Chương 14: Cẩm tú (1)
Tống Ý Thiên cùng Tâm Liên theo chân Oánh Vũ, cung nữ hầu cận của Mộ Nhược Chỉ vào Nhã Nhạc hiên. Mới qua hơn nửa tháng, khung cảnh nơi đây đã thay đổi rõ rệt. Trời đã thực sự chuyển hè, hoa lê trong hiên đều đã tàn hết, chỉ trơ lại những gốc cây mảnh mai với vài tán lá bạc màu đung đưa trong gió. Hương lê bay đi, sương mù tan mất, không còn sắc trắng bạt ngàn tinh khôi, bỗng phát hiện Nhã Nhạc hiên có đôi phần tịch liêu, đã lâu chưa được sửa sang chăm sóc.
Bước vào noãn các, Tống Ý Thiên thấy Mộ Nhược Chỉ đang nằm trên giường, thần sắc tiều tuỵ xanh xao, bên cạnh là cung nữ Thu Nguyệt đang cẩn thận rót từng thìa nước thuốc cho chủ nhân. Vừa thấy nàng, Thu Nguyệt nhanh chóng hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Đoản Hoa quý nhân".
Tống Ý Thiến vội đỡ nàng đứng dậy, nhác thấy mắt nàng đỏ hoe, lo lắng nhìn sang Mộ Nhược Chỉ hỏi: "Tiểu chủ các người thế nào rồi?". Oánh Vũ đáp, giọng nói cơ hồ muốn vỡ ra: "Hồi quý nhân, tiểu chủ mắc bệnh có lẽ đã được hai tuần rồi. Mới ban đầu chỉ là hơi chóng mặt, cũng nổi vết ngứa ở tay chân. Nhưng năm ngày nay không ngày nào là không nôn mửa, hôn mê, vừa rồi vừa mới co giật kịch liệt. Chúng nô tỳ cũng không biết làm thế nào nữa"
Chóng mặt, nổi ban, nôn mửa, hôn mê, co giật? Tống Ý Thiên đặt hai đầu ngón tay lên tuyến của Mộ Nhược Chỉ, thấy mạch tượng bất ổn, có dấu hiệu của trúng độc, nhưng độc tính khá nhẹ, có lẽ không phải là độc dược được chủ tâm điều chế. Nàng lạnh lùng cất giọng: "Thái y nói thế nào?"
Im lặng một lúc, Thu Nguyệt và Oánh Vũ cũng không trả lời, chỉ khổ sở nhìn nhau. Tống Ý Thiên cau mày, chẳng lẽ còn chưa mời thái y qua khám bệnh? "Nói mau, rốt cuộc là thế nào?" "Hồi quý nhân, mấy thái y qua đây đều chỉ nói mắc chứng rối loạn nội tiêu (*), kê thuốc dạ dày cho tiểu chủ uống. Nhưng thuốc đã uống lây ngày mà vẫn chưa có chuyển biến gì cả, nô tỳ qua thái y viện thêm lần nữa, bọn họ nói các thái y đều đã bận cả rồi"
Tống Ý Thiên trong lòng thầm phẫn nộ. Chính nàng từ sau khi đắc tội với Hứa Dĩ Phàm bị giáng xuống làm quý nhân, ngay cả tới thái y viện xin thuốc sắc cho Tiểu Liên Tử còn khó khăn, huống hồ là mời đám người đó tới tận cung chẩn khám. Chỉ là không ngờ rằng, Mộ Nhược Chỉ cũng bị chèn ép như vậy, thân lại trúng độc, không biết những ngày qua Nhã Nhạc hiên vất vả thế nào nữa. Bất quá, tại sao rõ ràng là trúng độc, tới nàng còn nhìn được ra, lẽ nào các lão thái y mấy chục năm thăm bệnh khảo cứu lại chẩn là rối loạn nội tiêu hoá?
Quay sang Thu Nguyệt và Oánh Vũ, nàng mở miệng hỏi: "Chuyện ăn uống của tiểu chủ, các ngươi đều quản lý giám sát chứ?" Hai nàng ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: "Nhã Nhạc hiên vốn ít nô tài hầu hạ, chúng nô tỳ cũng có thể dễ dàng bao quát được hết. Vả lại, tiểu chủ vốn rất tốt với hạ nhân, chắc chắn không có ai động thủ vào đồ ăn thức uống đâu ạ". Quan sát một lát, cũng không có vẻ gì hai người họ đang nói dối. Vả lại nghe nói, Thu Nguyệt, Oánh Vũ vốn là họ hàng của Mộ Nhược Chỉ, được nàng đón vào cung để tiện bề chăm sóc, không phải người ngoài. Nếu vậy thì vấn đề là ở đâu?
Trầm tư suy nghĩ, nàng chợt nghĩ ra. Với các triệu chứng của Mộ Nhược Chỉ, tuy thuốc chữa rối loạn nội tiêu không thể giải độc, nhưng nhất định sẽ làm thuyên giảm chứng chóng mặt, buồn nôn.
"Thuốc đâu?". Nhận lấy bát thuốc từ tay Tâm Liên, Tống Ý Thiên đưa tới trước mặt, chầm chậm hít một hơi sâu. Là thuốc rối loạn nội tiêu, nhưng có điểm gì đó không đúng. Nàng lặng yên nhìn bát thuốc màu hổ phách đậm đặc trong tay, lại hít vào một hơi, bất giác phát hiện một mảnh tí hon dập dềnh trong chiếc chén.
Tống Ý Thiên vội rút một cây trâm cài tóc xuống khiến tóc dài xoã tung. Nàng cẩn thận khều vật đó lên. Phía sau làn tóc đen óng mị hoặc tung bay, khoé miệng nàng dâng lên thành một nụ cười.
Là một mảnh cánh hoa xé vụn.
Tâm Liên bên cạnh sốt sắng hỏi: "Tiểu chủ, chẳng phải đó là cánh hoa sao?" Oánh Vũ và Thu Nguyệt tiến lại, nghi hoặc nói: "Tại sao lại có cánh hoa ở đây, lẽ nào là hoa lê không cẩn thận bay vào?"
Không đúng, đây nhất định không phải là cánh hoa lê. Giờ đã là cuối tháng tư, lê hoa từ lâu đã tàn, lấy đâu ra để mà vương vào đây chứ? Hơn nữa, hoa lê vào nước thuốc, bị pha trộn với những dược phần trong đó sẽ biến thành màu nâu sậm, còn thứ trên tay nàng lại là một màu vàng cam óng ánh.
Tống Ý Thiên đặt bát thuốc xuống rồi đứng dậy về phía cửa noãn các, đưa mắt quan sát một lượt Nhã Nhạc hiên: "Nhã Nhạc hiên các ngươi ngoài cây lê có còn trồng thứ hoa cỏ nào khác không?" Ngẫm nghĩ đôi chút, hai nàng cùng đồng thanh trả lời: "Thưa không ạ, ngoài lê hoa và vài rặng liễu, tiểu chủ của chúng nô tỳ không trồng gì khác". Nàng khẽ gật đầu tỏ ý đã biết. Đúng vậy, từ lần trước khi tới đây để nói chuyện về ly hoả, nàng đã để ý thấy Nhã Nhạc hiên chỉ trồng hai thứ cây hoa là lê và liễu. Chỉ là vẫn còn gì đó thiếu thiếu nàng chưa thể chỉ rõ ra.
Tống Ý Thiên bất giác ngước lên bầu trời, ánh nắng rạo rực lọt qua từng tán cây chiếu xuống gương mặt nàng những vệt sáng lấp lánh. Mùa hạ đẹp quá, có sắc nắng, lại có hương hoa...
"Tâm Liên" Tống Ý Thiên đột nhiên gấp gáp "Tâm Liên, ngươi có nhớ lần đầu ta cùng ngươi tới thăm Mộ thường tại, sau khi cáo từ nàng, ngươi đã nói gì không?". Tâm Liên giật mình, chau mi ngẫm nghĩ: "Nô tỳ cũng không chắc nữa. Nô tỳ nhớ có nhắc tới những chuyện ở Trịnh quốc với tiểu chủ, muốn cùng tiểu chủ được trở lại như trước kia... Tiểu chủ, có chuyện gì sao". Tống Ý Thiên quay người lại, nhìn sâu vào mắt Tâm Liên: "Lúc ấy, tại sao ngươi lại nhắc tới chuyện đó?" "Cũng không có gì đặc biệt, là do nô tỳ thấy tiểu chủ có lẽ cũng đang nhớ lại những hồi ức xưa khi còn ở khuê phòng, vả lại hương hoa cẩm tú cầu cũng khiến..." Nói tới đây, giọng Tâm Liên dần dần nhỏ đi rồi im lặng. Mắt nàng mở to, hết đưa mắt nhìn mảnh hoa đặt trên bàn lại nhìn sang Tống Ý Thiên lắp bắp: "Tiểu chủ, lẽ nào là..."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Hà Linh Lung đang dọn dẹp bàn trà, thấy Tống Ý Thiên khẽ vén màn trúc bước vào noãn các, bèn đi tới dìu nàng ngồi xuống sập quý phi, nhẹ nhàng nói: "Tiết trời hôm nay nóng nực, tiểu chủ vốn sợ nhiệt lại ra ngoài lâu như vậy, nên ngồi nghỉ ngơi một chút. Phải rồi, tiểu chủ tới Nhã Nhạc hiên thế nào". Tâm Liên nghe vậy tức thì bước ra nhìn ngóng một chút rồi đóng cửa, lại hạ giọng nói: "Cô cô, Mộ thường tại là bị trúng độc". Nghe tới đây, đôi mày Linh Lung lập tức chau lại, nàng gấp gáp hỏi "Cái gì? Sao ngươi biết"
Tống Ý Thiên uống xong ly trà, trong người thư thái không ít, trầm mặc nói: "Là ta bắt mạch cho Mộ Nhược Chỉ. Nàng ta không phải bị hạ dược, mà là có kẻ lợi dụng chất hư tự nhiên trong hoa cẩm tú cầu khiến nàng ngã bệnh. Vốn độc tính không nhẹ, nhưng tích tụ đã lâu trong cơ thể, thậm chí đã có triệu chứng co giật, e rằng không lâu nữa sẽ khó mà trụ nổi" Linh Lung im lặng một lát rồi nhìn Tống Ý Thiên, nghiêm túc nói: "Nô tỳ biết tiểu chủ lương thiện, muốn giúp đỡ Mộ thường tại, nhưng nô tỳ khuyên người một câu. Muốn sống bình an trong cung, chỉ có cách yên phận mà trở nên vô hình. Phi tần ám toán nhau đã thành lẽ đương nhiên, chuyện này chỉ e có kẻ giật dây, tiểu chủ tuyệt đối đừng nên nhúng tay vào kẻo gây thù chuốc oán". Tâm Liên nghe vậy mở to hai mắt kinh ngạc: "Vậy chẳng lẽ chúng ta không giúp được gì cho Mộ tiểu chủ sao? Dù sao nàng ấy cũng đã đối xử tốt với Khâm Nhân cung, hơn nữa tiểu chủ cũng nói rồi, chỉ e nếu không chữa trị kịp thời sẽ chẳng còn nhiều thời gian nữa. Tiểu chủ, chúng ta không thể làm gì được sao?"
Tống Ý Thiên cụp mi mắt, thấy vậy, Linh Lung không kìm được thở dài: "Tiểu chủ, xin tiểu chủ hãy nghĩ vì đại cục". Nàng nhẹ nhàng mở mắt, không nóng không lạnh nhàn nhạt cười: "Không, ý ta đã quyết. Ta sẽ không ra mặt nhúng tay vào việc này vì bốn nguyên do. Một đúng như cô cô nói, Tuý Liên đường hiện tại tuy không phải là mối đe doạ của hậu cung, ta bây giờ cũng chỉ là một quý nhân thất sủng, thậm chí mắc phải chứng vô sinh, nhưng không có nghĩa là có thể an toàn mà gõ chống khua chiêng gây thù chuốc oán. Thứ hai, cho dù ta có ra mặt, Đoản Hoa quý nhân bất quá không thể có tài cán lớn lao thay đổi thời cuộc bây giờ. Thứ ba, việc Mộ Nhược Chỉ trúng độc, các ngươi nghĩ lời này nói ra, liệu có ai tin chứ? Hậu cung trước giờ luôn luôn phải sống trong cảnh thuận hoà giả dối, cho dù thủ đoạn có thâm sâu đến đâu, nếu không có nhân chứng vật chứng rõ ràng cũng không thể luận tội. Nếu ta đang yên đang lành lại nói rằng Mộ thường tại bị hạ độc, có năm cái đầu cũng không thể nào gánh được tội khi quân"
Tâm Liên càng nghe vẻ mặt càng khổ sở, nàng tuy không biết nhiều về Mộ thường tại, nhưng nàng ta đã tốt với công chúa, đem tặng một món đồ vô giá trong lúc công chúa ốm đau, nay tình cảnh lại đáng thương như vậy. Nhưng Linh Lung nét mặt lại biến hoá, chân mày vừa giãn ra đôi chút lại cau vào. Nàng nhìn vào mắt Tống Ý Thiên, ngập ngừng mở miệng: "Tiểu chú sáng suốt. Nhưng nói như vậy, nô tỳ cảm thấy dường như người còn có suy tư khác?". Tống Ý Thiên bình thản gật đầu, chậm rãi cất lời: "Nguyên do thứ tư là, chính bởi vì chuyện nghiêm trọng liên quan đến phi tần ám toán lẫn nhau, chỉ có hoàng đế và thái hậu mới có đủ khả năng, hợp tình hợp lý xem xét điều tr.a việc này, tuy vậy, thái hậu mấy ngày nay trong người không tốt". Hà Linh Lung sắc mặt đại biến, đột nhiên khó có thể cất lên lời: "Chủ tử... Chẳng lẽ..."
"Phải, chuyện này chỉ có Vũ Triều đế mới có thể tr.a xét rõ ràng"