Chương 40: Trà hương (5)
Cách cánh cửa thanh âm của Chung Duy Duy truyền vào, thấp trầm: Lấy y phục sạch sẽ cho bệ hạ qua đây...
Âm trầm kiềm nén trong lòng Trọng Hoa hơi chuyển biến tốt, ngay cả tiếng khóc của Lữ Thuần cũng không cảm thấy là phiền bao nhiêu: Đừng khóc nữa, sáng mai trẫm bảo người thảo chỉ, phong ngươi làm Hiền phi, sẽ phong thưởng cho ngươi rất hậu.
“Tạ chủ long ân. Lữ Thuần ủy ủy khuất khuất mà hành lễ với Trọng Hoa, ngầm thở dài một hơi. Cuối cùng cũng không phải là cái gì đều không gặp may. Nàng và Vi Nhu giống nhau, sứ mệnh từ nhỏ chính là vào cung làm phi, sinh hạ hoàng tử, tranh đoạt hậu vị, vì gia tộc củng cố mở rộng thế lực.
Trong nhà tỷ muội đông đúc, cũng không phải mỗi người đều có cơ hội này, các nàng từ nhỏ sẽ bắt cặp chém giết, đào thải hạng chót, ngày thường không được không đẹp, không được vụng về, thân thể không được có mùi lạ tàn tật, cầm kỳ thư họa, kinh, sử, tử, tập, trà đạo hương đạo, hoa đạo, mỗi một dạng đều phải chăm học khổ luyện, lại trải qua hơn tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm, mới có thể trở thành là người được đề cử vào cung.
Coi như là vào cung cũng không thể bình yên, bọn tỷ muội trong nhà tùy thời chờ đợi thay thế nàng. Có thể đi đến cuối cùng không dễ dàng, nàng căn bản cũng sẽ không suy nghĩ tình yêu nam nữ gì đó, chỉ quan tâm làm sao cho kiên cố đế sủng, giữ được địa vị của mình, vì gia tộc của mình cướp lấy lợi ích lớn hơn nữa.
Trọng Hoa thấy Lữ Thuần thông minh thức thời, tâm tình tốt hơn vài phần: Trẫm đã lập thệ muốn vì tiên đế giữ đạo hiếu ba năm, còn nhiều thời gian, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi. Nơi ở này của ngươi quá nhỏ, đổi cho ngươi một chỗ ở lớn hơn, Tây Thúy Cung thế nào?
Lữ Thuần nín khóc mỉm cười, dập đầu một cái nặng nề với hắn: Tạ ơn bệ hạ. Chờ nàng đổi thành chỗ tốt, xem cái con Vi Nhu làm bộ làm tịch kia còn ở trước mặt nàng đắc ý khoe khoang thế nào!
Cung nhân đang cầm y phục tiến vào, nhưng Chung Duy Duy không vào theo, Trọng Hoa mất hứng: Chung Duy Duy đâu?
Cung nhan thấp giọng nói:”Thượng nghi cục bên kia có người tới hỏi chuyện Chung đồng sử, nàng đang trả lời.
Người của thượng nghi cục tới nhưng thật là đúng lúc. Trọng Hoa hừ lạnh một tiếng, không vạch trần tạp kỹ nhỏ bé của Chung Duy Duy.
Chung Duy Duy nắm giờ mà đi vào, Trọng Hoa đã đổi y phục xong, cung nhân cũng lui ra, bầu không khí trong tẩm điện cổ quái lại ngượng ngùng.
Lữ Thuần biết tối nay mình không có khả năng thừa sủng nữa, dù sao cũng đã chiếm được cái nên có được, vui vẻ hào phóng, chủ động ôm chăn đến trải ra đất, còn để cho Chung Duy Duy đi qua giúp đỡ: Chung đồng sử lót giường một chút, hầu hạ bệ hạ đi ngủ đi. Ta tối nay thân thể không khỏe, không thể tý tẩm, liền nằm dưới đất đây.
Chung Duy Duy im lặng không lên tiếng đi vòng qua cuối giường,nhanh gọn sắp xếp xong khăn trải giường, lại cách xa xa thật nhanh: Thỉnh bệ hạ nghỉ tạm.
Trọng Hoa mặt không thay đổi mà khép áo nằm xuống.
Lữ Thuần ngoắc gọi Chung Duy Duy qua: Đến đây, vào thu rồi, ta ngủ một mình hơi lạnh, Chung đồng sử đến ngủ cùng ta.
Chung Duy Duy chưa kịp bày tỏ thái độ, Trọng Hoa đã lạnh lùng lên tiếng: Người đang trực có thể ngủ sao? Trẫm thật đúng là chưa nghe nói qua.
Lữ Thuần không dám nói tiếp nữa, xin lỗi nhìn về phía Chung Duy Duy, Chung Duy Duy mỉm cười với nàng, lui trở về ngồi sau chiếc bàn nhỏ, cân nhắc cẩn thận nên viết nội dung tiếp sau của khởi cư chú thế nào.
Nàng nghĩ sở dĩ Trọng Hoa lưu lại qua đêm, chắc là muốn để cho người khác biết, hắn đã lâm hạnh Lữ Thuần, trọng bên này khinh bên kia, mới có thể chèn ép Vi thị nặng nề. Sở dĩ không chịu lưu lại thực sự, lại là vì phòng ngừa Lữ thi sinh ra hoàng tử, thao túng triều chính.
Chung Duy Duy suy nghĩ chỉ chốc lát, cảm thấy đã hiểu tâm tư của Trọng Hoa, liền nâng bút viết xuống: Đế hạnh Lữ phi, sự thành. Lại tân trang chau chuốt một số từ ngữ, đều là miêu tả Trọng Hoa thích Lữ Thuần ra sao, thỏa mãn Lữ Thuần thế nào, hai người ở chung vui vẻ ra sao.
Trong điện một mảnh an tĩnh, Trọng Hoa và Lữ Thuần đều giống như là đang ngủ. Chung Duy Duy lẳng lặng ngồi một lát, gục xuống mặt bàn nhắm mắt dưỡng thần. Trong mông lung tựa hồ có ai đem cái gì đắp trên người của nàng, cũng không quan tâm đến nữa, ai sẽ quan tâm nàng chứ, hai vị này đều quen sống an nhàn sung sướng, Trọng Hoa hận nàng nhưng lại cần nàng, Lữ Thuần hận nàng cũng không dám động vào nàng, tất cả chẳng qua là ảo giác mà thôi.
Trống điểm canh tư, Chung Duy Duy kinh hãi nhảy dựng lên, tay chân ch.ết lặng, làm hại nàng mất thăng bằng nặng nề ngã sấp xuống, Lữ Thuần sợ hãi tỉnh lại: Xảy ra chuyện gì?
Đèn cung đình đã tắt từ lâu, trong bóng tối truyền đến thanh âm của Trọng Hoa: Có người mắc ngu xuẩn mà thôi.
Chung Duy Duy yên lặng ngồi vững, thấp giọng nói: Đã canh tư rồi, bệ hạ muốn đứng dậy, hay là muốn ngủ tiếp một chút.
Trọng Hoa lập tức hoa tra: Trẫm ở trong mắt ngươi chính là quân chủ hoang ɖâʍ ham hưởng thụ, gác lại quốc sự không để ý?
Cơn giận thật lớn. Chung Duy Duy lục lọi tìm được đá lửa, thắp nến, nhẹ giọng nói với Lữ Thuần: Thỉnh quý nhân đứng dậy, hạ quan sắp xếp đệm chăn một chút.
Nàng muốn thu thập xong chăn đệm dưới đất trước khi cung nhân đi vào hầu hạ, tạo thành hiện tượng giả rằng Trọng Hoa đã lâm hạnh Lữ Thuần, không thì chuyện mà truyền đi, những việc Trọng Hoa làm đêm qua đều thành công cốc.
Loại chuyện che giấu này, quả nhiên vẫn cần sư muội đồng môn là nàng đây làm giúp mới thuận tiện ổn định, có lẽ cái này cũng chính là chỗ hữu dụng Trọng Hoa lưu nàng lại.
Lữ Thuần rất thông minh, lập tức đứng dậy giúp đỡ Chung Duy Duy cùng nhau thu thập, bởi vì thấy chỗ Chung Duy Duy ngồi có một áo ngủ bằng gấm đang chất đống, liền đi qua dọn.
Tay mới vừa đụng đến áo ngủ bằng gấm, chợt nghe Trọng Hoa lạnh như băng nói: Lữ Thuần, ngươi thật to gan! Trẫm nói không được kết thân với cận thần bên cạnh trẫm, ngươi cư nhiên dám can đảm kháng chỉ! Nói! Ai bảo ngươi cho nàng chăn! Nên để cho nàng lạnh ch.ết!
Lữ Thuần ngây ngốc, muốn biện giải mình cũng không đắp chăn cho Chung Duy Duy: Bệ hạ...
Trọng Hoa cắt đứt lời của nàng, cảnh cáo mà trừng nàng: Còn muốn nói sạo!
Lữ Thuần đã hiểu rõ, cái oan uổng này nàng không gánh cũng phải gánh, nàng nhu thuận nhận tội: Thỉnh bệ hạ giáng tội.
Trọng Hoa độ lượng nói: Lần này tạm tha cho ngươi, nếu như có lần sau, nghiêm trị không tha!
Chung Duy Duy làm như không nghe thấy, nhanh gọn sắp xếp chăn thỏa đáng, đặt ở trên giường, lại cung cung kính kính mời Lữ Thuần: Qúy nhân mời nằm xuống giường đi.
Lữ Thuần nằm xong, Chung Duy Duy ngắm nhìn bốn phía, xác nhận không có kẽ hở, liền vỗ tay hai cái, cung nhân nối đuôi nhau mà vào, hầu hạ Trọng Hoa thay y phục rửa mặt chải đầu.
Chung Duy Duy yên lặng thu thập xong bút mực giấy viết của mình, đi theo phía sau Trọng Hoa ra khỏi Mạn Vân điện, Lữ Thuần khoác áo đưa tiễn, nàng cười một cái với Lữ Thuần, nói đến nhỏ không thể nghe thấy được: Cảm tạ. Thân thể nàng không tốt, nếu là không có cái áo ngủ bằng gấm kia, nhất định bị cảm lạnh.
Lữ Thuần thản nhiên nhận lấy: Không cần khách khí, sau này chỗ phải phiền Chung đồng sử còn nhiều nữa.
Trọng Hoa mặt đen hừ lạnh một tiếng, bảo cung nhân lập tức xuất phát. Chung Duy Duy thật nhanh chạy tới, nghe được hắn mắng một tiếng;Ngu ngốc.
Long liễn vừa rời khỏi, Lữ Thuần lập tức xoay người bước nhanh đi vào, trước đoạt đệm cung nhân đang thu thập, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lấy ra một quả thuốc sáp bóp nát, đem vật đỏ trắng đó thoa trên khăn trải giường, làm bộ tấm thân xử nữ của mình đã bị phá.
Hai thế hệ người Lữ Thị đều bại Vi thị, đến thế hệ nàng, nàng tuyệt không dễ dàng lùi bước, chỉ cần Trọng Hoa chịu cho nàng cơ hội, bất luận thế nào nàng đều sẽ nắm chắc! Lần này hắn không chịu lâm hạnh nàng không cần gấp gáp, chỉ cần nàng chịu phối hợp diễn kịch với hắn, hắn sẽ thường xuyên đến, chỉ cần hắn chịu đến, nàng sẽ có cơ hội.