Chương 51: Cảnh còn người mất!

Quốc vương, không, hiện tại phải gọi là phụ vương mới đúng, để ta giải thích vì sao ta có thể ở lại Đại Nghĩa quốc cho mọi người nghe nhé.


Năm đó, khi phụ vương mới lên nắm quyền, quốc gia còn chưa ổn định, cần sự ủng hộ của các đại thần để củng cố địa vị. Thế nhưng phụ vương không ngờ tới, vị hoàng thúc thân cận bên phụ vương lại nuôi nấng dã tâm xưng vương, không ngừng khuếch trương địa vị của mình, kết bè kết cánh, buộc phụ vương thoái vị.


Lần bức vua thoái vị không thành công, hoàng thúc đã đánh giá thấp năng lực của cháu trai mình. Thỏ khôn ba hang, biết tình thế không thể cứu vãn, hoàng thúc của phụ vương đã mang theo vây cánh trốn sang nước khác nương nhờ. Thế nhưng không ngờ, trong lúc trốn đi, không biết hoàng thúc đã trộm mất đứa con thứ hai của phụ vương là Ngô Bối tự lúc nào, từ đó đến nay vẫn không có chút tin tức.


Những năm gần đây, phụ vương phái vô số người ra ngoài tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì, không nghĩ tới lần này, Ngô Tự đã cứu ta trở về.
Đúng là người tốt sẽ được phúc.


Bọn họ cảm thấy thiếu ta rất nhiều, muốn dùng hết tất cả biện pháp để bù đắp cho ta, ăn tốt nhất, dùng tốt nhất, ngay cả vương vị cũng muốn truyền cho ta, Ngô Tự cũng không có một tia dị nghị.
Ngô Tự nói: “Chúng ta là huynh đệ một nhà, ai làm vua cũng không có vần đề gì.”


Ta ngay lập tức đã từ chối bọn họ, đây cũng không phải là việc lo rượu chè cho mọi nhà, ta cái gì cũng không biết, làm sao có thể thống trị tốt một quốc gia. Cuộc sống mà ta muốn nhất, chỉ là một người nhàn rỗi sống thong dong qua ngày mà thôi.


available on google playdownload on app store


Ta uy hϊế͙p͙ bọn họ, nếu họ cứ khăng khăng đòi làm như vậy, ta sẽ không nhận bọn họ là thân nhân nữa, đến lúc đó, bọn họ mới chịu từ bỏ.


Quốc vương vì sự trở về của ta mà tổ chức một nghi lễ long trọng, hơn nữa còn đại xá thiên hạ, miễn thuế một năm để đáp tạ ơn trời ban. Hơn nữa, lấy danh nghĩa của ta xây dựng mười ngôi chùa, khiến ta được thế nhân ca tụng.


Không chỉ có thế, còn phong tặng Bàn Ly làm đệ nhất phu nhân của Chu Thần quốc, cảm tạ nàng có công dưỡng dục ta.
Sự trở về của ta khiến cả nước vui mừng, nơi nơi trần ngập tiếng cười.
Vì tồn tại của ta mà khiến cho thế nhân vui mừng, thật khiến ta không thể ngờ tới.


Thời gian trôi qua thật nhanh, ta đã ở Chu Thần ba năm, ba năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Ba năm có thể xảy ra rất nhiều chuyện, thay đổi rất nhiều người. Tỷ như ta, ta đã hoàn toàn là người của Chu Thần quốc, ăn được các món ăn truyền thống, mặc trang phục Chu Thần quốc, nói tiếng Chu Thần quốc, cùng mọi người quan tâm lẫn nhau, vui vẻ hòa thuận. Giống như… ta vừa sinh ra đã ở nơi này vậy.


Ta đã có thể bình tĩnh nói với người bên cạnh ta, ta từng rất yêu một người, thế nhưng dù ta có cố gắng thế nào thì người đó cũng không hề động tâm với ta, cuối cùng, hắn còn vô tình vứt bỏ ta.


Bây giờ, cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có người đưa tới cho ta cả một đống lớn các bức họa nam tử, đủ loại tính cách cùng xuất thân, tất cả đều có đủ.


Nhớ rõ lúc mới vừa nhận thức mọi người trong nhà, bọn họ đều cảm thấy ta đã tới tuổi thành thân, vì thế không ngừng giới thiệu các cô nương cho ta. Quốc vương Vương hậu vì ta mất đi nhưng lại có thể trở về, cho nên ta đã trở thành nhi tử được sủng ái nhất, người muốn gả nữ tử cho ta cũng vô số kể.


Rốt cuộc có một ngày ta chịu không nổi phiền toái này, hét lớn một tiếng, gào lên với mẫu hậu và hai hoàng muội đang hưng trí bừng bừng giới thiệu nữ tử cho ta: “Ta không thích nữ nhân, ta thích nam nhân.”


Vốn còn tưởng rằng các nàng sẽ giảng đạo lý với ta, nói cái gì không đúng này kia, ta còn định sẽ dùng cái ch.ết để mong các nàng buông tha cho.
Nào ngờ, các nàng không nói gì, yên lặng thu hồi các bức họa rồi lui ra ngoài.
Ha ha, tốt lắm, ta rốt cuộc cũng có thể thanh tịnh.


Những điều làm ta triệt để sụp đổ chính là… ngày hôm sau, các nàng lại đưa tới cả đống các bức họa nam tử, ta liếc mắt nhìn một chút, bên trong còn có cả Đại tướng quân đương triều chưa thành thân nữa. Mẫu hậu có chút xin lỗi nói: “Chúng ta cũng chưa tiếp xúc với những người này, không biết bọn họ nhân phẩm tính cách ra sao, con cứ xem trước một chút, chờ đại ca cùng tam đệ của con rảnh, mẫu hậu sẽ bảo bọn họ nói cho con.”


Không biết vì cái gì, nghe lời của nàng, thấy sắc mặt quan tâm của nàng, ta đột nhiên xúc động muốn khóc ra, đây mới thực sự là người nhà, vô luận ngươi làm cái gì, bọn họ đều ủng hộ ngươi.


Ta thử theo các bức họa tuyển ra một hai người, cũng thử theo bọn họ kết giao, chỉ là… cho tới bây giờ ta vẫn chưa tìm được một người hợp ý.
Đại ca Ngô Tự nghênh thú công chúa Đại Nghĩa quốc, ân ái dị thường, bọn họ vừa sinh một nam hài, trông rất giống đại ca.


Tam đệ, Tứ đệ cũng lần lượt thành thân, bây giờ cũng đang trong giai đoạn tân hôn.
Hai muội muội thì đã tới mười sáu, đang bề bộn tìm chồng, các nàng nhãn giới rất cao, tạm thời còn chưa có tin tức.


Đệ đệ nhỏ nhất thì lại còn rất nhỏ, bất quá lại được mọi người sủng ái, vẫn như trước thích chơi đùa. Nó đối với y thuật cảm thấy hứng thú, sau khi biết ta y thuật xuất chúng, liền quấn quýt lấy ta, muốn ta dạy nó, ta đương nhiên vui vẻ truyền thụ rồi.


Ba năm này, mỗi ngày đều là yên bình vui vẻ, ta nghĩ, đủ loại sự tình trước kia đại khái có thể bỏ xuống được rồi.


Ngày hôm đó, phụ vương gọi ta cùng đại ca tới trước mặt, rồi nói với chúng ta: “Ba tháng nữa là lễ mừng thọ năm mươi tuổi của hoàng đế Đại Nghĩa, chúng ta là liên bang, lại có quan hệ thông gia, cũng nên đến chúc mừng. Hai huynh đệ các con cùng đi, nhân tiện mang theo công chúa, nàng xa cố quốc đã lâu, chắc cũng rất nhớ nhà.”


Ta tiến lên một bước, nói: “Phụ vương, đại ca cùng đại tẩu đến đó cũng là hợp lẽ thường, vì cái gì nhi thần cũng phải cùng đi?” Đại Nghĩa quốc, ta muốn quên nhất chính là Đại Nghĩa quốc đó.


Phụ vương nghiêm mặt nói: “Bối nhi, con không thể cả ngày đều ngốc ở trong cung, nên đi ra ngoài chơi một chút. Con ở đây cũng nhiều năm… chẳng lẽ không muốn trở về nhìn một chút sao? Còn nghĩa mẫu của con, con cũng nên đi thăm nàng một chút chứ.”


Quả thật ta cũng nên đi thăm nghĩa mẫu, rồi tặng nàng một bó hoa tươi. Chỉ là, trở về vạn nhất gặp phải người kia, ta nên đối diện thế nào đây?
Đang lúc ta do dự không quyết, phụ vương nói: “Cứ quyết định như vậy đi, các con trở về chuẩn bị cho tốt, ngày kia xuất phát.”


Phụ vương tuy rằng bình thường đều mặc theo ý ta, nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, ta đành phải tiếp nhận việc này thôi.


Nhìn thấy ta rầu rĩ không vui, đại ca quan tâm hỏi: “Sao vậy, sợ gặp lại cừu nhân sao? Đệ là hoàng tử, ai dám bất kính với đệ chứ? Đệ yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ đệ.” Yêu thương…. loại tình cảm này không nói cũng hiểu.


Ta cười khổ, cho dù trở thành hoàng tử, ở trước mặt người kia, ta cũng không đáng một đồng đâu.
Đại tẩu sau khi biết sẽ được trở về cố hương thì cảm thấy vô cùng hưng phấn, chỉ hận không thể quay về ngay lập tức.


Cẩn thận ngẫm lại, Đại Nghĩa quốc lớn như vậy, làm sao có thể gặp được, mà gặp được thì có sao đâu, cũng như hai người xa lạ mà thôi. Hắn đại khái đã sớm quên ta rồi, hắn bề bộn nhiều việc như vậy, bên cạnh hắn lại có bao nhiêu ngươi vây quanh.


Đã bị đại tẩu cuốn hút, ta dần dần cũng buông lỏng.
Trải qua một ngày chuẩn bị, chúng ta ba người mang theo lễ vật cùng đội nhân mã chậm rãi xuất phát.
Trước khi chia tay, mậu hậu còn dặn dò không ngừng, trên đường đi nhất định phải cẩn thận, đi sớm về sớm.


Quay đầu lại nhìn thấy một đoàn thân nhân lưu luyến không rời, trong lòng ta cảm thấy tràn ngập lo lắng. Trong cuộc sống, cũng chỉ có thân tình là cái đáng quý nhất.


Lại bước đi trên đất Đại Nghĩa, trong lòng ta có thật nhiều cảm xúc, ta chưa từng nghĩ có thể quay trở về, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, tâm tình ta nhưng lại khác xưa rất nhiều. Nơi này, chỉ là một đoạn phong cảnh đã trải qua trên đường đời của ta mà thôi.






Truyện liên quan