Chương 17: Tầm hoa vấn liễu
Editor: Trang Lyn
Vốn Tịch Âu Minh đang cười yếu ớt nói chuyện với mấy người đó, thấy cô chào hỏi, vẻ mặt vẫn không thay đổi chỉ đáp lại một tiếng, chỉ là nhìn cô một cái, một cái rất ngắn.
Tiêu Tiệp lần lượt chào hỏi xong, liền nói: "Vậy mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi còn chút việc xin phép lên trước."
"Vợ Tịch Thiếu xinh đẹp thế này, sao còn ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu! Nếu nhà tôi mà có người vợ xinh đẹp như thế, tôi sẽ không để cho cô ấy bị một chút tủi thân nào!"
"Đúng vậy, anh nhìn xem làn da cô ấy trắng hồng, giống như có thể nhỏ ra nước. Lông tơ trên mặt cũng không thấy, ha ha!"
Nói xong mấy người khác cũng cười theo, Tịch Âu Minh cũng cười nhạt, chỉ là ánh mắt lại rơi vào Tiêu Tiệp đang đi lên tầng.
Anh chú ý thấy cái túi trong tay cô, hình như bên trong có vật rất quan trọng, bỗng dưng đáy mắt anh u ám.
Sau bữa tối, mấy người kia lần lượt ra về. Cô tắm trước, thấy anh cũng vào phòng, cười yếu ớt nói: "Bây giờ muốn đi tắm chưa, em cho người đi chuẩn bị nước nóng."
Anh gọi cô lại, lạnh lùng nói: "Tạm thời không cần. Anh còn muốn đi phòng làm việc xem tài liệu, em ngủ trước đi." Nói xong, đi ra ngoài ngay. Không nhìn thấy ánh mắt đau thương của Tiêu Tiệp.
Từ sớm Tiêu Tiệp đã đi ngủ rồi, vì cả ngày hôm nay đều đi dạo phố, quả thật rất mệt. Ngay lúc cô ngủ không bao lâu, người kia liền đi vào. Nói là đi thư phòng xem tài liệu, thực chất là gạt người.
Bình thường những chữ viết kia anh chỉ cần nhìn qua một lần là ra kết quả, hôm nay lại chỉ thấy một mảnh chi chít, không nhìn ra đúng sai. Trong mắt không ngừng thoáng hình ảnh bàn tay yếu ớt và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn có bộ váy màu vàng nhạt cô mặc hôm nay, làm tôn lên làn da trắng nõn non mềm của cô.
Không biết có phải là anh hoa mắt hay không, mà cảm thấy lúc cô thấy anh nhìn qua, nét mặt bỗng trắng bệch, anh đáng sợ như vậy sao?
Suy cho cùng đã lâu không nhìn cô như thế này? Lúc này vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, giống như một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ vậy, chỉ là lông mày nhíu lại, giống như đang nằm mơ thấy chuyện gì đó không tốt. Anh vừa định đưa tay ra vuốt lại, nhưng dưới chân lại đụng vào thứ gì đó.
Dưới gầm giường lộ ra một túi giấy, nhìn có chút quen. Kéo ra, hóa là cái túi hôm nay cô cầm, lúc ấy vẻ mặt cô, giống như coi món đồ như bảo bối sao bây giờ lại vứt xuống gầm giường?
Mang theo thắc mắc kéo túi đồ kia ra, nhưng vật bên trong lại làm cho mặt anh ngẩn ra, sau đó đáy lòng vui mừng khôn xiết. Là một cái cà vạt của đàn ông ! Mua cho anh sao?
Anh khinh bỉ ý nghĩ không sạch sẽ của bản thân, nói thừa không phải cho anh thì còn có thể cho ai! Nhưng mà nếu đã mua cho anh, thì sao lại vứt xuống gầm giường? Lúc này đầu anh đang nóng nên cũng không nghĩ tới, anh đã có một chiếc.
Xem cà vạt giống như bảo bối gấp lại xong, bỏ vào trong tủ quần áo.
Sáng hôm sau, lúc Tịch Âu Minh mới từ phòng tắm ra, thì thấy Tiêu Tiệp đang vểnh mông, quỳ gối xuống gầm giường tìm thứ gì đó. Vì cô mặc váy ngủ, nên lúc này lộ ra cái qυầи ɭót màu hồng, cảnh này rất hấp dẫn.
Mới sáng sớm đã nhìn thấy hình ảnh sống động như vậy, là một người đàn ông đều không thể nhịn được.
"A! Anh muốn làm gì?" Tiêu Tiệp đang cố gắng tìm đồ bỗng nhiên bị người khác tập kích, mà đối đối tượng chính là vị Tịch Âu Minh đã chiến tranh lạnh nhiều ngày kia.
"Mới sáng sớm đã làm cho anh thế này, em coi chồng em là thánh nhân sao? Làm gì? Em nói xem còn có thể làm gì!" Lần đầu tiên nghe thấy Tịch Âu Minh nói những lời thô tục như vậy, lúc này vẻ mặt anh rất xấu xa, đáy mắt lấp lánh ánh lửa có thể hòa tan băng đá.
Tiêu Tiệp bị anh hôn điên đảo thần hồn cũng không rõ, vì sao cái người hôm qua vẫn còn lạnh lùng bỗng nhiên bây giờ lại biến thành cầm thú?