại chỉ:’’Là ở chỗ này? Con nhện nhỏ xíu, ngươi thị lực không tốt, nhìn cũng không thấy gì.’’
Trọng Hoa trừng nàng một cái, lại không vạch trần nàng.
Hiếu kỳ đã qua, mỗi loại thức ăn ngự thiện phòng trình lên đều là tinh mỹ vô song, lực chú ý của Chung Duy Duy rất nhanh bị thức ăn thu hút, ngửi mùi vị, phân tích món này làm từ cái gì, vui thú trong đó, không giống với vui thú khác.
Chợt nghe một thanh âm”Ba’’ vang lên, Trọng Hoa nặng nề buông chiếc đũa xuống, thối mặt nói:’’Ngự thiện phòng nên đánh một cái, những thứ trình lên đều là những thứ tầm thường! Bỏ đi!’’
Thực sự là đang ở trong phúc mà không biết, ngươi không thích ăn, để cho ta ăn giúp ngươi. Chung Duy Duy mở mắt trừng trừng nhìn hàng loạt mỹ thực bị bỏ đi, không kiềm được rất đáng tiếc, trừng Trọng Hoa một cái, muốn nhìn một chút rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì.
Không đề phòng lại cùng mắt đối mắt với Trọng Hoa, Trọng Hoa lạnh mặt nói:’’Chung Duy Duy, lúc này ngươi còn cái gì để nói?’’
“...’’ Chung Duy Duy không hiểu, vì sao Trọng Hoa luôn luôn ở vào lúc nàng rình hắn làm phiền nhiều lần, dứt khoát nói:’’Bệ hạ mắt sáng như đuốc, thần có lòng tốt không an tâm đối với ngài, lại để cho ngài biết tỏng.’’
Trọng Hoa vẻ mặt cứng đờ, không được tự nhiên mà dời mặt đi chỗ khác:’’Đứng qua một bên!’’
Chung Duy Duy thu hồi ánh mắt, đàng hoàng tránh ở bên cạnh, rồi lại nghe Trọng Hoa nói:’’Đừng ờ đằng kia cản trở trẫm!’’
Chung Duy Duy giận mà không dám nói gì, phía sau nàng không phải là một bức tường sao? Trên tường này có hoa à? Nàng đi về sau hai bước, Trọng Hoa lại nói:’’Cũng bảo ngươi đừng đứng ở chỗ đấy, không nghe thấy sao?’’
Chung Duy Duy dứt khoát đi ra ngoài, Trọng Hoa càng mất hứng hơn:’’Trẫm cho người đi rồi chưa?’’
Chung Duy Duy nghiến răng nghiến lợi, nhìn xung quanh một chút, đi lên vài bước, đứng ở bên sườn Trọng Hoa. Lúc này Trọng Hoa không nói gì nữa, chậm rãi uống trà súc miệng, bộ dáng thật giống như làm mẫu.
Chung Duy Duy lặng lẽ trừng hắn, từ vị trí này giương mắt lên là có thể thấy gò má của hắn, nhưng gò má cho dù hoàn mỹ nhìn đã mắt hơn, cũng không ngăn được nội tâm là một con ác ma thiếu bị đánh.
Trọng Hoa không nhanh không chậm làm lại nhiều lần như thế, đứng lên nói:’’Được rồi, bãi giá Vạn An cung.’’
Một đám người oai nghiêm đi đến Vạn An cung, Vi thái hậu quả nhiên chưa thức, cung nhân vội vàng đi mời Trọng Hoa vào, nói đêm qua thái hậu nương nương ngủ quá muộn, sẽ nhanh thức dậy, thỉnh bệ hạ chờ một lát.
Trọng Hoa từ chối cho ý kiến, ngồi xuống yên lặng chờ đợi. Đợi không bao nhiêu thời gian, lại nghe cung nhân báo lại:’’Vi quý nhân đến thỉnh an với thái hậu nương nương.’’
Vi Nhu trang điểm xinh đẹp quần áo hoa lệ tiến vào, thấy Trọng Hoa liền chính là một dáng điệu xấu hổ, yếu ớt mà nhanh chóng quỳ xuống, thanh âm mềm mại rụt rè:’’Nô tì thỉnh an với bệ hạ.’’
Trọng Hoa nhàn nhạt nói:’’Bình thân.’’
Vi Nhu đứng dậy rồi đứng ở một bên, thỉnh thoảng trộm liếc hắn một cái, dáng vẻ muốn sát lại gần hơn lại không dám. Trọng Hoa mặt không chút thay đối, chỉ sai cung nhân đi thúc giục Vi thái hậu:’’Nếu như mẫu hậu khó chịu, muốn nằm thì nằm nghỉ đi, trẫm vào xem mẫu hậu, lại tuyên thái y đến đây bắt mạch.’’
Vi thái hậu cười mà đi tới:’’Chẳng qua là tham ngủ mà thôi, đâu cần tuyên thái y chứ?’’ Tay trái nắm tay Trọng Hoa, tay phải cầm tay Vi Nhu, đem tay hai người chồng lên một chỗ, hết sức hài lòng mà nói:’’Ta có con trai tốt con dâu tốt, thật sự là rất vui mừng. Đêm qua trải qua tốt chứ?’’
Mặt Vi Nhu đỏ lên, vô cùng ủy khuất nhìn về phía Trọng Hoa.
Trọng Hoa nhàn nhạt nói:’’Phiền mẫu hậu quan tâm, tốt ạ.’’
Trong nháy mắt trong mắt Vi Nhu lưng tròng nước mắt, Vi thái hậu nhíu mi tâm, thanh âm thấp lạnh:’’Xảy ra chuyện gì?’’
Trọng Hoa thong thả mà kiên định rút tay của mình ra, cũng không trả lời.
Vi Nhu nén nước mắt nén đến cả người run lên, nhưng cố gắng nở nụ cười:’’Không có gì ạ, bệ hạ đối với con rất tốt.’’
Vi thái hậu lạnh giọng phân phó người hầu hạ bên cạnh:’’Toàn bộ tất cả lui ra!’’
Vi Nhu cùng Trọng Hoa quả nhiên trong lúc đó xảy ra chuyện không vui rồi, cũng không biết cụ thể là chuyện gì. Chung Duy Duy nháy mắt ra hiệu với Triệu Hoành Đồ, dùng khẩu hình hỏi hắn là xảy ra chuyện gì.
Triệu Hoành Đồ buồn hề hề, hỏi ngược lại nàng: Lẽ nào ngươi không biết?
Ta làm sao biết? Chung Duy Duy khoanh tay.
Triệu Hoành Đồ thở dài một hơi, bất đắc dĩ vừa lo vừa buồn.
Bên trong đột nhiên truyền đến tiếng vỡ nát của đồ sứ, tất cả mọi người sợ đến nín thở không khí tĩnh lặng, thanh âm của Vi thái hậu đã nhọn lại sắc bén:’’Không cần gọi ta là mẫu hậu! Ta xem là cái gì chứ? Chỉ sinh ra ngươi, lại không nuôi ngươi, nhiều năm như thế đều tự mình trưởng thành, dạy ngươi bản lãnh có Chung Nam Giang, truyền cho ngươi ngôi vị hoàng đế chính là tiên đế, có rất nhiều người chờ lấy lòng nịnh hót ngươi, ta đây một bà già tính là cái gì, có lợi ích gì nữa, chỉ vướng ánh mắt của ngươi mà thôi, tiên đế ơi, ngươi làm sao không mang ta đi...’’
Sau đó là tiếng Vi Nhu khóc:’’Bác bớt giận, đều là lỗi của con, là con không tốt, con chọc cho bệ hạ tức giận, hắn đối xử rất tốt, trách con nói lời không nên nói...’’
Tiếng mắng cuối cùng của Vi thái hậu cũng nhỏ lại, Trọng Hoa từ đầu chí cuối không lên tiếng nào. Nhưng mà Chung Duy Duy có thể tưởng tượng vẻ mặt hắn lúc này là gì, không kiềm được cười trên nỗi đau của người khác, ác nhân tự có ác nhân trị, đáng đời.
Một cung nhân mặt không thay đổi từ Vạn An cung đi tới:’’Chung đồng sử, thái hậu nương nương tuyên.’’
Chiến hỏa đốt tới trên đầu nàng rồi sao? Chung Duy Duy buồn hề hề mà nhìn về phía Triệu Hoành Đồ, Triệu Hoành Đồ không để ý tới nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào, còn chưa kịp hành lễ thỉnh an, bỗng nghe Vi thái hậu vênh mặt hất hàm sai khiến mà nói:’’Đem ghi chép cuộc sống hàng ngày của đêm qua bổ sung!’’