Chương 22: Gặp nguy hiểm trong rừng, trong họa có phúc
Vì Âu Dương Sơ Tuyết trúng độc nên chúng ta nán lại Thiên Sơn rất lâu, thời điểm chúng ta về đến Phong Vũ sơn trang, chỉ còn một tháng là đến võ lâm đại hội. Tuy Tống Liêm cũng đã chuẩn bị nhưng vẫn còn rất nhiều sự tình đang đợi Tống Khiêm về giải quyết: dựng lôi đài, chỗ nghỉ cho các môn phái, thứ tự tham gia đấu…… Có thể thấy được, Tống Liêm thật sự muốn giao lại Phong Vũ sơn trang cho Tống Khiêm.
Nghe bọn họ nói chuyện liền nhận ra sự kì vọng lớn lao của Tống Liêm vào nhi tử của mình, hy vọng hắn có thể đoạt quán quân trong đại hội võ lâm, hoàn thành tâm nguyện duy trì bảo vệ võ lâm chính nghĩa của mình.
Bởi vậy, dù bận chuẩn bị tổ chức đại hội võ lâm, hắn còn lợi dụng triệt để thời gian còn lại để rèn luyện võ công.
Mỗi ngày đều thấy hắn chạy qua chạy lại trước mắt, ngoài lúc dùng cơm, căn bản không có cơ hội nào nói chuyện với hắn.
Âu Dương Sơ Tuyết nhưng thật ra lại thường ở bên Tống Khiêm, cùng hắn chuẩn bị mọi việc, rất ra dáng nữ chủ nhân.
Ta đã cho rằng giữa ta và Tống Khiêm lúc đó đã có chuyển biến, thế nhưng hóa ra, cái gì cũng không hề thay đổi.
Ta vẫn rảnh rỗi như trước, thật tốt là cũng có người nhàn hạ như ta, đó là Truy Phong. Làm khách ở Tống gia, hắn được tiếp đãi nhiệt tình.
Truy Phong mới đến Giang Nam, mọi thứ đối với hắn đều mới mẻ nên muốn đi thăm thú một chút, chiêm ngưỡng phong cảnh tuyệt đẹp của nơi đây. Thật ra ta đến đây cũng đã lâu mà còn chưa chân chính ra ngoài dạo chơi, nhân dịp này có Truy Phong làm bạn cùng đi.
Phong cảnh Giang Nam đẹp như tranh vẽ, mỹ nhân Giang Nam như hoa như ngọc, được đặt mình trong Giang Nam chính là cái phúc lớn của đời người.
Càng thân với Truy Phong càng phát hiện hắn rất đáng yêu, tính cách thẳng thắn, nhiệt huyết sôi trào, đầy hy vọng vào tương lại. Ở bên hắn, ta cũng tươi cười nhiều hơn.
Nhìn Âu Dương Sơ Tuyết tận tâm vì Tống Khiêm, trong thâm tâm ta biết mình cũng có thể làm được điều gì đó cho Tống Khiêm.
Thế nên ta tìm đến Truy Phong, rủ hắn cùng ta ra ngoài hái thuốc. Trong tay ta lúc này đã có Tuyết liên và hoa Song sinh, giờ chỉ cần thêm củ Trường sinh là có thể phối ra Thanh Phong hoàn giúp tăng mười năm nội lực.
Củ Trường sinh là kì dược đặc biệt có ở Giang Nam, chỉ là mấy năm trước có tin đồn ăn nó có thể trường sinh bất lão nên giờ muốn tìm cũng rất khó. Thứ củ Trường sinh mà các hiệu thuốc bán đều là khoai lang dại mà thôi.
Trường sinh sinh trưởng ở sâu trong lòng đất, ưa mát mẻ, phân bố dàn trải trong rừng. Thân dây của nó rất nhỏ, nếu không tìm tỉ mỉ sẽ rất khó phát hiện.
Ta mang theo Tiểu Ngọc cùng Truy Phong đi tìm củ Trường sinh trong rừng.
Tìm củ Trường sinh so với tìm hoa Song sinh khó hơn nhiều, ít nhất hoa Song sinh chúng ta còn biết hướng mà tìm, thế nhưng đối với củ Trường sinh thì không khác gì mò kim đáy bể. Chúng ta cứ ngẫu nhiên tìm kiếm, xới từng tấc đất lên nhìn kỹ, chỉ sợ bỏ qua nó.
Trong rừng cỏ cây um tùm, sợ bị rắn độc tấn công nên ta chế ra một loại dược đuổi côn trùng, khiến rắn, chuột, sâu bọ không dám đến gần. Dược quả nhiên là hiệu nghiệm, chỉ là mùi vô cùng khó ngửi. Bôi lên người rồi đến mấy ngày sau dù có tắm rửa thế nào cũng không hết mùi.
Ngày thứ năm, Tiểu Ngọc bắt đầu mất kiên nhẫn, oán giận nói với ta: “Công tử, chúng ta đừng tìm nữa, đã lâu như vậy còn không tìm thấy, nhất định ở đây đã không còn.”
Ta nói với nàng: “Tiểu Ngọc, ngươi mệt thì ở nhà nghỉ đi, ta tự mình đi tìm.” Ta nghĩ đây vốn là chuyện riêng của ta, không cần phải khiến mọi người vất vả.
Tiêu Ngọc nhăn nhó nói, “Công tử muốn ta về, ta sẽ phải về, nhưng nếu ngươi gặp nguy hiểm thì sao? Ta phải bảo vệ ngươi.”
Ta cười thầm nghĩ, là ta phải bảo vệ nàng mới đúng.
Nhiều ngày trôi qua như vậy nhưng Truy Phong không hề oán hận một câu, ngay cả biểu tình thất vọng cũng không có, mỗi ngày cứ đến giờ là lại hăng hái tìm ta cùng đi tìm thuốc. Càng ngày ta càng thích thiếu niên rạng rỡ như mặt trời này.
Ta có một linh cảm mãnh liệt rằng hôm nay sẽ có thu hoạch.
Tới rừng Trường sinh, chúng ta tiếp tục tìm kiếm trong vô định. Truy Phong đề nghị chúng ta nên chia nhau ra tìm kiếm, như vậy diện tích sẽ mở rộng hơn, nếu ai phát hiện thì kêu to cho mọi người biết. Ta đồng ý với Truy Phong, ba người cùng một chỗ hiệu quả rất thấp. Tiểu Ngọc nói phải đi cùng ta, nói sợ ta gặp nguy hiểm. Ta trừng mắt liếc nàng, cả rừng Trường sinh lớn như vậy, nguy hiểm cái gì. Tiểu Ngọc đành ngoan ngoãn rời đi một mình, mỗi bước còn quay lại nhìn ta một chút. Ta không thể không hoài nghi thật ra nàng là sợ đi một mình. Định gọi nàng lại thì nàng đã đi xa rồi.
Ta và Truy Phong mỗi người đi về một hướng.
Men theo bóng cây đi sâu vào, cỏ cây càng ngày càng đa dạng, ánh mặt trời cũng càng yếu ớt, nhìn gần còn thấy một chút đốm sáng chứ ta gần như đã không thấy mặt đất dưới chân, chỉ có một màu xanh thẫm u ám.
Ta vừa khom người tìm kiếm vừa bước đi, thường thì những nơi bị cây cỏ rậm rạp che phủ sẽ hay xuất hiện củ Trường sinh.
Đột nhiên dưới chân hụt hẫng, một trận trời đất đảo lộn, ta rơi thẳng xuống, giây tiếp theo liền tiếp xúc mạnh mẽ với bề mặt đất cứng rắn gồ ghề. Chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, xương cốt như lung lay, toàn thân đau nhức.
Tiểu Ngọc à, cái miệng ngươi đúng là xui xẻo.
Một lúc lâu ta mới tỉnh táo lại, quan sát bốn phía, ra là một hố bẫy thú đã bỏ hoang. Bên trong cỏ dại mọc đầy, thành hố mọc đầy rêu xanh, cao chừng gấp đôi ta, rộng hơn miệng giếng bình thường rất nhiều, ngồi ở bên trong rất rộng rãi. Bên dưới ta lộ ra nhiều đá nhỏ lởm chởm, cũng vì vậy mà quần áo ta bị rách, thân thể đầy vết sướt sát, còn có nơi máu đang chảy ra âm ỉ, lúc này cảm giác đau đớn mới xuất hiện và ngày càng tăng lên.
Ta đang cố gắng suy nghĩ xem làm cách nào có thể ra ngoài thì phát hiện chân phải bị trật khớp, hơi động một tí là đau đớn không chịu nổi, chỉ đành ngồi im một chỗ.
Không thể cứ ngồi chờ ch.ết được, ta liền dùng âm lượng lớn nhất hét lên: “Truy Phong, Tiểu Ngọc, mau tới cứu ta, ta bị rơi xuống bẫy.” Kêu nửa ngày cũng không thấy có người đáp lại, chỉ có tiếng hét của ta vẫn liên tục vẳng giữa rừng sâu. Ta nghĩ không khéo mình sẽ thu hút bọn dã thú đến đây cũng nên. Dần dần, sức lực ta cũng cạn kiệt, im lặng dừng lại, ta chỉ có thể ngồi chờ bọn hắn tìm thấy ta. Dù sao không thấy ta, bọn hắn sẽ không rời khỏi đây.
Sau đó ta nghĩ có khi nào mình sẽ vì rơi xuống đây mà tìm thấy củ Trường sinh hay không. Tuy rằng hy vọng rất xa vời nhưng trong lúc rảnh rỗi thử tìm việc gì đó để làm cũng tốt.
Con người đôi khi sẽ có số đạp phải phân chó [1], ta thật sự tìm được củ Trường sinh, ngay tại chỗ ta ngã xuống, dây leo của nó lẫn trong đám cỏ dại, rất khó phát hiện. Mà không chỉ có một cây.
Đây gọi là gì? Đạp phá thiết hài vô mịch sử, đắc lai toàn bất phí công phu [2]? Hay là trong rủi có may thì đúng hơn?
Tìm được củ Trường sinh, tất cả đau nhức đều như biến mất, ta lại tràn ngập khí lực mà gọi Truy Phong và Tiểu Ngọc.
[1]: ngôn ngữ hiện đại thường nói khi bạn đạp phải phân chó tức là chỉ sắp tới sẽ có vận may.
[2]: ý là: lúc cần gấp, đổ bao nhiêu công sức đi tìm thì không thấy, lại trong lúc vô tình mà tìm được (không tốn chút công sức nào).