Chương 1
Bánh xe ngựa lọc cọc lăn tròn trên con đường đá bằng phẳng. Gió nhẹ nâng tấm màn che, lộ ra gương mặt đang cười ngây ngô của một đứa bé:
“Mẹ ơi! Nhà ở đây đẹp quá!” Mộ Dung Nghi ngây ngẩn ngắm nhìn lên không trung: “Ngay cả trời cũng cao đến vậy!”.
“Con đó, bây giờ thấy đẹp thì cứ ngắm cho đã đi. Sau này không còn cơ hội để thấy nữa đâu.”. Vị phu nhân xinh đẹp bên cạnh hơi nhíu mày.
“Mẹ đang buồn chuyện gì vậy? Chẳng phải cha muốn đón chúng ta về sống một cuộc sống hạnh phúc sao?”. Mộ Dung Nghi nghiêng đầu, kéo kéo tay áo của mẹ nó.
“Con à…”, Vị phu nhân ôm siết nó vào lòng: “Cung hoa điện ngọc, sâu như biển.” (*)
Mộ Dung Nghi chẳng hiểu gì. Một cánh chim chao lượn nơi không trung lưu lại một vệt bóng mờ trên mặt đất. Và nó không hề biết, đó chính là lần cuối cùng được nhìn thấy tự do.
Ngày ấy nó một bước trở thành Đệ Cửu hoàng tử của vương triều Lan Phũ, không còn bị người ta gọi là “con hoang” nữa. Mẹ nó cũng được sắc phong làm Uẩn Phi nương nương của Huề Phương Điện.
Đêm buông, cả cung điện đắm chìm trong vui vẻ. Cha, à không, Phụ Hoàng đang vuốt ve đầu nó, còn nó vẫn răm rắp nhận lễ của bá quan văn võ. Trên bầu trời đêm huyền dịu, pháo hoa rộ lên, tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa trong phút chốc, khiến cho nó có ảo giác là mình sắp bị mù đến nơi.
“Nhất nhập cung môn, thâm tự hải…” Giọng nói u uẩn của mẫu thân vang lên trong tâm trí của nó. Bất chợt, nó muốn chạy thật xa để thoát khỏi nơi này.
Phải, nó có cha nhưng không hẳn là cha.
Mẹ nó cũng có chồng, cũng không hẳn là chồng.
Thế nên, tiệc chưa tàn thì nó đã vội lỉnh đi mất, mặc kệ bọn thái giám ở phía sau hô to gọi nhỏ: “Cửu Hoàng tử!!!! Cửu hoàng tử!!!”
Quái! Nó khịt mũi một tiếng, cố chạy nhanh hơn. Cảm nhận gió lạnh tạt vào mắt cay xè, xộc cả vào mũi, những dãy cung điện lùi dần, lùi dần về phía sau…
Thẳng đến khi thấy một cánh cửa vẫn còn để ngỏ, nó không thèm suy nghĩ liền rón rén vào trong. Lăn người một cái liền nấp vào bên dưới tấm rèn sa tua dưới giường. Rồi nằm ở đó đưa mắt nhìn thân ảnh bọn thái giám, thị nữ hớt hải chạy qua khe cửa.
Cười ha hả, nó lại lăn trở ra, thấy bộ trang phục đang mặc đã trở nên bèo nhèo mới đắc ý mà sờ sờ mũi. Nhìn qua dĩa điểm tâm trên chiếc bàn kê gần đó, tức thì hai mắt sáng lên, chép chép cái miệng nhỏ rồi chạy đến, nhanh tay nhón một miếng, tấm tắc khen.
Ngon, đồ ăn ngon ơi là ngon! Nơi này lễ nghi rườm rà rất nhiều, nhưng đồ ăn cũng rất ngon.
Nó vừa ăn vừa đánh giá căn phòng. Thật nhiều sách, bày trí lại gọn gàng, ngăn nắp.
Nó thích sách, thế nhưng lại không hề ưa mấy vị “tiên sinh” nơi học đường.
Ngày trước, khi vẫn còn lưu lạc chốn dân gian, nó muốn đi học, ngặt nỗi mẹ lại không có tiền. Bất đắc dĩ mới phải trốn dưới cửa sổ của lớp học mà học lỏm, xui xẻo thay lại bị thầy giáo phát hiện, khiến cho nó một phen thấm thía cái gì gọi là nhục nhã.
Thật uổng phí thay cho những kẻ mang tiếng là đọc sách “thánh hiền”. Cổ nhân mà biết “thánh đức” của mình do những kẻ này dạy sợ lại than thầm trong bụng một tiếng “thặng hiềm”.(*)
“Vào phòng ta rồi, đệ cũng nên chào hỏi một tiếng chứ?”. Một Giọng nói dịu dàng vang lên, Mộ Dung Nghi khẽ giật mình, xoay người lại. Tấm rèm trên giường được vén lên, hé ra một gương mặt chứa nét cười khiến kẻ khác không kềm được mà say mê.
Mộ Dung Nghi trong một thoáng quên cả việc nuốt xuống mớ đồ ăn đang nghẹn ở cuống họng.
Tại nơi cung hoa điện ngọc này, lần đầu tiên nó nhìn thấy một nụ cười an nhiên đến thế.
Người kia nhìn vào bản mặt đang dại ra của nó, bất giác cười thành tiếng.
“Chí ít thì đệ cũng gọi ta một tiếng đi chứ?”
“Gọi huynh bằng gì?”
“Ta là Tứ Ca của đệ.”
“Hả?” Nó nghệch mặt ra, vất vả nuốt một ngụm nước bọt: “Huynh cũng là Hoàng Tử sao?”
“Đệ nói thử xem?”. Người nọ hơi lên giọng, như là cố ý trêu chọc nó.
“Tứ Ca!” Mộ Dung Nghi bất thình lình chạy tới: “Nước, có nước trà không?”
Lát sau đã thấy nó ngồi ôm ấm trà trước giường Mộ Dung Đinh Hiên, huyên thuyên về những ngày tháng vui vẻ ở ngoài kia, lần theo từng gốc cây bắt ve sầu thích đến chừng nào, cùng đám trẻ trong thôn nô đùa vui vẻ ra sao, cả chuyện nó đi trộm ngô nhà người khác còn nướng lên ăn thì thơm ơi là thơm,…. Rồi nói đến chỗ này, cứ tưởng cái gì cũng đều có, hóa ra cái gì cũng không có….
Tứ Ca lặng thinh, chỉ nhìn theo vẻ tươi cười như hoa của nó, gương mặt lộ ra sự cô đơn, như một bên là nước sông một bên là biển vậy. Giương tay nhẹ nhàng nhịp lên chân mày nó: “Gọi ‘Tứ ca’ một lần nữa, được không?”
“Tứ ca, có chuyện gì sao?”. Mộ Dung Nghi nghiêng đầu lại gần gương mặt tuấn tú của vị huynh trưởng mà hỏi.
“Không, chỉ là rất nhiều người gọi ta như thế, nhưng đệ mới là thật lòng nhất.”
Đêm đó, khi bọn Thái Giám tìm ra Cửu hoàng tử thì đã thấy nó say sưa ngủ trên giường của Tứ hoàng tử. Lúc còn đang do dự có nên đánh thức chủ tử dậy hay không thì Mộ Dung Đinh Hiên đã phất tay bảo chúng lui đi.
(*) “Nhất nhập cung môn, thâm tự hải”: Cung hoa điện ngọc, sâu như biển.
(*) Thặng: thừa; Hiềm: ghét. Phép chơi chữ với từ “thánh hiền”.