Chương 18

Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên


Chu Thần đương nhiên không biết Trương Hồng Tường nghĩ cái gì, y chỉ cảm thấy người kia tự tin đến quái lạ. Dù sao sau này hai người cũng không liên quan gì đến nhau, y việc gì phải sợ hắn. Bất quá nếu y biết được Trương Hồng Tường nghĩ gì, e rằng sẽ lập tức ra lệnh cho Harry: Mau! Cắn ch.ết hắn!


Mang một thân đầy mồ hôi về đến nhà, trước khi đi tắm Chu Thần nhớ tới điện thoại bàn có thiết lập chế độ lưu lại tin nhắn, vậy nên y vừa bật tin nhắn lên nghe vừa chuẩn bị nước tắm.


Tổng cộng chỉ có hai tin, đều không phải Thái thượng hoàng và Hoàng Thái hậu nhà mình, cũng không phải chủ nợ Chu Giai hay thằng quỷ keo kiệt Khương Phàm, tự nhiên chỉ còn có gã đó.
“Đi làm đi.” Đây là tin nhắn thứ nhất.
“Dù trời có sập, cậu cũng phải phân rõ việc công và việc tư.”


Vắt khăn mặt lên vai, Chu Thần nghe thấy thanh âm quen thuộc đến không thể quen hơn đó chỉ muốn bốc hỏa. Đến tận khi toàn bộ gian phòng chìm vào im lặng, y tạm thời nuốt xuống cơn tức mà mở cửa đi vào phòng tắm.
Sở Thiên Dịch nhìn phòng làm việc vắng vẻ đến xuất thần.


Thường ngày hắn không cảm thấy gian phòng này lớn đến thế, dù thỉnh thoảng ở đây có tiếp khách hay mở mấy cuộc họp nhỏ vân vân, đặt đồ gia dụng linh tinh dành cho lúc nghỉ ngơi cũng không vấn đề.


available on google playdownload on app store


Nhưng lúc này hắn cảm giác không gian thật trống trải, vừa nãy khi gọi điện thoại còn phảng phất như có tiếng vọng lại.
Hé ra khe rèm cửa, gian phòng vách ngăn gần hắn nhất vẫn vắng vẻ như trước. Sở Thiên Dịch nhớ lại, bây giờ hẳn là lúc y bưng cốc cà phê vào.


Có thể thích hắn mười năm, Chu Thần thực sự là một người kỳ lạ. Nghĩ tới đây hắn nhịn không được cười cười, nhưng chợt nhớ đến ánh mắt y hận không thể giết ch.ết hắn, tâm trạng lập tức trở nên u ám.


Buổi trưa, Trần Á Huy mang tới cho hắn hộp cơm tự làm. Sở Thiên Dịch không thích trứng tráng nêm bột ngọt cho lắm, nhưng vẫn lặng lẽ ăn hết.
Hắn nhớ kỹ mỗi lần đi ăn ngoài hàng đều cố ý dặn nhân viên phục vụ cho ít gia vị thôi, nhưng rõ ràng Trần Á Huy không có để tâm.


“Tiểu Huy, ăn nhiều bột ngọt quá không tốt cho sức khỏe đâu.”
Trần Á Huy tựa trên sôpha không thèm để ý: “Không sao, không cho gia vị vào thì ăn chán ch.ết, hơn nữa em cho bột canh hương vị gà vào mà.”
Sở Thiên Dịch lắc đầu: “Anh không muốn thấy em rụng hết tóc.”


“Em có trọc đầu thì anh cũng phải yêu em!” Trần Á Huy đứng phắt lên, choàng lấy cổ Sở Thiên Dịch, “Ngày nào em cũng sẽ nấu cho anh ăn, dần rồi sẽ quen!”
Sở Thiên Dịch nhíu mày, hắn không thích bị ép buộc để hình thành thói quen như thế này, nhưng Trần Á Huy hiển nhiên là thích thú.


Cậu đem nhà của hắn biến thành cái kho chứa đồ, rồi lại biến thành nơi tụ tập phá phách, lấy cớ là yêu ai thì phải yêu cả đường đi.
Bởi vậy hai người nảy sinh không ít tranh chấp, cuối cùng luôn là hắn nhượng bộ trước.


Hắn tưởng rằng mình thực sự yêu cậu nhóc này, vì hắn sẽ không bao giờ lùi bước trước một người hắn không thích.
Sở Thiên Dịch đang vùi đầu trong công việc, đột nhiên cảm giác được ánh mắt quan tâm, liền ngẩng lên hỏi Trần Á Huy đang nằm úp sấp trước mặt hắn: “Chán à?”


“Em có thể đánh cầu lông ở đại sảnh bên cạnh, phía dưới cũng có sân bóng rổ, hay là em muốn đi tập thể hình một chút? Anh có thẻ hội viên ở chỗ đó.”
Trần Á Huy lắc đầu.
“Anh chừng này tuổi rồi mà vẫn ngơ* vậy sao?”
“Ô! Em cũng biết từ “ngơ” sao?”


(*Nguyên gốc là 宅 [trạch]: ngây thơ không biết mùi đời, ví dụ như “trạch nhân” là kiểu người suốt ngày ru rú trong nhà. Trong sáng thánh thiện, thanh niên nghiêm túc… có thể là vài từ có nghĩa tương đương trong tiếng Việt.)


Sở Thiên Dịch bật cười: “Đừng có nghĩ anh giống mấy lão già tự kỷ tách biệt xã hội chứ, anh chỉ đang khuyên em đi rèn luyện thân thể thôi. Hồi anh bằng tuổi em, chuyện vui nhất mỗi ngày chính là vào giờ giải lao có thể đi chơi bóng, cuối tuần lại mài giày cả một ngày đêm trên sân bóng.”


Nói đến đây làm hắn nhớ tới đoạn thời gian ngập tràn hạnh phúc mà nhẹ nhàng vui vẻ kia.
“Oa! Chu Thần vừa tung ra tuyệt chiêu!”
“Ảo ảnh ba bước vào rổ, ảo ảnh ba bước vào rổ!!”
“Đẹp thiệt–”


Phảng phất như hắn trở lại ngày đó, Chu Thần mặc đồng phục bóng rổ màu xanh ướt sũng mồ hôi, vừa cười kiêu ngạo vừa hướng hắn chạy tới. Toàn bộ thế giới ở trước mặt hắn, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy y. “Anh thấy không, tuyệt chiêu ba bước vào rổ của em so với ném rổ 3 điểm* còn lợi hại hơn…” Sợi tóc của thiếu niên bay lên theo động tác, dưới ánh mặt trời có vẻ dị thường mềm mại.


(*Còn gọi là kỹ thuật nhảy ném rổ hay ném bóng từ xa, vận động viên bóng rổ ném bóng từ ngoài đường vòng cung (6.71 đến 7.24 mét) vào trong rổ)
“Thiên Dịch, này… Anh đang nghĩ cái gì thế! Gọi mãi mà không nghe.”


Sở Thiên Dịch từ trong ký ức trở về, không hiểu sao lại cảm thấy chút mất mát. Hắn vỗ nhẹ lên đầu Trần Á Huy, hồi sau mới nói: “Thật không hiểu thế hệ các em giải trí như thế nào.”


“Bằng cái này đây.” Trần Á Huy quơ quơ thiết bị điện tử trong tay, “Và cái này nữa…” Nói rồi tiến đến trước mặt Sở Thiên Dịch, hôn chụt một cái.
“Tiểu Huy…” Sở Thiên Dịch khó chịu.


“Biết rồi biết rồi, đàn ông trung niên khi làm việc thật đúng là nghiêm túc và chăm chỉ a.” Trần Á Huy ɭϊếʍƈ môi, trở lại sôpha tiếp tục chơi điện tử.


Một lúc sau, Sở Thiên Dịch đem văn kiện có chữ ký đầy đủ đặt một bên, rồi cầm điện thoại gọi nội bộ. Chuông reo hai tiếng liền có người nghe máy.
“Chu Thần, cậu vào đây một chút.”
“Thưa sếp, tôi là Tiểu Lâm,… Vừa mới đi ngang qua nên nhận máy hộ thôi.”


“…Ờ, vậy cô vào đây.”
Trần Á Huy từ trong sôpha ngẩng lên liếc xéo Sở Thiên Dịch, bĩu môi đầy bất mãn.
Nhìn Sở Thiên Dịch và thư ký Lâm nói qua nói lại dài dòng văn tự, chắc mẩm không đợi được đến khi hắn tan tầm, cậu nói phải về đánh quái tăng level rồi bỏ đi.


Bàn công chuyện xong xuôi, trong phòng chỉ còn một người là hắn.
Cầm di động lên bấm số điện thoại ấy, bên kia vẫn như cũ tắt máy. Hắn suy nghĩ một lúc, rồi bấm số điện thoại cố định. Lần này không phải là máy trả lời tự động.
“A lô, xin chào.”
“Cậu rốt cục cũng nhấc máy rồi.”


Nghe thấy giọng của Sở Thiên Dịch, trong đầu Chu Thần hiện lên các phản ứng: Đầu tiên là dập máy, thứ hai là đánh người, thứ ba là ăn thịt chó. (nguyên văn như sau: 听到楚天易的声音, 周晨第一反应是摔电话, 第二反应是踹人, 第三反应是吃狗肉, có lẽ là một thành ngữ tục ngữ gì đó, bọn tớ cũng lơ mơ -_- bạn trẻ nào hiểu rộng biết nhiều thì giúp dới:"()


Harry đang nằm dài trên sàn xem TV bỗng dưng ngẩng lên, nghiêng nghiêng đầu nhìn y, phát ra âm thanh ư ử tội nghiệp.
“Không phải nói mày, xem TV tiếp đi.” Thứ y muốn gặm nát chính là tên súc sinh kia.
“Bên cạnh có người sao?”
“Liên quan gì đến anh? Tìm tôi có chuyện gì?”


Sở Thiên Dịch lần đầu tiên thấy Chu Thần giọng điệu hùng hùng hổ hổ như vậy, muốn nói cái gì đều quên khuấy mất, cầm điện thoại nghe tiếng vọng từ TV truyền sang.
“Không có gì thì tôi cúp máy đây!”


“Chu Thần,” Sở Thiên Dịch trầm giọng nói, “Chúng ta còn có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”


Chu Thần bị câu hỏi đầy phong thái lãnh đạo mô phạm của Sở Thiên Dịch làm cho nổi điên, y cười ha hả: “Tôi nói cho anh biết, Sở Thiên Dịch, trước đây tôi đối tốt với anh là vì có ý tứ, hiện tại đừng có trông mong tôi khúm núm quỳ lạy anh cái gì, anh nghĩ tôi là thằng ngu chắc,” Chu Thần càng nói càng nóng máu, thở phì phì thầm nghĩ cách chửi mắng gã này thế nào cho hả giận. Bất quá trước khi y kịp nghĩ ra thì hắn đã cúp máy.


“Tên thần kinh!”
Điện thoại rất nhanh lại vang lên, Chu Thần dứt khoát tháo dây nối mạng ra.
“Không phải anh muốn bảo tôi đi làm lại sao, tôi sẽ không mắc lừa đâu, ngày mai nộp đơn từ chức.”
Y ngồi trước máy vi tính, baidu* xem cách viết đơn xin từ chức.


(*Baidu là Google version Tung Của. Mình có “google cái này, google cái kia” để chỉ việc tìm kiếm thông tin trên mạng thì bên TQ cũng tương tự a)


“Cảm ơn sự quan tâm, học được kiến thức tích lũy kinh nghiệm, nguyên nhân cá nhân… Áy náy cùng mong mỏi…, mấy cái mẫu này chả có tý sáng tạo nào.” Chu Thần đóng máy vi tính ghé vào trên bàn, suy nghĩ một lát rồi trực tiếp viết lên trên giấy: Lão tử mặc kệ!


Sau đó vo viên ném vào sọt rác.
Đan hai tay sau đầu dựa vào ghế, y nhắm mắt lại, âm thầm quyết tâm từ nay sẽ không dính dáng chút gì đến Sở Thiên Dịch nữa.
Giữ nguyên tư thế đến tận giờ cơm tối, khi dạ dày kêu ục ục y mới đứng dậy, quyết định đi ra ngoài kiếm đồ ăn.






Truyện liên quan