Chương 3: Kỳ thi
Mộc Tử Dịch tắm một trận, đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi ra khỏi phòng, liền thấy bạn tốt từ thời sơ trung đang cuộn tròn trên sô pha nhà mình, ôm mèo của mình.
Người kia đã gỡ khẩu trang và nón ra, để lộ khuôn mặt đẹp trai mang nét âm u. Chỉ là lúc này sắc mặc của cậu ta tái nhợt, trong mắt tràn đầy tơ máu. Lúc ôm mèo nhỏ của cậu đôi mắt vẫn thỉnh thoảng cảnh giác nhìn xung quanh, một bộ dạng sợ hãi không thôi.
Mộc Tử Dịch đi ra, người kia nhanh chóng thả con mèo hắn đang ôm trong ngực xuống, thảm hề hề nói: "Tử Dịch..."
Tử Dịch nhìn hắn vớ cũng không cởi, để chân trên sô pha nhà mình, sắc mặt tái xanh: "Lý Tùng Tử, bỏ chân xuống!"
Lý Tùng Tử vội vàng đem chân thả xuống, hai tay đặt trên đùi, một bộ dạng bé ngoan, còn không quên biện bạch cho mình: "Bệnh hôi chân của tôi đã trị hết rồi, thật đó! Không tin thì hỏi mèo nhà cậu đi!"
"Meo!" Mèo mập nhỏ đưa chân trước lên che mũi, dáng vẻ ghét bỏ không cần nói cũng hiểu.
Lý Tùng Tử: "...."
Mộc Tử Dịch "chậc" một tiếng, ôm lấy mèo mập của mình, ngồi trên ghế sô pha đối diện Lý Tùng Tử.
Cậu từ trên xuống dưới đánh giá Lý Tùng Tử bộ dạng chật vật bất an một phen, sau đó nhíu mày nói: "Nói đi, làm sao lại gặp quỷ."
Lý Tùng Tử nhanh chóng hắng giọng, chậm rãi kể lại.
"Cậu biết rồi đó, tôi là một minh tinh mà, hơn nữa còn là minh tinh đang rất hot..."
Mộc Tử Dịch liền đứng dậy định đi.
"Ai ai ai, đừng mà, em sai rồi ca!" Lý Tùng Tử vội vàng ngăn Mộc Tử Dịch, mời cậu quay lại ghế sô pha.
"Chính là lúc trước tôi có nhận một chương trình giải trí thám hiểm được phát sóng trực tiếp trên mạng, do tổ tiết mục an bài cho đi đến các thôn nhà cũ có truyền thuyết linh dị quỷ quái, sau đó tiến hành nghiên cứu khoa học...."
"Chúng tôi cũng không phải lần đầu tiên quay cái này, đã đi qua ba chỗ rồi, đều không có việc gì, một cái bóng ma cũng không thấy. Nhưng mấy ngày trước đã xác định điểm quay thứ tư, tôi vừa hay lại đang ở gần đó quay phim, liền nói muốn cùng trợ lý qua thăm dò trước một chuyến..."
Mộc Tử Dịch không hiểu mà nói: "Không đúng, ngươi đi thăm dò trước làm gì?"
"Đây là thiết lập nhân cách ah!" Lý Tùng Tử vẻ mặt như đưa đám, "Cậu không biết đó thôi, rất nhiều người trên mạng đều nói tôi trong tiết mục này chỉ là vật biểu tượng, đầu óc vĩnh viễn cũng không có tốt như người khác..."
Mộc Tử Dịch cùng mèo trong lồng ngực nhất trí gật đầu, sâu sắc cảm thấy ánh mắt của cộng đồng mạng thật sự là sáng như tuyết!
Lý Tùng Tử im lặng che giấu biểu tình, than thở: "Tôi đây còn không phải nghĩ rằng thăm dò trước một chút thì tốt hơn sao, biết người biết ta, sau đó trong tập 4 này liền làm một cú chuyển mình, chứng minh tôi cũng là một nam tử hán đẹp trai anh dũng...."
"Xì ~"
"Meo nha ~"
Lý Tùng Tử: "..."
Nhìn một màn chủ tớ mặt đầy trào phúng giống nhau như đúc này, hắn vẫn kiên trì tiếp tục nói: "Tôi ở đó cũng không có làm gì đặc biệt, chỉ là ở trong cái nhà cũ có tin đồn thần quái kia đi một vòng. Nhưng là sau khi trở về, tôi luôn gặp ác mộng, vừa nhắm mắt lại liền nghe thấy có người rất khủng bố kêu đau với tôi..."
"Tôi mấy ngày nay, căn bản đều không dám ngủ, nhắm mắt lại liền thấy cảnh này! Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy bên cạnh mình có thứ gì đó bám theo, tôi đi đâu nó liền đi đó..."
Lý Tùng Tử nói một hồi, lại bắt đầu không nhịn được ôm chân lên, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: "Tử Dịch à, lần này cậu nhất định phải cứu tôi.... Cậu mau xem xem bên cạnh tôi có phải có thứ gì không sạch sẽ hay không?"
Mộc Tử Dịch gật gật đầu: "Không phải chính là cậu sao."
"Meo~" Mèo mập nhỏ cũng gật đầu vẫy đuôi tán thành.
"...Đừng nghịch mà, nói thật đi." Lý Tùng Tử kêu.
"Được rồi, ngoại trừ cậu ra, ở đây thật sự không có vật gì không sạch sẽ hết." Mộc Tử Dịch nói: "Nói cho tôi biết, cậu bao nhiêu ngày rồi chưa tắm?"
Lý Tùng Tử liền đơ mặt, lắp bắp nói: "Bốn, bốn ngày...."
"Cho nên cậu vẫn cảm thấy cậu sạch hả?"
Lý Tùng Tử liền chột dạ nhìn sang chỗ khác: "Ít ra, ít ra tôi mới không phải thứ gì đó..." Đợi chút, hình như có gì đó sai sai....
Mộc Tử Dịch cười cười, lúm đồng tiền bên trái như ẩn như hiện, ôn nhu nói: "Thật may, cuối cùng cậu cũng tự biết mình. Bây giờ lăn đi tắm mau!"
"Có khi nào tôi đang tắm đột nhiên nước liền biến thành máu, trong lỗ thoát nước liền chui ra một cái đầu, trong gương xuất hiện tay quỷ thì phải làm sao!" Lý Tùng Tử mặt trắng bệch kêu, hắn mấy ngày nay hoàn toàn không dám ngốc trong phòng tắm, nghĩ đến mấy cảnh trong phim ma kia.
Khoảng thời gian này, hắn ngay cả đi toilet cũng phải chắp tay dùng âm thanh lớn nhất có thể để niệm phật, sau đó liền tốc chiến tốc thắng.
Mộc Tử Dịch mắt cũng không thèm trợn, một tay ôm mèo mập nhà mình, một tay nhẹ nhàng vuốt đầu nó, ôn nhu dụ dỗ nói: "Bé ngoan, ngươi đi tắm với hắn, được không?"
Mèo mập nhỏ liếc Lý Tùng Tử một cái, ghét bỏ mà lầm bầm, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện.
Mộc Tử Dịch đưa mắt ra hiệu cho Lý Tùng Tử, hắn lập tức ngầm hiểu, tiến đến trước mặt mèo mập nhỏ lấy lòng nói: "Hoàng thượng, năn nỉ năn nỉ mà ~"
Mèo của Mộc Tử Dịch rất thần thông, rất lợi hại! Nếu không thì trước đó lúc hắn ngồi trong phòng khách chờ Mộc Tử Dịch cũng không đặc biệt đánh bạo ôm lấy nó. Có nó đứng một bên nhìn, hắn cũng sẽ có dũng khí để tắm.
Mèo mập nhỏ không hề bị lay động.
"Mua cho ngươi 10 cân cá nhỏ nha, khẩu vị tùy chọn!"
Mèo mập nhỏ vẫy vẫy đuôi, có chút động lòng. Chủ của nó cũng sẽ mua cho nó, chỉ là cá nhỏ gì đó..không có mèo nào lại chê nhiều!
"Còn mang ngươi đi dạo cửa hàng thú cưng, đồ chơi gì cũng tùy ngươi chọn!"
Mèo mập nhỏ sảng khoái bỏ mặc chủ nó, nhảy đến trong lồng ngực Lý Tùng Tử, "Meo~" đi nha đi nha!
Mộc Tử Dịch nhìn Lý Tùng Tử như nhặt được bảo bối mà ôm mèo ngốc nhà mình, cảm thấy con mèo này cần được dạy dỗ lại một chút. Những lúc như thế này còn phải để Lý Tùng Tử tiếp tục tăng giá lên một chút mới được!
Quả nhiên, mèo ngốc vẫn còn quá non!
Lý Tùng Tử tắm một trận, mặc đồ của Mộc Tử Dịch, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, trong ngực vẫn còn ôm mèo mập nhỏ.
Vừa tắm xong, lại còn có mèo thần trong ngực, Lý Tùng Tử cả người rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nhìn thấy Mộc Tử Dịch đang làm sủi cảo, hắn không nhịn được nuốt nước miếng kêu: "Tôi đói..."
"Nhịn đói đi." Mộc Tử Dịch đầu cũng không ngẩng lên.
Lý Tùng Tử: "..."
Cuối cùng nhờ vào da mặt dày xin xỏ mà hắn cũng ăn được sủi cảo. Ăn xong, hắn mới quay về chuyện chính: "Tử Dịch, cậu xem tôi gặp phải chuyện như này, phải làm sao mới ổn đây?"
Mộc Tử Dịch vừa cho mèo mập ßú❤ sữa, vừa nhẹ giọng nói: "Trên người cậu có chút âm khí, có thể là trúng tà rồi. Nhưng là quỷ vật hay thứ gì đó bên cạnh thì tạm thời chưa biết.Nhưng cậu cũng không cần lo lắng quá, mấy cái thứ gì đó cũng không có theo cậu trở về đây."
"Nhưng tôi luôn cảm thấy nó ở đây."
Mộc Tử Dịch nhàn nhạt liếc hắn một cái, trong mắt tràn ngập ghét bỏ: "Cậu nhát gan quá nên mới sinh ra chứng ảo tưởng đúng không?"
Lý Tùng Tử nhất thời không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn Mộc Tử Dịch.
Mộc Tử Dịch suy nghĩ chốc lát mới nói: "Mọi việc đều có nguyên nhân của nó, nhưng thứ kia quả thật không có dính trên người cậu, tôi cũng không thể tự tiện đoán mò. Như vầy đi, ngày mai cậu mang tôi đến chỗ đó, tôi xem xem thứ kia như thế nào."
Lý Tùng Tử lập tức gật đầu, nhưng sau đó liền chần chừ: "Cái tiết mục kia ngày mai phải quay, lúc đó chắc sẽ có không ít người...."
Mộc Tử Dịch: "....."
"Bất quá tôi có thể nói với tổ tiết mục mang theo bạn thân, bọn họ nhìn thấy mặt cậu, chắc chắn sẽ không từ chối đâu!" Lý Tùng Tử thề son thề sắt.
Mộc Tử Dịch: ".... Cậu không thể từ chối tiết mục này?"
Lý Tùng Tử mặt mũi nhăn nhó: "Phí bồi thường hợp đồng tôi đền không nổi..." Tiền cũng đã cầm rồi, nếu không hắn liền sớm từ giã cái chương trình này!
"...Thật ra mục đích ban đầu cậu đến đây là dụ tôi cùng đi quay tiết mục này đi. E rằng cho dù tôi giúp cậu giải quyết vấn đề này, với cái lá gan của cậu, cũng không dám tự đi tham gia tiếp nữa."
Lý Tùng Tử chột dạ sờ mũi một cái: "Hê hê.... Coi như là ân tình chúng ta bao nhiêu năm nay...."
Mộc Tử Dịch nhíu mày: "Hừ, vậy phải chia cho tôi một nửa tiền thù lao quay chương trình, chuyển sang tài khoản tôi để cảm ơn."
"Chia chia chia, đều cho cậu!"
Lý Tùng Tử không dám về nhà, tối nay liền ngủ lại đây. Hắn mặt dày mày dạn mà dính lấy Mộc Tử Dịch, nằm dưới sàn trong phòng cậu. Vốn dĩ sô pha ở ngoài nằm cũng thoải mái, nhưng lại cách Mộc Tử Dịch quá xa, hắn rất sợ.
Mộc Tử Dịch lại thấy hai người quen biết đã nhiều năm, liền kêu hắn lên cái giường lớn hai mét của mình mà nằm. Thế nhưng mèo nhỏ nhà hắn lại nhất quyết phản đối, còn đưa móng vuốt ra đe dọa Lý Tùng Tử.
Vì vậy Mộc Tử Dịch không chút do dự liền đem mèo nhỏ ôm vào trong ngực, tắt đèn đi ngủ.
Lý Tùng Tử: Oan ức cắn góc chăn.JPG (>m<)
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Tử Dịch thu thập hành lý đơn giản rồi ôm mèo nhỏ, dụ dỗ: "Bé ngoan ở nhà đợi ta nha."
"Meo u~" Cùng đi nha!
"Ngoan, mèo không thể đi máy bay, ở nhà đợi ta!"
"Meo uwu~" Mèo mập nhỏ vừa dùng đầu cọ vào cổ chủ nó, vừa lấy đuôi quấn lên cánh tay, không cho đi!
Mộc Tử Dịch bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy balo trên vai xuống mở ra: "Chui vào đi. Nhưng mà, quy tắc cũ, không được kêu."
Mèo mập nhỏ vui vẻ mà kêu to "Meo meo", còn cọ lên người cậu mấy lần mới dứt khoát nhảy vào trong balo.
Lý Tùng Tử lo lắng nói: "Như vậy được không?"
Mộc Tử Dịch gật gật đầu: "Không sao, nó không phải mèo bình thường."
Lý Tử Dịch mặt đầy vẻ nghiên cứu: "Tử Dịch này, mèo nhà cậu lợi hại như vậy, là thành tinh rồi đúng không?"
Mộc Tử Dịch đang bỏ thật nhiều cá nhỏ cùng đồ ăn cho mèo vào balo, nghe vậy liền bình tĩnh nói: "Đừng nói nhảm, kể từ sau khi lập quốc, động vật thành tinh trở nên phạm pháp rồi."
Từ trong balo truyền ra tiếng mèo kêu: "Meo meo meo~" Hoàng thượng ta đây là một con mèo am hiểu pháp luật, mới không phải mèo phạm pháp nha~
Lý Tùng Tử: "Ah, vậy rốt cuộc thì nó là...?"
Mộc Tử Dịch vẻ mặt thánh thiện: "Mèo tiên!"
Lý Tùng Tử: "Ha ha!" Lại bày ra cái vẻ mặt đàng hoàng đó mà nói hưu nói vượn rồi!
Tác giả có lời muốn nói: Đừng lên nhầm thuyền, công vẫn chưa có xuất hiện.
TKT :
Mộc Tử Dịch: Nghe nói chương trước có người muốn thâu ta?
Mèo mập nhỏ: "Meo nha!" Ta xem ai dám [Giơ móng + Mặt khốc.JPG ヾ(=`ω"=)ノ"]