Chương 15: Ngươi không giúp ta, ta vẫn ổn thôi
Mấy ngày sau khi tiễn Bàn Li, ta gần như không ra khỏi phòng, tự nhốt mình lại. Ta muốn lưu lại hình bóng nàng, ta sợ mình sau này sẽ không nhớ nổi hình dáng nàng. Ta sợ Tống Liêm sẽ không nhớ tới nàng. Vấn đề là ta không phải tài năng hội họa.
Tiểu Ngọc nói: “Đại công tử từng họa một bộ tranh tặng Sơ Tuyết tiểu thư làm quà sinh nhật, trông rất sinh động.”
Vì thế ta liền tùy tiện khoác thêm ngoại bào, ra ngoài tìm Tống Khiêm. Hắn đang cùng Âu Dương Sơ Tuyết luyện võ. Hai người, hai thanh kiếm, qua qua lại lại, biến ảo, tựa như ảo mộng. Ta thấy rõ được hắn cẩn thận ra sao.
Tống Khiêm thấy ta liền kết thúc một cách hoàn mỹ, đáp xuống bên cạnh ta, Âu Dương Sơ Tuyết cũng theo ngay cạnh. Ta không thể phủ nhận rằng bọn họ thực sự rất xứng đôi.
Tống Khiêm mang ánh mắt quan tâm nhìn ta. “Bàn Nhược, cuối cùng ngươi cũng chịu ra ngoài, ngươi gầy đi nhiều, một trận gió cũng khiến ngươi bay mất.”
Âu Dương Sơ Tuyết nói: “Bàn đại ca, ngươi hãy phấn chấn lên, mẫu thân ngươi trên trời sẽ đau lòng khi thấy tinh thần người sa sút như vậy. Tống bá bá cùng Khiêm ca ca đều rất lo cho ngươi.” ‘Bàn đại ca’, từ khi nào mà đối với nàng ta trở nên thân thiết đến vậy. Nếu thân nhân nàng qua đời, nàng lại chẳng ôm Tống Khiêm khóc lóc.
“Cám ơn đã quan tâm, ta không sao. Ta là muốn thỉnh Tống Khiêm họa giúp ta một bức họa mẫu thân, theo trí nhớ của ta về nàng.”
Tống Khiêm nói: “Vui lòng cống hiến chút sức lực.”
Âu Dương Sơ Tuyết buông tay: “Được rồi, ta sẽ đi nói chuyện phiếm cùng bá mẫu vậy.”
Tống Khiêm nhìn theo bóng dáng nàng rời đi. Ta hướng về phía phòng mình bước đi, Tống Khiêm cũng không lập tức theo sau.
Một lúc sau, hắn đem bút, mực cùng giấy Tuyên Thành đến, thuần thục bày ra trên bàn. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, lưu lại một cái bóng thon dài.
Hắn vừa mới cùng Âu Dương Sơ Tuyết luyện võ, đồ hắn đang mặc rất thuận tiện. Hắn chỉnh đứng giấy vẽ, nói với ta: “Thỉnh hình dung sơ qua về lệnh đường.”
“Đôi mắt nàng không quá to, khóe mắt hơi câu lên, cười rộ lên rất có thần thái. Hàng lông mày như núi, tóc phiêu bồng như mây. Nàng thích để tóc rủ xuống tự nhiên, sau đó mới dùng dây cột lại. Môi nàng hơi mỏng, phơn phớt hồng. Mũi nàng không cao, chính là ngũ quan rất hài hòa, thực hoàn mỹ. Da nàng mượt mà như lông ngỗng. Nàng có điểm gầy, nàng thích mặc y phục màu hồng phấn, nói như vậy mới trẻ trung.” Rõ ràng trời vẫn thực nắng chói, vì sao trong phòng lại có nước mưa rơi xuống? “Nàng chưa từng chê ta ngốc, luôn kiên nhẫn dạy ta dược nào phải dùng ra sao, phối trí, tỉ lệ như thế nào?”
“Được rồi, ta đã biết.”
“Nàng bình thường không hay cười, thế nhưng mỗi khi có ta ở bên, nàng liền có chút tiến bộ, nàng so với mười năm trước kia còn vui vẻ hơn.”
“Bàn Nhược, không cần nói nữa.”
Ta muốn nói, ta muốn nói cho cả thế giới biết, Bàn Li là người như thế nào. “Nàng rất dũng cảm, thường tự mình đuổi hổ chạy đi.”
Tống Khiêm một phen kéo ta, đem ta kéo vào lòng ngực hắn.
“Tống Khiêm, Bàn Li nàng đi rồi, nàng không cần ta nữa.”
“Không sao, không sao. Ta ở bên ngươi, ta là thân nhân của ngươi, chúng ta sẽ không rời bỏ ngươi.”
Ta khóc thật lâu, từ bao giờ ta lại trở nên thích khóc như bậy? Hay là, chỉ trước mặt hắn ta mới thế. Nếu vậy, Tống Khiêm thương ta hơn một ít, vẫn là phiền chán ta?
Một lúc lâu sau, ta tiếp nhận khăn tay Tống Khiêm đưa cho, lau đi nước mắt. “Thực xin lỗi, ta thất thố rồi.”
“Ta có thể hiểu được, nàng trong quá khứ chính là thân nhân duy nhất của ngươi, có điều đã khóc xong rồi thì ngươi phải phấn chấn lên, nam tử hán, đổ máu không đổ lệ.”
Ta lén nói thầm, “Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ là chưa đến lúc thương tâm.” Nói xong liền tự mình cười rộ lên, nhưng lời này nói ra như thế nào cũng giống như ta đang già mồm cãi hỗn vậy.
Tống Khiêm cũng cười. Sau đó liền nghiêm túc họa tranh. Ta đứng cạnh giúp hắn mài mực. Có thể xem như này cũng là một bức tranh tươi đẹp mà.
“Thế nào? Tranh có giống không? Nếu không giống ta sẽ vẽ lại bức khác.”
Ta si mê nhìn người trong tranh, giống như nàng thực sự đang đứng trước mắt ta vậy. “Bức tranh rất phù hợp, đây là Bàn Li của ta. Tống Khiêm, cám ơn ngươi.”
“Không cần khách khí, ta nói rồi, chúng ta là người một nhà. Bàn Nhược, không cần khổ sở, thân nhân của ngươi sẽ lo lắng.”
“Tống Khiêm,” Ta nói, “Ngươi có biết không, rằng ta không cần làm thân nhân của ngươi?”
“Bàn Nhược, đừng nói những lời ngốc như vậy.”
“Cái gì ngốc? Là ta câu ta thích ngươi sao? Đó không phải lời ngốc nghếch, đó là những lời từ tận đáy lòng ta.”
“Bàn Nhược, ngươi tỉnh táo lại đi, ngươi là nam tử, ta cũng vậy. Ngươi sao có thể thích ta?”
“Sao lại không thể? Tình yêu không phân biệt tuổi tác, thân phận và giới tính.”
“Bàn Nhược, này không đúng rồi, ngươi bị bệnh.”
“Cái gì đúng, cái gì lại không đúng? Ta thích một người thì xâm phạm pháp luật nào sao. Nếu đây là một loại bệnh, ta tình nguyện cho bệnh này ăn sâu vào cốt tủy, vĩnh viễn không thể vãn hồi.”
“Nói tói lại, nam nữ bên nhau mới là thiên địa chi đạo, âm dương chi lí. Ta rất nhanh thôi sẽ thành thân cùng Tuyết nhi. Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu thích là như thế nào, tình cảm của ngươi với ta, có lẽ chỉ là một loại quý mến thôi. Rồi một ngày, ngươi sẽ gặp được nữ tử mà mình sẽ yêu thương cả đời.”
“Ta không phải trẻ con, dù ở thế giới này, ta cũng đã mười chín tuổi rồi. Ta là người trưởng thành, ta biết chính mình đamg làm cái gì? Cái gì là thiên địa chi đạo, âm dương chi lí? Nam nữ cùng một chỗ, chỉ là để nối dõi tông đường mà thôi. Ngươi nói ta đối với ngươi không phải là thích chân chính, vậy ngươi nói cho ta biết, chân chính thích một ai đó là như thế nào? Ngươi chân chính thích Âu Dương Sơ Tuyết sao?”
“Ta cùng nàng lớn lên bên nhau, nàng thực đơn thuần, thiện lương.”
“Nếu người đó không phải là Âu Dương Sơ Tuyết thì sao? Nếu là một người khác, ngươi sẽ thành thân với người đó sao?
“Cái gì?” Hắn không thực sự hiểu được những lời ta nói.
“Nếu không phải Âu Dương Sơ Tuyết mà là một người khác. Nàng hễ cùng ngươi lớn lên, nàng cũng thực đơn thuần, thiện lương thì ngươi cũng sẽ cưới nàng sao?”
Tống Khiêm im lặng.
“Ngươi cũng biết đúng không. Người ngươi muốn kết hôn là Âu Dương Sơ Tuyết, vẫn là một người vừa vặn như vậy, là thanh mai trúc mà của ngươi, tuổi tác cũng tương đồng.”
“Ta không cùng ngươi quỷ biện, tóm lại, Bàn Nhược, sau này không cần trước mặt ta lặp lại những lời này. Ta sẽ không thích ngươi.”
“Yêu ngươi là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi. Ngươi có thể không yêu ta, thế nhưng ngươi không thể ngăn cản ta yêu ngươi.”
Lúc mới bắt đầu, ai mà chẳng nói vậy. Chính là, là ai, ai cô độc dưới ánh đèn mà lặng lẽ đau buồn? Là ai, vì ngươi mà rơi lệ? “Vì sao ngươi không chịu nhìn đến ta nhiều một chút? Vì cái gì không yêu ta?”
Tình yêu, từ trước đến nay đều chỉ có hai kết cục: tương nhu dĩ mạt, hoặc tương vong giang hồ [1]. Không ai có thể trơ mắt nhìn người mình yêu đối với kẻ khác nhu tình như nước, nét cười như hoa.
[1]
Tương nhu dĩ mạt, không bằng tương vong giang hồ: câu này xuất phát từ triết lý của lão Trang, ý nghĩa của nó rất sâu, baidu thì ra bài phân tích đến chục trang. Nói chung, Bada tạm tóm lại thế này, muốn hiểu thêm hãy baidu nhé
.
Ái tình rốt cục chỉ có hai kết cục: tương trợ lúc hoạn nạn, vẫn là tương vong giang hồ. Tựa như hai cá kia, bị mắc cạn mà truyền hơi thở cho nhau, dùng chính nước miếng của mình làm ẩm giúp đối phương. Nghe thật cảm động nhưng ai biết cá có hay không nhớ đến Trường Giang, Hoàng Hà của mình? Khi nước lên, chúng lại trở về nơi vốn chúng thuộc về, rốt cục cũng quên đoạn tình nghĩa đó vào biển nước mênh mông. Cái kết nào mới là hạnh phúc đích thực? Là tiếp tục sống trong hoạn nạn để tiếp tục phân tình cảm này, hay thà rằng quên nhau trong biển nước rộng lớn, trở về cuộc sống an an ổn ổn trước kia? Trong này, Bàn Nhược đã lựa chọn tương nhu dĩ mạt. Cậu thà lựa chọn yêu hắn, cũng không chấp nhận quên đi, trơ mắt nhìn người mình yêu nhu tình mật ý, tươi cười với kẻ khác. “Ta thích ngươi thì có gì là sai? Nếu đây là một loại bệnh, ta tình nguyện cho bệnh này ăn sâu vào cốt tủy, vĩnh viễn không thể vãn hồi.”