Chương 42: Giằng co
Hồng Diệp không hề ngạc nhiên khi thấy ta vừa đi đã quay lại, cũng không hỏi vì sao lại về cùng Tống Khiêm.
Hệt như lần trước, hắn mang theo người ra cửa nghênh đón giáo chủ.
Sau đó, ta thấy Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đứng cạnh Hồng Diệp, nàng thấy ta sau lưng Tống Khiêm liền lao nhanh ra đón. Tiểu Ngọc vẫn là Tiểu Ngọc của ngày trước, nhưng vì sao ta lại cảm thấy có gì đó đã thay đổi.
Tống Khiêm ghìm dây cương cho ngựa dừng lại. Hắn thuần thục xoay người xuống ngựa, mỉm cười đưa tay về phía ta. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào ta, trong mắt đầy kinh ngạc.
Ta né tránh tay hắn, tự mình xuống ngựa, ta sao có thể bất chấp thể diện mà làm vậy trước mặt mọi người chứ, dù gì ta cũng là nam nhân. Tống Khiêm cũng không để bụng, cầm lấy tay ta đứng trước mặt mọi người.
Những người khác chắp tay, cúi đầu 90 độ, “Cung nghênh giáo chủ”, rồi nhanh chóng tách ra hai bên.
Tống Khiêm mặt không đổi sắc gật đầu, “Ân” cực kỳ uy nghiêm.
Trong lúc đó, Tiểu Ngọc đã bước đến gần, thấy ta bị Tống khiêm nắm tay, dường như muốn nói gì rồi lại thôi.
Ta cười khổ, muốn giãy khỏi hắn nhưng người kia cũng không muốn hợp tác. Ta chỉ có thể cố gắng không nhìn hắn, cũng không nhìn ánh mắt mọi người.
Ta hỏi Tiểu Ngọc, “Sao ngươi tới được đây?”
Tiểu Ngọc nhìn Tống Khiêm, bộ dáng cực kỳ sợ hãi, “Đại công tử dẫn ta theo.” Nhìn chúng ta lúc này, hẳn là nàng đã hiểu.
“Ừm…”
Không để Tiểu Ngọc nói thêm, Tống Khiêm kéo ta về phía “Mộng Viên”. Ta tưởng hắn sẽ đưa thẳng ta lên lầu nhưng đến cửa hắn liền dừng lại. “Ngươi lên trước đi, ta xử lý xong công việc sẽ tìm ngươi.”
Ta không đáp lại, hắn quay sang Tiểu Ngọc lạnh giọng nói: “Hảo hảo chăm sóc công tử nhà ngươi.”
“Vâng.” Tiểu Ngọc sợ hãi nép sau lưng ta.
Ta liếc xéo một cái, hắn mới buông tay, đi theo Hồng Diệp đến phòng nghị sự, trước đó vẫn không quên lưu lại hai tên đệ tử. Vào đến đây rồi mà hắn còn sợ ta chạy thoát? Ta đâu bản lĩnh đến vậy?
Mang theo Tiểu Ngọc vào phòng, hai gã đệ tử không vào mà canh gác ở bên ngoài, đuổi hai tỳ nữ đi, lúc này chỉ còn ta và Tiểu Ngọc.
Ta hỏi Tiểu Ngọc: “Sau khi ta và Hồng Diệp đi, chuyện gì đã xảy ra?”
Tiểu Ngọc hồi tưởng một chút rồi nói: “Một canh giờ sau tỉnh lại, đuổi theo thì các ngươi đã đi xa, bọn họ liền quay về sơn trang bàn bạc cách đối phó với các ngươi. Dù sao “Thiên Diệp giáo” cũng không dễ chọc, bọn họ không thể giết Hồng Diệp vì sợ bị trả thù, thế nên liền quay sang bảo nhau phải tự bảo vệ mình.”
“Ba ngày trôi qua, sơn trang nhận được thư từ “Thiên Diệp giáo”, thư viết Hồng Diệp là cốt nhục Tống Liêm, sẽ không tán tận lương tâm đến mức hại cả cha mình, công tử ngươi cũng không mưu hại trang chủ, mong mọi người trước khi có chứng cứ xác thực thì không nên buộc tội lung tung. Đối với sự xúc phạm của mọi người, xét thấy Tống trang chủ đột ngột ra đi khiến mọi người bi thương quá độ nên Thiên Diệp giáo sẽ không truy cứu, sau này “Thiên Diệp giáo” sẽ không đối địch với “Phong Vũ sơn trang” hay bất cứ môn phái nào khác. Nhưng nếu các ngươi cố tình gây sự thì cũng đừng trách.”
“Rồi bọn họ phản ứng thế nào?”
Tiểu Ngọc tức giận nói, “Một đám nhu nhược, sợ “Thiên Diệp giáo” mất mật, vả lại Đại công tử… Bọn họ nói là tin Hồng Diệp nhưng không tin công tử, nên…”
“Nên làm sao?” Nóng lòng muốn nghe đáp án nên ta không chú ý biểu tình khác lạ của Tiểu Ngọc.
“Không có gì, dù sao đã có Đại công tử bảo hộ rồi, không phải sao?”
Hắn sẽ bảo hộ ta? Ta cười lạnh, nếu ta làm hắn vướng chân, hắn sẽ vứt bỏ ta không thương tiếc.
Lúc này, Tống Khiêm đẩy cửa vào, kéo tay ta rồi nói: “Sau này ở cùng phòng với ta.”
Ta nhìn hắn, không hề nhúc nhích. Tiểu Ngọc đứng một bên không biết phải làm sao.
“Tiểu Ngọc, ngươi xuống trước đi.” Hắn lạnh lùng nói. Đợi Tiểu Ngọc đi rồi, hắn lại nói, “Bàn Nhược, đừng thử lòng kiên nhẫn của ta.”
“Ta chưa từng nghĩ ngươi là kẻ kiên nhẫn.” Không chút sợ hãi nhìn đáp lại hắn.
Hắn không hề phản bác như ta tưởng, trước ánh mắt tò mò của mọi người, một tay ôm lấy ta đi lên phòng hắn trên tầng cao nhất. Trước khi ta kịp thấy xấu hổ đã bị hắn ném lên một chiếc giường mềm mại.
Giường rất rộng, ta nằm ngang còn thừa. Sau đó hắn leo lên hôn ta.
Vẫn như trước, bá đạo mà ôn nhu. Nếu là trước đây ta đã sớm mê loạn, chính là, tâm đã ch.ết, cảm giác cũng tiêu vong.
Hắn cậy mở hàm răng cắn chặt của ta, ở trong miệng ta làm mưa làm gió, thấy ta vẫn cứng đờ như một con rối, hắn rốt cục cũng buông tha.
Hẳn là hắn sẽ vứt bỏ ta thôi, một người như ta còn không bằng mấy tỳ nữ xinh đẹp ngoài kia. Nhưng ta đã đoán sai, có lẽ, đối với hắn, hài lòng với ta hay không cũng quan trọng, mà là hắn muốn chứng minh cho ta thấy, ta vĩnh viễn thuộc về hắn.
Điên cuồng xé rách y phục của ta, không hề có tiền diễn, cứ vậy mà lao thẳng vào. Ta nghe thấy tiếng da bị xé rách, vì sao ta vẫn cảm thấy được đau đớn?
Hắn dồn ép ta rất lâu, lâu đến nỗi ta cứ nghĩ mình cứ vậy mà ch.ết đi, nhưng ta không ch.ết. Lúc đau đớn mà tỉnh lại, trời đã nhá nhem.
Tiểu Ngọc ngồi trước giường, hai mắt nàng hoe đỏ, thấy ta tỉnh, nàng liền nói: “Công tử, ngươi tỉnh rồi sao, mau uống thuốc đi.”
Cả người rã rời không chút khí lực, đờ đẫn nhìn Tiểu Ngọc, hẳn là khóc đã lâu.
Có tiếng mở cửa, Tống Khiêm bước vào, tiếp nhận bát thuốc trong tay Tiểu Ngọc, hắn ra lệnh: “Ngươi ra ngoài đi.”
Tiểu Ngọc không muốn nhưng trước ánh mắt khủng khiếp của Tống Khiêm, nàng chỉ có thể im lặng bước ra, trước khi đi còn nói nhỏ: “Công tử, ngươi nghe lời Đại công tử đi.”
Hắn muốn làm gì ta cũng không quan tâm.
Không định cho ta uống thuốc ngay, buông bát thuốc xuống, hắn vươn tay nhẹ chạm lên trán ta: “Bàn Nhược, sao phải tự làm khổ mình như vậy?” Giọng điệu đầy quan tâm. Làm như ta là thú cưng của hắn, thú cưng làm sai thì chủ nhân sẽ phạt, thú cưng không nên oán hận chủ nhân.
Có lẽ không lâu nữa hắn sẽ nhận ra thú cưng ta đây rất nhàm chán, rồi sẽ thả ta hoặc hủy diệt.
Ta nhắm mắt lại.
Đột nhiên hắn bế thốc lên, lại một trò hành hạ khác? Không sao, ta chẳng quan tâm.