Chương 17: Được cuộc lấy băng thua mất kiếm
Bọn con nít liền vỗ tay hoan hô :
- Hay lắm! Chúng cháu xin hát ngay và từ nay ngày nào cũng hát, hát hoài, hát mãi.
Lục Tiểu Phụng trong lòng khoan khoái liền dậy bọn trẻ từng câu một.
Tư Không kia vốn là khỉ thành tinh. Thành tinh nhào lộn rất tài tình. Nhào lộn không xong là dốt đặc. Dốt đặc là ta đánh nát mình.
Bọn con nít học rất mau thuộc. Chúng thuộc rồi lớn tiếng hát vang không ngớt.
Lục Tiểu Phụng nghe thích quá không khỏi bật cười. Chàng cười lăn lộn rồi ôm bụng mà cười. Tiếp theo chàng lộn mình luôn ba vòng vọt lên nóc nhà, nhìn bọn trẻ nít vẫy tay cười nói :
- Lúc nào các ngươi rảnh là hát, ta mà rảnh lại bay cho các ngươi coi.
Chàng nhìn lại bốn tấm băng đoạn quả nhiên đã mất một. Chàng chẳng thể không thừa nhận con khỉ thành tinh kia đã lấp cắp đem đi ngay trước mắt mình.
Vừa rồi chàng tức quá cơ hồ bể bụng. Kế đó chàng lại cười một trận muốn bể bụng. Hiện giờ bụng chàng lép xẹp, đói quá cơ hồ không chịu nổi.
May đến giờ ăn cơm. Trong những tiệm lớn tiệm nhỏ, tửu lâu phạn điếm, tiếng dao chặt thịt, tiếng bát đĩa lách cách khiến cho cả những người no bụng cũng thèm ăn. Chàng tưởng chừng nếu không tìm vào quán ăn một bữa thì cái bụng chưa bể vì tức giận, chưa bể vì cười nhiều, e rằng bể vì đói quá.
Chàng nghĩ tới Tư Không Trích Tinh bảo mời chàng ăn một bát Hồng Siêu Ngư Xí, hai con vịt mập, liền định bụng gọi thêm ba cân Trúc Diệp Thanh và bốn món ăn chơi dùng trước.
Lục Tiểu Phụng tìm vào phạm điếm gần nhất, tiến lại bên bàn cạnh cửa sổ gọi luôn bảy, tám thứ một lúc.
Chàng ngồi xuống đợi chờ. Bảy, tám món chưa đem đến thì bên ngoài đã có bảy, tám người đi vào. Người đi trước mặc áo gấm rất hoa lệ, coi có vẻ oai hùng. Mái tóc đã đốm bạc nhưng y phục lại giống một vị công tử dòng sang. Lưng đeo đai ngọc lóng loáng giắt đầy những hạt trân châu lớn bằng mắt rồng, những viên ngọc thúy to bằng ngón tay cái.
Nguyên cái đai ngọc đã đáng gia liên thành, trên đại ngọc cài một thanh bảo kiếm so với đai ngọc còn trân quý hơn.
Theo sau người này là một lũ thanh niên cũng rất bệ vệ. Phục sức chúng cực kỳ sang trọng dáng điệu kiêu ngạo phi thường tựa hồ dưới mắt không người. Nhưng tên nào cũng chân bước nhẹ nhàng, cử động linh hoạt, tỏ ra đều là những thiếu niên anh hùng võ công không phải tầm thường.
Bọn người tiến vào chỉ liếc mắt ngó qua Lục Tiểu Phụng một cái rồi kiếm bộ bàn lớn nhất ngồi xuống.
Bọn này không thèm nhìn ai nhưng phải ngó Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng không thèm nhìn mặt họ lần nào nhưng cũng nhận ra thanh bảo kiếm cài trên đai ngọc.
Vỏ kiếm bằng da cá đen, miệng viền bạch kim. Thanh kiếm hình thù rất cổ quái, dây đeo màu đỏ tươi, treo tấm bạch ngọc khắc thành hình hai con cá.
Chàng chỉ nhìn thanh kiếm này cũng đủ biết nhân vật đeo kiếm là hạng người nào.
Người đứng tuổi đeo kiếm mình mặc áo gấm dĩ nhiên là chủ nhân Trường Lạc sơn trang ở Song Ngư Đường, đất Hổ Khẩu miền Giang Nam. Y chính là Thái Bình kiếm khách Tư Mã Tử Y.
“Kim Nam Cung, Ngân Lâu Dương, Ngọc Tư Mã” là câu nói để tiêu biểu cho ba đại thế gia trong võ lâm.
Đời xưa coi ngọc là quý giá nhất, vậy Trường Lạc sơn trang là một nhà phú quý hơn hết không còn nghi ngờ gì nữa.
Tư Mã Tử Y ngoài môn võ công gia truyền còn là đệ tử chính tông của Thiết Kiếm tiên sinh. Hồi y mới hai mươi tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ là bậc thiếu niên anh hùng, văn võ song toàn, lại thêm gia phong hiển hách.
Hiện giờ tuy y đã đứng tuổi nhưng vẫn giữ thói kiêu hùng trong tuổi thiếu niên, phong tư anh tuấn chẳng kém gì ngày trước. Nhân vật nào được y để mắt tới là một điều vinh hạnh.
Nhưng Lục Tiểu Phụng lại chẳng cần gì, ngó món Hồng Siêu Ngự Xí. Vây cá nướng chín vừa vặn, rượu cũng rất thơm tho.
Lục Tiểu Phụng cầm đũa định gắp một miếng ăn bỗng ngó thấy gã thanh niên mặc áo tía, đeo trường kiềm. Đốc kiếm treo trấm bạch hình song ngư rồi.
Chàng nhân lúc thanh niên chưa tới trước mặt vội gắp miếng vây cá nhét đầy vào miệng.
Tử Y thiếu niên đeo kiếm đứng lại, lạnh lùng nhìn chàng hai lần rồi chắp tay hỏi :
- Chắc các hạ là Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng đáp lại bằng cái gật đầu. Tử Y thiếu niên tự giới thiệu :
- Tại hạ là Hồ Thanh ở Trường Lạc sơn trang tại Song Ngư Đường, đất Hổ Khẩu thành Cô Tô. Còn gia sư ngồi bên kia chắc các hạ biết rồi.
Lục Tiểu Phụng lại gật đầu. Hồ Thanh nói tiếp :
- Trước mặt người minh mẫn không nói chuyện mờ ám. Gia sư đặc biệt bảo tại hạ đến mượn tấm băng đoạn trên vai các hạ vì có việc cần dùng tới nó, đồng thời mời các hạ qua bên đó uống rượu.
Lần này Lục Tiểu Phụng không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, đưa ngón tay lên chỉ vào miệng mình.
Trong miệng chàng ngậm miếng vây cá dĩ nhiên không mở ra để nói được.
Hồ Thanh chau mày ra chiều khó chịu nhưng đành phải đứng chờ. Gã chờ khá lâu Lục Tiểu Phụng mới nuốt xong miếng vây cá liền thừa cơ hỏi ngay :
- Bây giờ xin các hạ giao băng đoạn cho tại hạ được chưa? Nếu các hạ muốn lưu lại một tấm để mình dùng cũng không sao.
Gã nói một cách hời hợt, tựa hồ cho là mình đã phải qua mở miệng yêu cầu là dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng phải nể mặt.
Lục Tiểu Phụng thủng thăng nhấm nháp miếng vây cá nuốt rồi, lại bưng chung rượu lên uống một hớp. Đoạn chàng thở phào một cái ra chiều thỏa mãn về món vây cá cùng rượu ngon, Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp :
- Tại hạ vẫn ngưỡng mộ thịnh danh của Tư Mã trang chúa từ lâu rồi, rất lấy làm cảm kích về hảo ý của Trang chủ. Còn những tấm băng đoạn này...
Hồ Thanh thấy chàng dừng lại liền hỏi :
- Những tấm băng đoạn thì sao?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không cho mượn.
Hồ Thanh biến sắc, xoay tay nắm đốc kiếm.
Lục Tiểu Phụng không thèm ngó gã, lại gắp miếng vây cá đút vào miệng, thủng thẳng nhấm nháp ra chiều vừa dạ.
Hồ Thanh trợn mắt nhìn chàng. Bàn tay gã nổi gân xanh và rung động tựa hồ không nhịn nổi những muốn rút kiếm ra.
Bỗng sau lưng gã có người đằng hắng hai tiếng rồi nói :
- Ngươi dùng chữ “mượn” là không được rồi. Có ai lại cho mượn cái đó bao giờ?
Tư Mã Tử Y mình cử động tiến lại nhưng vẫn đứng ở phía xa xa tựa hồ chờ Lục Tiểu Phụng đứng lên nghinh tiếp.
Lục Tiểu Phụng vẫn lờ đi nhưng không ngó thấy.
Đối với món vây cá trước mặt chàng hứng thú hơn bất cứ ai.
Tư Mã Tử Y đang tiến lại gần, đưa ngón tay gõ lên mặt bàn mấy tiếng.
Hồ Thanh lập tức rút trong bọc ra một tập ngân phiếu đặt trên bàn. Tư Mã Tử Y lại đưa tay lên vuốt râu mép nói :
- Ngọc bích tuy quý thật nhưng không được thực dụng bằng kim ngân. Bốc Cự không hiểu ý người dĩ nhiên chẳng khỏi đụng đầu vào vách.
Những tin tức ở kinh thành chuyển đi rất mau. Câu chuyện trước đây một giờ y đã được nghe rồi.
Tư Mã Tử Y lại nói ;
- Ý kiến của bản nhân chắc các hạ cũng đồng quan cảm.
Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm gật đầu ra chiều hoàn toàn đồng ý. Tư Mã Tử Y lại nói :
- Chỗ này có thể đổi ngay được năm vạn lạng bạc. Món tiền đó đối với người thường đủ dùng suốt đời không lo thiếu thốn gì nữa.
Lục Tiểu Phụng cũng hoàn toàn đồng ý. Tư Mã Tử Y lại nói :
- Đổi năm vạn lạng bạc lấy tấm băng đoạn là đáng giá qúy rồi.
Lục Tiểu Phụng lại hoàn toàn đồng ý.
Tư Mã Tử Y đột nhiên cất tiếng hỏi :
- Sao các hạ không cất tập ngân phiếu đi?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ chờ các hạ đem đi.
Tư Mã Tử Y sửng sốt hỏi Lục Tiểu Phụng :
- Đem đi đâu.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đem đến tiệm gấm đoạn.
Tư Mã Tử Y ngẩn người ra không hiểu. Lục Tiểu Phụng lại nói tiếp :
- Ngoài đường phố rất nhiều tiệm gấm đoạn, các hạ tuỳ ý vào tiệm nào trao đổi cũng được.
Tư Mã Tử Y sa sầm nét mặt nói :
- Ta chỉ cần đổi những băng đoạn của các hạ.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Những tấm băng đoạn này của tại hạ không đổi được.
Nét mặt Tư Mã Tử Y biến thành xám xanh, y cất giọng lạnh như băng nói :
- Đừng quên món ngân phiếu này những năm vạn lạng bạc.
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :
- Nếu các hạ vui lòng để yên cho tại hạ ăn hết bát vây cá này một cách ngon lành, tại hạ cũng tình nguyện biếu các hạ năm vạn lạng bạc.
Nét mặt Tư Mã Tử Y đang xám xanh đổi thành đỏ bừng. Bàn bên này có người không nhịn được, bật lên tiếng cười khúc khích.
Tiếng cười vừa vang lên, kiếm quang đã vọt ra. Lại nghe đánh “cách” một tiếng. Mũi kiếm bị đôi đũa kẹp chặt.
Người nổi tiếng cười là một thanh niên rượu đã ngà ngà. Còn người động thủ chính là Hồ Thanh. Hắn xoay tay một cái, thanh trường kiếm đeo ở sau lưng đã phóng ra như con độc xà xuất động. Không ngờ Lục Tiểu Phụng động thủ còn mau lẹ hơn. Đột nhiên chàng đưa đôi đũa ra kẹp lấy mũi kiếm, tựa hồ con rắn bị chịt chặt chỗ thất thốn. Lục Tiểu Phụng động thủ còn mau lẹ hơn. Đột nhiên Hồ Thanh biến sắc, kinh hãi nhìn Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông bạn đã say rồi.
Hồ Thanh nghiến răng hết sức giật mạnh một cái nhưng thanh kiếm tựa hồ mọc rễ vào đôi đũa không sao rút ra được.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Nơi đây không có lệ cấm người ta. Tửu quán chẳng phải là Trường Lạc sơn trang.
Hồ Thanh trán toát mồ hôi. Đột nhiên lại nghe “cốp” một tiếng. Thanh kiếm trong tay gã gãy làm hai khúc.
Tư Mã Tử Y hươi kiếm chém thanh kiếm kia rồi lạnh lùng nói :
- Lùi lại! Từ nay không cho ngươi dùng kiếm nữa.
Hồ Thanh cúi đầu xuống nhìn thanh kiếm gãy thủi lủi lại từng bước. Gã lại đến bước thứ bảy, thứ tám, cặp mắt đột nhiên ứa lệ.
Lục Tiểu Phụng thở dài nói :
- Đáng tiếc ôi là đáng tiếc!
Tư Mã Tử Y hỏi :
- Điều chi đáng tiếc?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đáng tiếc cho thanh kiếm này, lại đáng tiếc cho thanh niên kia. Thực ra kiếm pháp của y không đến nỗi kém cỏi, thanh kiếm bày cũng chẳng phải tầm thường.
Tư Mã Tử Y sa sầm nét mặt nói :
- Thanh kiếm bị chém gãy là không phải của tốt.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Sở dĩ dĩ kiếm này bị chém gãy vì mũi kiếm bị kẹp chặt.
Tư Mã Tử Y nói :
- Để cho người ta kẹp được mũi kiếm là đồ vô dụng.
Lục Tiểu Phụng nhìn y hỏi :
- Các hạ động thủ là nhất định không ai kẹp được kiếm hay sao?
Tư Mã Tử Y đáp :
- Tuyệt đối không thể.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Băng đoạn của tại hạ đã không cho mượn, cũng không trao đổi, dĩ nhiên không thể bán được.
Tư Mã Tử Y cười lạt hỏi :
- Các hạ muốn ta cướp đoạt chăng?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chúng ra còn có thể đánh cá.
Tư Mã Tử Y hỏi :
- Đánh cá thế nào?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Các hạ đặt cuộc bằng thanh kiếm của các hạ.
Tư Mã Tử Y chưa hiểu rõ.
Lục Tiểu Phụng nói tiếp :
- Các hạ phóng kiếm đâm ra nếu không ai kẹp được là các hạ thắng. Chẳng những các hạ lấy băng đoạn của tại hạ đem đi mà còn có thể lấy luôn cả thủ cấp của tại hạ nữa.
Tư Mã Tử Y đáp :
- Ta không muốn lấy đầu các hạ.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng các hạ đòi lấy băng đoạn của tại hạ.
Tư Mã Tử Y trợn mắt lên nhìn chàng hỏi :
- Ngoài chuyện đánh cá không còn cách nào nữa ư?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không còn.
Tư Mã Tử Y trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Ta muốn đâm vào huyệt Kiên Tĩnh ở vai bên trái các hạ. Vậy các hạ chuẩn bị đi.
Lục Tiểu Phụng đưa tay trái lên phủi vai áo bên trái mỉm cười đáp :
- Áo của tại hạ không được sạch sẽ lắm, đã hai ngày chưa giặt. Các hạ phóng kiếm đâm tới rồi rút về cho lẹ kẻo thanh kiếm bị dơ bẩn.
Tư Mã Tử Y lạnh lùng nói :
- Chỉ cần lấy máu rửa, kiếm dơ cũng chẳng sao.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ cũng chăng hay máu mình có sạch sẽ không?
Y vừa dứt lời, kiếm quang lấp loáng đâm tới vai bên trái Lục Tiểu Phụng.
Thanh kiếm khá dài, nguyên rút ra cũng không phải là dễ nhưng Tư Mã Tử Y đã luyện được phương pháp về rút kiếm. Kiếm vừa rút ra đã phóng tới đầu vai Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng đưa hai ngón tay ra kẹp lấy.
Động tác của chàng coi rất giản dị nhưng sự thực chàng đã chuẩn bị tính toán tốc độ không ai hình dung được mà cũng không ai tưởng tượng tới.
Động tác tuy giản dị nhưng chàng đã rèn luyện mất nhiều công phu và thành thuộc như thép bức.
Tư Mã Tử Y tưởng chừng trái tim chìm xuống, cả máu trong người y cũng tựa hồ ngừng lại khi thanh kiếm của y bị kẹp cứng. Ngày mới bốn tuổi y đã dùng cành trúc để luyện kiếm. Đến năm bảy tuổi y luyện bằng kiếm sắt.
Tư Mã Tử Y học kiếm bốn chục năm rồi, nguyên động tác rút kiếm y đã nghiên cứu đến một trăm ba mươi phương pháp. Kiếm vừa rút ra đã có thể xâu cả mười hai đồng tiền.
Nhưng hiện giờ thanh kiếm của y bị kẹp chặt rồi. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, tựa hồ y không thể tin được sự thật như vậy.
Y nhìn tay Lục Tiểu Phụng cơ hồ cũng không tin nổi là tay chàng cũng bằng huyết nhục.
Lục Tiểu Phụng ngó bàn tay mình rồi lên tiếng :
- Chiêu kiếm này các hạ chưa phóng ra hết sức. Xem chừng thực tình các hạ không muốn lấy đầu tại hạ.
Tư Mã Tử Y ấp úng :
- Các hạ...
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa ngắt lời :
- Tại hạ vốn chẳng phải là hảo nhân mà các hạ cũng không phải người tệ hại đã không muốn lấy đầu tại hạ, vậy tại hạ xin tặng một tấm băng đoạn.
Chàng rút một tấm băng đoạn khoác vào mũi kiếm rồi rảo bước dông tuốt không ngoảnh cổ lại nữa.
Chàng sợ mình có thể đột nhiên thay đổi chủ ý. Tuy chàng chưa no bụng nhưng trong lòng rất khoan khoái. Vì chàng biết hiện giờ Tư Mã Tử Y đã rõ được hai điều. Một là bất cứ ai phóng kiếm cũng có thể bị kẹp chặt. Hai là có người thích nhu chứ không thích cương.
Lục Tiểu Phụng còn tin là Tư Mã Tử Y được bài học này, nhất định thay đổi tính nết không dùng uy thế để lấn át người nữa.
Nhưng chàng đã được lợi gì? Chàng hoàn toàn không nghĩ tới điểm này. Lục Tiểu Phụng chẳng bao giờ hành động để thu lợi vào mình.
Tâm thần chàng khoan khoái nhưng cái bụng chàng lại đưa ra kháng nghị.
Bụng chàng tuy không lớn nhưng hai miếng vây cá chẳng thấm vào đâu.
Đối với chàng hiện nay mà muốn được bữa ăn khoan khoái no nê thật không phải chuyện dễ dàng.
Chàng còn đeo mấy tấm băng đoạn trên mình thì bất luận chàng tới đây hay chui vào chỗ nào cũng chỉ trong khoảng khắc là có người tới gõ cửa ngay.
Chàng tự hỏi :
- Còn lại hai tấm làm sao mà tống tiễn đi được? Nên đưa cho ai bậy giờ?
Thực ra chàng đã chuẩn bị một tấm dành cho Mộc đạo nhân thì chẳng thấy bóng lão đâu. Chàng bực mình ở chỗ người nên đến thì không đến, người không nên đến lại cứ đến hoài.
Lại còn trường hợp thời gian. Lúc này chàng muốn gặp ai lại chẳng gặp, người không muốn gặp cứ chạm trán hoài.
Dường như số phận của Lục Tiểu Phụng phải chịu đựng những chuyện trớ trêu này. Bất giác chàng buông tiếng thở dài.
Giữa lúc ấy, chàng chợt phát giác nhà sư chất phác đang từ phía trước mặt đi tới. Tay lão cầm cái bánh bao.
Nhà sư chất phác vừa ngó Lục Tiểu Phụng liền tưởng mình chạm trán quỷ sứ. Lập tức lão toan rút lui cho êm chuyện.
Nhưng Lục Tiểu Phụng chạy vội tới nắm lấy lão hỏi :
- Hòa thượng muốn chạy ư? Chạy đi đâu bây giờ?
Nhà sư chất phác mắt đưa toàn tròng trắng ra hỏi lại :
- Bản hòa thượng không muốn gây đến thí chủ mà cũng chẳng phạm pháp. Sao thí chủ cứ nhè hòa thượng lôi kéo làm chi?
Lục Tiểu Phụng chớp mắt mấy cái cười đáp :
- Vì tại hạ đang có chuyện cần giao dịch với hòa thượng.
Nhà sư chất phác nói :
- Hòa thượng không cần giao dịch với thí chủ nữa vì hòa thượng không muốn mắc lừa.
Lục Tiểu Phụng an ủi lão :
- Lần này tại hạ bảo đảm quyết không lừa gạt hòa thượng.
Nhà sư chất phác nhìn chàng ngần ngại đáp :
- Giao dịch chuyện gì? Thí chủ thử nói trước cho hòa thượng nghe được không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ dùng hai tấm băng đoạn này để đánh đổi lấy cái bánh bao của hòa thượng.
Nhà sư chất phác nói :
- Hòa thượng không đổi.
Lục Tiểu Phụng lớn tiếng hỏi :
- Sao lại không đổi?
Nhà sư chất phác đáp :
- Vì hòa thượng biết trong thiên hạ chẳng bao giờ có được tiện nghi như vậy.
Lão đảo lòng trắng mắt ra nói tiếp :
- Bốc Cự dùng ba viên ngọc bích để trao đổi lấy băng đoạn mà thí chủ không chịu. Họ Tư Mã đưa năm vạn lạng bạc ra mua thí chủ cũng không bán. Bây giờ thí chủ lại đòi trao đổi lấy tấm bánh bao của hòa thượng thì trừ phi thí chủ mắc chứng điên khùng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chẳng lẽ hòa thượng cho là tại hạ có âm mưu nào khác?
Nhà sư chất phác đáp :
- Bất luận thí chủ có âm mưu hay không hòa thượng cũng chẳng mắc bẫy.
Lục Tiểu Phụng hỏi gặng :
- Hòa thượng nhất định không đổi ư?
Nhà sư chất phác đáp :
- Nhất định không đổi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hòa thượng không hối hận đấy chứ?
Nhà sư chất phác hững hờ đáp :
- Chẳng việc gì mà phải hối hận.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Được lắm! Hòa thượng không đổi thì thôi nhưng khi tại hạ muốn nói ra hòa thượng cũng đừng hòng cản trở.
Nhà sư chất phác không nhịn được hỏi :
- Nói chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nói thiên cố sự về hòa thượng đã vào kỹ viện.
Nhà sư chất phác đột nhiên nhét tấm bánh bao vào tay Lục Tiểu Phụng đồng thời rút những tấm băng đoạn trên vai chàng rồi cắm đầu dông tuốt.
Lục Tiểu Phụng dặn theo :
- Hòa thượng đừng quên trong đó có một tấm dành cho Mộc đạo nhân. Hòa thượng phải tìm đến y mà giao ngay, không thì tại hạ nói vụ đó ra.
Nhà sư chất phác cắm đầu chạy đi thẳng không ngoảnh cổ lại. Coi lão chạy lật đật khác nào con ngựa bị quất roi vào đít.
Lục Tiểu Phụng cười hả hê. Chàng cảm thấy trong mình thư thái, nhẹ nhõm và cao hứng phi thường, tưởng chừng suốt đời chưa lúc nào được sung sướng như bữa nay.
Chàng thoát khỏi nắm băng đoạn mà tưởng chừng trên vai trút được gánh nặng ngàn cân và coi là mình đã giao xong cho mọi người.
Tấm bánh bao chưa nguội lắm. Chàng cắn một miếng ăn rất ngon lành tựa hồ ngon hơn cả món vây cá lúc trước.
Chàng quên bẵng còn tấm băng tối hậu không biết để cho ai. Có thể nói là chàng quên sạch không còn nhớ việc gì nữa.
Lục Tiểu Phụng vẫn hoài nghi nhà sư chất phác là người đầu não trong cuộc âm mưu này nhưng hiện giờ dường như chàng không nhớ nữa.