Chương 41
Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Từ trong phòng Chu Giai đi ra, Chu Thần liếc mắt một cái liền chú ý tới cái tay kia của Chu Giai bị Ngụy Tuyền Tử nắm lấy, tuy rằng y luôn tâm niệm nữ giới bao giờ cũng yếu đuối hơn phái mạnh ít nhiều, nhưng quý cô ở đây bên trong không khác gì một thằng đàn ông a.
Y lập tức bước nhanh tới, gạt tay Ngụy Tuyền Tử ra, còn liếc xéo nàng một cái.
Ngụy Tuyền Tử cười hì hì, nửa người dựa trên tay vịn sofa, giả vờ nịnh nọt: “Em gái anh đáng yêu ghê.”
“Chuyện đương nhiên.” Nghe nữ nhân này nói chuyện không có hảo ý, y nổi nguyên một tầng da gà.
“Tôi cũng nên giữ quan hệ tốt với em nó nhỉ.”
“Không cần, ăn ở với tôi cho tử tế là được rồi.”
Hai người ngươi một câu ta một câu đều là ý tại ngôn ngoại (câu nói có hàm ý khác), Chu Giai ngồi bên cạnh nghe mà không hiểu gì, nhưng trong mắt Sở Thiên Dịch cuộc đối thoại không rõ đầu đuôi này lại khiến hắn chướng mắt.
Hắn cho là Chu Thần ghen tị với Chu Giai vì cô nàng kia tỏ ra thân thiết với cô, nên mới có hành động ngăn cách hai người, còn nói cái gì mà “ăn ở tử tế với tôi là đủ rồi.” Lời như thế, làm hắn thực lưu tâm.
Dù không muốn cũng phải thừa nhận, hắn đã bắt đầu coi Chu Thần như vật sở hữu của riêng mình.
“Không giới thiệu vị này cho em sao… là bạn anh hả?” Ngụy Tuyền Tử cố ý kéo Chu Thần lại gần, phát hiện ra nam nhân đứng sau Chu Thần kia quả nhiên đen mặt. Chỉ cần động não một chút là có thể đoán ra đến tám chín phần.
Chu Thần suy nghĩ hai giây, đáp lời: “Đây là cấp trên của anh.”
Sở Thiên Dịch nhíu mày: “Cấp trên?”
“Lúc anh giới thiệu tôi với người khác không phải nói tôi là trợ lý của anh sao?” Y cũng không phải là não cá vàng.
Sở Thiên Dịch bị Chu Thần chặn họng, á khẩu không biết nói gì; đối phương chính là ám chỉ lúc hắn giới thiệu y với Trần Á Huy…
Tuy rằng bị giới thiệu thành một vị cấp trên nghe đến xa cách, cảm giác rất khó chịu, nhưng nghĩ đến Chu Thần để ý đến việc xưng hô như vậy, còn là chuyện từ lâu nhưng vẫn nhớ rõ ràng, ngược lại có chút buồn cười.
Chu Thần hận không thể kéo rách cái miệng kia xem có thể co dãn đến đâu, làm thế ếu nào mà giới thiệu hắn là cấp trên hắn vẫn cười được?! Làm y mất công trả thù mà một chút cảm giác thành tựu cũng không có! Không thấy cô gái này dựa sát sàn sạt vào người y sao? Nói yêu y, mà đến dấm chua cũng không thèm ăn?
Mẹ Chu bưng đồ ăn vào trong nhà, nhìn thấy gian phòng có bốn đứa nhỏ, đột nhiên cười đến hạnh phúc. Ây gu, rõ ràng là hai cặp tình nhân nha, xem ra bà già này không cần lo lắng nữa rồi…
Trên bàn cơm, Ngụy Tuyền Tử toát ra vẻ nền nã rất tự nhiên, vừa nhìn qua liền biết ngay là tiểu thư khuê các, mẹ Chu nhìn nàng mà vui như mở cờ trong bụng. Chính là trông con mình vội vội vàng vàng gắp cho nàng một miếng, gắp cho Chu Giai một miếng, nàng lại cứ thoải mái mà ăn chẳng để ý gì đến chồng sắp cưới, mẹ Chu ít nhiều vẫn cảm thấy bất mãn.
Chu Thần cũng là bất đắc dĩ phải làm trò, gắp thức ăn cho người khác vốn là chuyện y chẳng mấy khi làm… Nhưng đã quyết tâm đánh bạc cùng nữ nhân này, nếu y cứ giữ vẻ bất chấp như trước, thật sự cũng không có lợi gì.
Bên cạnh còn có một người cũng đang không dễ chịu gì, chính là Sở Thiên Dịch.
Ngoài những lúc Chu Giai thường xuyên hỏi hắn cái này cái kia, lôi kéo hắn vào câu chuyện chung, còn lại hắn cảm thấy mình giống như người ngoài cuộc.
Hơn nữa nhìn Chu Thần còn tủm tỉm cười hầu hạ nữ nhân kia, dưới đáy lòng một ngọn lửa vô danh cứ thế mà nhen nhúm.
Đang lúc mắt dán chặt vào đôi đũa của Chu Thần di chuyển từ trái sang phải, lại vô ý gặp phải ánh nhìn của mẹ Chu, trong lòng hắn đột nhiên giật nảy.
Mẹ Chu dừng lại nhìn hắn đôi chút rồi liếc sang con gái Chu Giai, ý vị thâm trường nở nụ cười, sau đó nhắc hắn dùng bữa.
Sở Thiên Dịch chỉ biết chắc chắn có chuyện gì đó gây hiểu lầm, mới có thể làm bác gái dùng loại ánh mắt này mà nhìn hắn.
Chính là hiện tại toàn bộ tâm tư hắn đều đặt cả lên người Chu Thần, không thừa hơi tìm hiểu nguyên nhân.
Ăn cơm xong, Chu Thái Hậu đã kịp thể hiện rằng gặp Ngụy Tuyền Tử thôi còn chưa vừa lòng bà, tranh thủ hỏi gia cảnh nhà nàng, tiện bề gián tiếp yêu cầu “khi nào thì gặp ông bà thông gia”.
Chu Giai bị hất sang một bên, vừa loay hoay tránh bị chèn cứng trên ghế sôpha vừa nói: “Mẹ thương, chị ấy vừa mới đến nhà mình, mẹ đã bắt đầu đào bới cả mộ phần tổ tiên nhà người ta, không cẩn thận chị ấy sợ quá chạy luôn giờ.”
Vừa dứt lời, nàng liền bị một quyển tạp chí dày ụ phang trực tiếp lên đầu: “Con nhỏ này ai cần mày bày cái miệng quạ đen ra đây hả!” Đập xong, Chu mụ mụ lập tức chuyển chủ đề, đem Chu Giai trói gô lại cho Sở Thiên Dịch: “Tiểu Sở này, nha đầu kia nhà chúng ta coi như nhờ cháu dạy dỗ dùm cho, nó cái gì cũng mù tịt, cháu không cần phải nghi ngờ về độ ngốc của nó, nó chính là ngốc, thôi thì nhờ cả vào cháu vậy.”
“Nói cái gì vậy trời! Con không thèm nghe mấy người nói chuyện linh tinh nha!”
Chu Thái hậu quơ lấy cái đập ruồi, đập bẹp một cái vào mặt Chu Giai: “Lượn khẩn trương, đứa nào vừa mới nói muốn đi theo anh Sở học tập, nhanh biến đi cách xa mẹ mày một chút, phải chịu đựng con nhỏ béo mày làm mẹ sắp nóng ch.ết rồi!”
“Con đây là giả vờ mập thôi nhá!”
“Mập giả vờ thì không phải là béo hở, biến mau, đừng có để thầy giáo Sở chờ!”
Chu Giai bị thái hậu một chân đạp thẳng vào thư phòng nhỏ giọng lầm bầm “học cái quái gì mà ép con học”, theo sau còn có Sở Thiên Dịch không biết làm sao.
Chu Giai vào trong thư phòng liền lập tức xoay người trừng mắt nhìn Sở Thiên Dịch, thấy cửa phòng còn mở nên đành phải thấp giọng nói: “Anh rốt cuộc có thích anh tôi không hả? Đừng tưởng giúp tôi có chỗ thực tập tôi liền giúp anh vô điều kiện, anh thấy chưa, tôi thế đếch nào đã có chị dâu rồi!”
Sở Thiên Dịch không lập tức trả lời câu hỏi của Chu Giai mà chỉ cúi đầu suy nghĩ, chốc lát sau liền hỏi lại nàng: “Em đã biết đến sự tồn tại của người kia từ khi nào?”
“Ai? Cô ta á?”
Sở Thiên Dịch gật đầu.
“Vừa hai hôm trước chứ đâu, anh em đột nhiên gọi điện thoại nói sẽ mang bạn gái về nhà ra mắt.”
Sở Thiên Dịch sau khi nghe được, quay đầu lại nhìn ra phía bốn người ngoài cửa.
Mẹ Chu đang cầm lấy tay Chu Thần đặt lên tay Ngụy Tuyền Tử, trên khuôn mặt tươi cười là mấy chữ “sắp được ôm cháu đích tôn rồi”.
Sở Thiên Dịch gắt gao nhìn không rời bàn tay của Chu Thần bao lấy tay kia của Ngụy Tuyền Tử, hít sâu một hơi, rồi ngồi xuống ghế.
“Giai Giai, qua đây, anh nói sơ qua cho em về cách thức vận hành của công ty bọn anh.”
Chu Thần cảm thấy nụ cười trên mặt mình đã sắp đông cứng đến nơi, mẹ y vẫn không có dấu hiệu dừng nói.
Lần cuối tiếp xúc gần gũi với nữ nhân thế này đã là chuyện từ rất nhiều năm trước, cô gái kia chính là bà chị khóa trên trong câu lạc bộ Aerobics.
Tuy nhiên, có thể cùng người kia bồi dưỡng tình cảm hoàn toàn là bởi vì y thực sự tán thưởng tính cách của nàng.
Nhưng với tính tình Ngụy Tuyền Tử đây, y thật sự không dám khen tặng.
Cô gái này so với y, tựa hồ còn ít nhẫn nại hơn. Y có thể cảm thấy mu bàn tay người kia trong lòng bàn tay mình đã bứt rứt lắm rồi.
Mẹ Chu cũng nhận thấy biểu tình có chút không kiên nhẫn của Ngụy Tuyền Tử, chậm rãi thu hồi đề tài, dẫn hai đứa vào phòng khách xem TV, thình thoảng nói chuyện vài câu.
Chu Thần âm thầm than khóc cho số phận bi đát của mình, chẳng lẽ về sau y phải hy sinh tuổi xuân để đổi lấy một chữ “Hiếu”? Cùng một nữ nhân y hoàn toàn không có cảm tình diễn trò cả đời, đây nhất định là đại bi kịch thứ hai kế tiếp sau chặng đường theo đuổi Sở Thiên Dịch bất thành.
Nghĩ tới đây, y lặng lẽ quay đầu, thấy người kia ngồi trên ghế trong phòng làm việc của bố; đối phương đang cẩn thận tỉ mỉ giảng cho Chu Giai những kiến thức ảo diệu mà con nhóc kia tuyệt đối nghe không hiểu.
Có điều, nói đi nói lại, y vẫn thật lòng hi vọng, bàn tay y đang cầm lúc này, là của hắn.
Rút lại bàn tay vừa nắm tay Ngụy Tuyền Tử, chậm rãi chạm đến tay áo sơ mi, cảm giác có chút lành lạnh, giống như ngón tay người kia, cũng mang theo hơi lạnh như thế.